Người phụ nữ hoàn toàn không ngờ
Diệp Mạn chỉ là một cô gái trẻ tuổi mà sức chiến đấu lại mạnh như vậy.
Đừng thấy bà ta to miệng kêu ca ồn
ào, thật ra là thấy chàng trai tuổi còn trẻ nên mặt mỏng, dễ bắt nạt mà thôi,
kết quả bị Diệp Mạn trách móc một tràng như thế bà ta há miệng thở dốc: “Cô…
Mắc mớ gì đến cô? Tôi đang nói chuyện với bác sĩ này, cô chạy đến xen miệng vào
làm gì, bắt chó đi cày xen vào việc của người khác!”
Không nói lại được thì nói gần nói
xa, loại người này Diệp Mạn đã thấy nhiều rồi.
Cô chỉ vào người phụ nữ nói: “Hôm
nay bác phải xin lỗi về việc đụng ngã tôi và chuyện vu oan vị bác sĩ này ở
trước mặt mọi người đang có mặt ở đây, nếu không chúng ta gặp nhau ở tòa án!
Còn nữa, bởi vì cứu mẹ bác nên tay của tôi mới bị thương, bác phải trả tôi tiền
thuốc men.”
Diệp Mạn vốn chẳng quan tâm chút
tiền thuốc men này, nhưng gặp loại người càn quấy này, cô phải càng khó đối phó
hơn họ mới được.
Người phụ nữ vừa nghe thấy phải trả
tiền, tức giận đến dậm chân: “Cô nói cái gì? Ai chứng minh được tay cô bị
thương là do cứu mẹ tôi? Cô đây là xảo trá, muốn lừa tiền, không có cửa đâu!”
Diệp Mạn lạnh lùng mà nhìn bà ta:
“Trên xe ba bánh chắc vẫn còn vết máu, người trên đường đi với cả bảo vệ cổng
bệnh viện đều có thể chứng minh tôi ngồi xe ba bánh đưa mẹ bác lại đây. Nếu bác
không trả tiền, tôi sẽ báo cảnh sát lấy chứng cứ, chúng ta lên tòa án nói rõ lý
lẽ.”
Thấy Diệp Mạn nói chắc như vậy,
người phụ nữ hét lên: “Cho… Cho dù, cho dù tay của cô quẹt phải trên xe ba bánh
thì làm sao? Cũng không phải tôi bắt cô đưa mẹ tôi tới đây, chính cô tự muốn
đưa thì liên quan gì đến tôi.”
Lời này nói ra cũng rất vô lương tâm,
người bệnh và người nhà bệnh nhân vốn đang nghiêng về phía bà ta cũng bắt đầu
bàn tán. Người ta tốt bụng đưa mẹ bà ta đến bệnh viện vì thế mới bị thương,
không có một câu cảm ơn thì thôi còn nói là người ta đáng đời, sao có thể có
chuyện như vậy được?
Nghe được xung quanh xì xào bàn tán,
người đàn ông túm lấy người phụ nữ, nhỏ giọng nói: “Đừng nói nữa, mọi người đều
đang nhìn chúng ta kìa…”
Người phụ nữ oa một tiếng khóc
lên, mông trượt trên mặt đất, khóc lớn: “Bác sĩ bắt nạt người dân này, hại mẹ
tôi phải vào bệnh viện còn không chịu thừa nhận…”
Không nói lại được thì bắt đầu càn
quấy.
Diệp Mạn còn định nói gì đó, chàng
trai đã giữ lại cánh tay cô: “Không cần để ý đến bà ta.”
Diệp Mạn thấy người phụ nữ làm như
vậy thì rất tức giận, nếp sống xã hội chính là bị loại sói mắt trắng không biết
cảm ơn như thế này phá hoại.
Chàng trai nói với y tá đang luống
cuống không biết làm gì gần đó: “Đây là phòng cấp cứu, bọn họ vẫn còn ầm ĩ thì
gọi bảo vệ lại đây.”
Tiếng khóc của người phụ nữ ngừng
lại rõ ràng.
Chàng trai thấy thế, tiếp tục nói:
“Chờ bà cụ tỉnh lại thì sẽ rõ rốt cuộc là bà ấy tự ngã hay là do tôi đâm. Chỗ
này là bệnh viện, bác cũng đừng làm ầm ĩ nữa, ảnh hưởng đến những bệnh nhân
khác khám bệnh và nghỉ ngơi, muốn tôi bồi thường tiền thì phải làm theo chính
quy. Nháo loạn như thế này, tôi sẽ không đưa một xu.”
