Thứ sáu hôm nay, sáng sớm trời đổ
mưa phùn, hạt mưa giống như sợi len vừa nhỏ vừa nhiều, làm cho không khí tràn
ngập hơi lạnh.
Nhưng thời tiết xấu như vậy hoàn
toàn không ảnh hưởng đến sự vui mừng của phó giám đốc Ngôn.
Lái xe vào ga xe lửa, tài xế dừng xe
lại, thư ký vội vàng cầm ô xuống xe mở cửa xe ở ghế sau: "Phó giám đốc
Ngôn, đã đến rồi."
Phó giám đốc Ngôn xuống xe, thư ký
nâng ô lên, lại nói với tài xế: "Năm giờ chiều ngày mai đến nhà ga đón
chúng tôi, nếu có gì thay đổi chúng tôi sẽ gọi điện thoại đến nhà máy thông báo
cho chú."
"Được, thư ký Cam." Tài xế
vội vàng gật đầu.
Thư ký Cam dặn dò xong liền đuổi
theo phó giám đốc Ngôn đi vào nhà ga xe lửa, bước lên đoàn tàu đi đến thành phố
Phụng Hà.
Mặc dù chỉ cần bốn năm tiếng để đến
Phụng Hà nhưng phó giám đốc Ngôn vẫn rất kiểu cách đặt một xe giường nằm. Không
phải lễ hay ngày nghỉ gì nên xe giường nằm cũng không có quá nhiều người, sau
khi lên xe, thư ký Cam thu dọn hành lý rồi pha cho phó giám đốc Ngôn một ly
trà: "Giám đốc, uống một ly trà nóng sẽ đỡ lạnh hơn. Giám đốc Tôn thật là,
đang mùa đông mà cứ một hai phải họp cái gì chứ!"
Phó giám đốc Ngôn chậm rãi nâng ly
trà lên, cười nói: "Không sao, bọn họ muốn nói thì cứ nói thôi, ngược lại
tôi còn muốn xem thử bọn họ có thể đưa ra điều kiện gì."
Nhắc tới chuyện này phó giám đốc
Ngôn không khỏi đắc ý.
Mặc dù mấy năm nay nhà máy điều hòa
không khí Phi Tuyết hoạt động không tệ, so với các nhà máy sản xuất máy giặt và
nhà máy sản xuất TV đang sụt giảm thì khá hơn nhiều. Nhưng thập niên tám mươi
có ba mặt hàng thịnh hành, doanh số tăng mạnh, nhà máy sản xuất máy giặt và nhà
máy sản xuất TV còn có nhà máy sản xuất tủ lạnh đã rất thịnh hành trong một
khoảng thời gian, nhưng so ra Phi Tuyết an phận ở một góc chỉ có thể xem như nhân
tài mới xuất hiện, ở trước mặt các nhà máy điện gia dụng có thương hiệu lâu đời
này vẫn có chút không đủ đáng để nhìn đến.
Có điều đó đều là năm xưa, nay giờ
đã khác lúc trước. Bây giờ Phi Tuyết bọn họ có Phú Hữu đầu tư, xây dựng thêm
nhà máy, vận chuyển thêm dây chuyền sản xuất mới, cũng có tiền làm quảng cáo
tuyên truyền với quy mô lớn, nhà máy sản xuất máy giặt và nhà máy sản xuất TV
đều phải cầu hòa với ông ta.
Không chỉ như thế, giám đốc Tôn và
giám đốc Từ còn nhờ sếp Tiết ra mặt mời ông ta qua đó nói chuyện.
Đây vẫn là nhờ vào quyết định sáng
suốt của ông ta, nếu như vẫn tiếp tục làm giống như họ Tần kia, chết dí vào máy
điều hòa không khí thì có thể có tiền đồ gì, hôm nay những giám đốc lớn của nhà
máy này có thể để ông ta vào mắt hay sao?
Phó giám đốc Ngôn nhếch khóe môi,
ông ta theo dõi bước đi của Phú Hữu rồi hạ nước cờ này thật sự quá sáng suốt,
theo thời gian, thị trường đồ điện gia dụng này của tỉnh Vân Trung khẳng định
là một mình nhà máy Phi Tuyết độc chiếm.
Không nghĩ tới ông ta đi không bao
lâu, cửa sau của nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết liền có vài chiếc xe
trọng tải lái đến.
Chủ nhiệm Lưu cầm hợp đồng, thu
tiền, sắp xếp công nhân di chuyển dây chuyền sản xuất máy điều hòa không khí
lần trước bị hủy trong kho lên xe.
Khi sắp đến giữa trưa, Chương Hồi
nghe được tin tức thế này: "Bán dây chuyền sản xuất?"
Trợ thủ gật đầu: "Đúng vậy, đã
vận chuyển lên xe rồi."
Chương Hồi nhíu mày: "Ngôn Hòa
Bình biết chuyện này không?"
Trợ thủ lắc đầu: "Không rõ lắm,
sáng nay phó giám đốc Ngôn đã ngồi xe lửa đến Phụng Hà."