Sau khi nói xong anh cũng mặc kệ cặp
vợ chồng này, quay đầu nói với Diệp Mạn: “Đi theo tôi, vết thương của cô cần
phải xử lý kịp thời.”
Nói xong thì buông tay Diệp Mạn ra
đi về phía hành lang.
Diệp Mạn vội vàng đuổi kịp.
Anh đưa Diệp Mạn đến một văn phòng
trên lầu hai, đẩy cửa ra, gọi Diệp Mạn: "Cô cứ ngồi chờ một chút, tôi đi
rửa tay.”
Diệp Mạn quan sát một chút, đây là
một phòng khám rất đơn giản, một cái bàn, hai cái ghế, phía sau còn có một cái
tủ để không ít giấy tờ.
Rất nhanh chàng trai rửa tay xong,
mở ngăn kéo ra, lấy ra một đôi găng tay cao su đeo lên, sau đó gọi Diệp Mạn:
"Đến cạnh vòi nước bên này, trên vết thương của cô dính một ít rỉ sét và
bùn đất, trước tiên phải rửa sạch cho cô đã rồi mới khử trùng băng bó.”
Miệng vết thương đã ngừng chảy máu, giờ lại dùng nước lạnh để
rửa, nhất định sẽ rất đau, Diệp Mạn có hơi kháng cự, nhưng lại ngại biểu hiện
ra trước mặt đối phương, bèn đùa giỡn nói: “Đồng chí bác sĩ, tôi còn chưa đăng
ký đâu, đây có tính là mở cửa sau không? Nếu không để tôi đi đăng ký trước đã!”
Chàng trai ngẩng đầu, khóe miệng hơi
nhếch lộ ra má lúm đồng tiền không sâu lắm: “Cô muốn nghĩ như thế cũng được!”
Vừa nói xong, không cho Diệp Mạn có
cơ hội phản ứng đã nắm lấy tay cô đặt dưới vòi nước, nước chảy vào vết thương,
trong nháy mắt đó, đau đến mức Diệp Mạn chảy cả nước mắt, cô suýt nữa không
nhịn được mà kêu lên, quá đau đớn.
“Nhịn một chút, sắp xong rồi.”
Giọng nói nhẹ nhàng của chàng trai chậm rãi vang lên: “Rất xin lỗi, nếu không
phải tôi nhờ cô giúp đỡ thì cô cũng sẽ không bị thương, còn bị liên luỵ vào
loại chuyện này.”
Chuyện này liên quan gì đến anh đâu,
anh cũng là người bị hại, muốn trách thì phải trách cặp vợ chồng kia không phân
rõ đúng sai.
Khoảnh khắc đau đớn nhất đã trôi
qua, Diệp Mạn cảm thấy tốt hơn rất nhiều, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát
hiện mình đứng rất gần chàng trai, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi nước khử
trùng nhàn nhạt trên người anh.
Diệp Mạn hơi không được tự nhiên, ho
một tiếng, tìm một đề tài phá vỡ im lặng: "Chuyện hai người kia anh định
làm thế nào?”
Chàng trai không nhanh không chậm
nói: “Chờ bà cụ tỉnh lại nói thế nào. Nếu bọn họ còn khăng khăng chắc chắn là
tôi đụng ngã bà cụ, tôi sẽ đi tìm nhân chứng.”
“Tôi chính là nhân chứng, anh tìm
tôi này.” Diệp Mạn thật sự rất ghê tởm hành vi của cặp vợ chồng kia, chủ động
nói.
Chàng trai cười khẽ tắt vòi nước,
cầm một cái khăn sạch nhẹ nhàng lau khô tay cô, sau đó ngồi lại ghế: "Vết
thương này không dài, không cần khâu, lát nữa tôi bảo người ta lấy thuốc, cô
cầm về tự thay băng cũng được, nếu không tiện thì đến bệnh viện, vào thẳng
văn phòng của tôi, không cần xếp hàng.”
“Vậy cảm ơn.” Diệp Mạn lại không từ
chối, xếp hàng rất mất thời gian, cô vẫn nên về tự làm thì hơn, cũng không phải
vết thương quá nghiêm trọng.
Chàng trai không nói nữa, cúi đầu
cầm lấy nước tiêu độc khử trùng vết thương của Diệp Mạn, sau đó băng bó, ngón
tay anh thon ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.