Chương Hồi gõ bàn, cảm thấy có chút
kỳ lạ, tình trạng tài chính của Phi Tuyết vốn dĩ đã tương đối tốt, lại cầm của
Phú Hữu hai trăm triệu, mặc dù đang mở rộng quy mô, mua dây chuyền sản xuất,
thông báo tuyển dụng nhân viên mới, làm quảng cáo rầm rộ nhưng bây giờ tiền
trong tài khoản vẫn còn rất nhiều, không thiếu tiền cũng không đến mức phải đi
bán dây chuyền sản xuất chứ. Hơn nữa chuyện này trước đó cũng chưa từng nghe
thấy bất kỳ tin đồn gì.
"Đi, xem tình hình thế
nào." Chương Hồi cân nhắc một lát, vẫn quyết định đi kiểm tra tình huống
một chút.
Anh ta dẫn trợ thủ đi vào cửa sau,
liền thấy nhóm công nhân đang làm việc khí thế ngất trời, cả nhóm di chuyển
toàn bộ dây chuyền sản xuất đã đóng gói xong lên xe, sáu chiếc xe tải lớn đã
được chất đầy bốn chiếc.
"Sao lại thế này, chủ nhiệm
Lưu?" Anh ta trực tiếp tìm chủ nhiệm Lưu dò hỏi.
Chủ nhiệm Lưu mặc một bộ đồng phục
cán bộ màu chàm, lịch sự nhã nhặn, nhìn thấy anh ta khách sáo nói: "Giám
đốc Chương, áp suất tồn kho trong kho hàng bên kia tương đối lớn, đúng lúc có
người muốn mua dây chuyền sản xuất điều hòa mà chúng ta không cần hủy đi, trong
nhà máy liền quyết định bán cái này để có thể thu về một phần vốn, thứ hai là
cũng có thể dành ra thêm nhiều không gian."
"Là như thế à? Có hợp đồng không?
Người mua là ai?" Chương Hồi hỏi liên tiếp mấy vấn đề.
Người đàn ông đang đứng hướng dẫn
công nhân chuyển đồ lên xe nghe vậy liền chạy tới, lấy ra một hợp đồng từ trong
túi đưa cho Chương Hồi, sau đó dùng một giọng đậm mùi phương ngữ địa phương
nói: "Vị lãnh đạo này xin chào ngài, tôi chính là người mua, đây, hợp đồng
ở đây."
Chương Hồi mở hợp đồng nhìn lướt
qua, đơn vị trên là một cái nhà máy điều hòa không khí nhỏ ở một cái huyện nhỏ
thuộc tỉnh Thông, đừng nói đến tên nhà máy, ngay cả cái tên của huyện Chương
Hồi cũng chưa từng nghe nói qua. Có điều cả nước rất lớn, có hơn một nghìn cái
huyện, chưa từng nghe nói cũng là bình thường.
Không bình thường chính là số tiền,
hai triệu cho hai dây chuyền sản xuất, đây cũng không phải là một con số nhỏ.
Một cái nhà máy điều hòa không khí ở
trong một huyện nhỏ có thể chi ra nhiều tiền đến như vậy à?
Vẻ mặt Chương Hồi vô cùng hoài nghi,
cho dù quanh năm anh ta sống ở Nhật Bản, mới về nước không bao lâu nhưng vẫn có
hiểu biết tương đối sâu rộng đối với nhà máy trong nước hiện nay, đặc biệt là
các giám đốc nhỏ, bây giờ phần lớn cuộc sống của các nhà máy nhỏ đều không quá
tốt đẹp. Không có nhiều người có thể nhẹ nhàng lấy ra hai trăm vạn để mua dây
chuyền sản xuất.
"Nhà máy của các cậu có quy mô
bao lớn?" Chương Hồi khép hợp đồng lại, hỏi người đàn ông.
Người đàn ông nhìn thoáng qua chủ
nhiệm Lưu, khó hiểu hỏi: "Vị lãnh đạo này, quy mô nhà máy của chúng tôi
lớn bao nhiêu có liên quan đến chuyện chúng tôi mua đồ sao? Cuộc mua bán này
không phải để hai bên thỏa thuận xong là được rồi à? Tiền thì chúng tôi đã
thanh toán rồi, chủ nhiệm Lưu, có đúng không."
Chủ nhiệm Lưu chắp tay ra sau lưng,
chậm rãi gật đầu: "Giám đốc Chương, tiền đã được chuyển vào tài khoản của
phòng tài vụ."
Chương Hồi nghiêng đầu, nhìn chằm
chằm vào người đàn ông: "Tại sao vấn đề này lại khó trả lời như thế?"
Người đàn ông mở miệng: "Hơn
một nghìn, như thế nào? Quy mô nhà máy của chúng tôi nhỏ thì không thể mua được
dây chuyền sản xuất mà các anh đã hủy bỏ sao? Chẳng lẽ vị giám đốc Chương này
khinh thường nhà máy của chúng tôi? Theo như tôi được biết, Phi Tuyết cũng từng
bắt đầu từ một nhà máy có mấy trăm nhân công từng bước một dần dần phát triển
cho đến quy mô ngày hôm nay."
"Đương nhiên không phải."
Chương Hồi phủ nhận, nhưng đôi mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm người đàn ông:
"Các anh mua hai dây chuyền sản xuất này để làm gì? Có thể nói một chút
không?"
Người đàn ông có chút tức giận, quay
đầu trừng mắt nhìn chủ nhiệm Lưu: "Chủ nhiệm Lưu, các người như v� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.