Tháng cuối cùng của năm 1990, ngành TV màu của tỉnh Vân
Trung đón một cuộc chiến giá cả mới.
Cuộc chiến giá cả lần này liên quan tới TV màu, Lão Sư Phụ
và nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà đồng thời giảm giá đối với ba mẫu TV
màu bán chạy nhất từ trung đến cao cấp, rẻ hơn sản phẩm cùng loại của Phú Hữu
mấy trăm tệ, rẻ hơn TV màu nhập khẩu cùng cỡ mấy nghìn tệ.
Cả tháng mười hai tỉnh Vân Trung gần như đều là quảng cáo
về TV màu, trên đài truyền hình, phát thanh, báo giấy cũng toàn là TV màu.
Có điều so với sự phát triển toàn diện của Phú Hữu tất cả
phương tiện truyền thông đã tuyên truyền, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ và nhà
máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà xem xét dựa vào chi phí, quảng cáo chỉ phát
sóng trên truyền hình, khoảng thời gian cũng chọn vào giờ vàng của buổi tối,
không giống như Phú Hữu, cả ngày gần như đều có thể nhìn thấy quảng cáo của bọn
họ.
Phú Hữu dán tem “công nghệ cao”, “tỉ mỉ”, “chất lượng cao”,
cách thức tuyên truyền của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ và nhà máy sản xuất TV
thành phố Phụng Hà thì trực tiếp, đơn giản, rõ ràng hơn nhiều, chủ yếu chỉ có
hai chữ: Giá rẻ!
Ở thời đại những năm chín mươi khi thu nhập bình quân đầu
người chỉ từ một hai nghìn tệ, vài trăm tệ vốn không phải con số nhỏ, là tiền
lương mấy tháng của rất nhiều công nhân bình thường. Huống hồ, cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ còn thừa nhận, không thích thì đảm bảo hoàn lại tiền trong ba ngày,
xảy ra vấn đề bảo hành trong một năm.
Vừa đưa ra giá cả rõ ràng thế này, cho dù danh tiếng của Phú
Hữu lớn hơn hay là thương hiệu Nhật Bản, nhưng vẫn có nhiều người đang do dự
giữa TV màu của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ và thương hiệu Phụng Hà.
Đến mười ngày cuối của tháng mười hai, so với khoảng thời
gian trước số lượng xuất hàng sản phẩm TV cao cấp của hai nhà máy có dấu hiệu
tăng lên, mặc dù không bằng trước khi Phú Hữu đến nhưng cuối cùng ngăn chặn
được xu hướng suy tàn.
Diệp Mạn xem ghi chép bán hàng trực tiếp của cửa hàng bán lẻ
một chút, bởi vì được tuyên truyền trong khoảng thời gian này nên TV màu 18
inch của bọn họ đã tăng lên gấp hai phần ba của tháng mười, xem như giành về
được một phần thị trường, nếu như có thể duy trì được thì cũng không tệ.
Bên phía giám đốc Tôn cũng gọi điện đến báo tin mừng cho
Diệp Mạn: “Tổng giám đốc Diệp, quảng cáo này đúng thật là không tệ, khoảng
thời gian gần đây, lượng tiêu thụ TV màu trong nhà máy của chúng tôi được tăng
lên, số liệu thống kê xấu từ những kênh bán hàng khác, lượng tiêu thụ trong một
tuần gần đây ở bên phía Giáp Thiên Hạ sắp đuổi kịp tháng chín, mười rồi.”
“Chúc mừng nhé.” Diệp Mạn cười nói: “Chúng tôi kém hơn các
ông một chút, có lẽ chỉ được hai phần ba của tháng mười.”
Có điều vậy cũng bình thường, bởi vì lúc tháng chín là Á
vận hội, dấy lên lòng yêu nước cuồng nhiệt của người trong nước cũng kéo theo
lượng tiêu thụ của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Cho dù Phú Hữu không chen chân
vào, đợi sau khi làn sóng nhiệt độ của Á vận hội trôi qua, lượng tiêu thụ của
TV màu 18inch cũng sẽ tuột dốc, sau đó giữ vững ở một khoảng khá ổn định.
Giám đốc Tôn vui vẻ nói: “Vậy cũng không tệ, bước tiếp theo
chúng ta làm thế nào? Có cần quảng cáo ở cả trên báo không?”
Giám đốc Tôn đã nếm được vị ngọt của việc tuyên truyền.
Diệp Mạn nói: “Tôi thấy tạm thời không cần đâu, bây giờ
truyền hình, phát thanh, báo giấy đều là quảng cáo, có lẽ người dân thành phố
xem quảng cáo đến ngán rồi, lật đến quảng cáo sẽ lướt qua luôn, tiền vốn của
hai cửa hàng chúng ta vốn không hùng hậu bằng Phú Hữu, vẫn là để lại chút tiền
tiêu đi, có điều sắp qua năm mới rồi, tiền kiếm cả một năm, có lẽ không ít
người sẽ muốn đổi một món đồ điện gia dụng, chúng ta nắm bắt làn sóng cơ hội
này mà đưa ra thêm chút hàng hóa.”
Giám đốc Tôn tán thành nói: “Đúng là nên làm nghiêm túc,
nhưng chắc chắn bên phía Phú Hữu sẽ không chịu để yên, lỡ như bọn họ cũng giảm
giá theo, chúng ta phải làm thế nào?”
Mặc dù tạm thời giành được hiệu quả nhất định nhưng giám đốc
Tôn không dám lơ là.
Diệp Mạn xoa trán nói: “Bọn họ muốn hạ, chúng ta cứ hạ theo
bọn họ. Mức độ giảm giá của Phú Hữu chắc chắn không dám so với chúng ta, bọn họ
là thương hiệu lớn, nhãn hiệu nước ngoài, nếu như giảm giá đến bằng với chúng
ta sẽ gây bất lợi đối với hình tượng thương hiệu của bọn họ, chắc chắn bọn họ
sẽ vô cùng thận trọng ở điểm này.”
Đây chính là một đạo lý của hàng hóa xa xỉ, bán là phải sang
chảnh, cao cấp, nếu hạ xuống bằng với mức giá của sản phẩm bình thường thì sẽ
mất đi cảm giác thần bí, từ đó bước xuống khỏi địa vị uy nghiêm, cũng sẽ mất đi
khách hàng vốn có của bọn họ.
Như bây giờ, kỹ thuật của đồ điện gia dụng Nhật Bản quả
thực tiên tiến hơn trong nước, nhưng ở điểm bán ra bọn họ cũng làm rất nhiều
trong việc đóng gói và tuyên truyền, hơn nữa đều là nhắm tới phương diện khoa
hoa kỹ thuật cao, tiên tiến, khác biệt.
Thời đại những năm tám, chín mươi, đất nước vừa mở cửa, khi
đó người Trung Quốc nghèo nàn, lạc hậu tiếp cận được sự thịnh vượng và tiên
tiến của phương Tây, nhìn thấy khoảng cách phát triển quá lớn của Đông và Tây
khó tránh khỏi sẽ có tâm lý tự ti, lúc này trong xã hội tràn đầy một nếp sống
xã hội sính ngoại, cứ cho rằng mặt trăng ở nước ngoài tròn hơn, sản phẩm,
thương hiệu của nước ngoài là tốt hơn. Mua thương hiệu nước ngoài sẽ có niềm
tin sâu sắc hơn so với chất lượng của những sản phẩm khác, còn có một nhân tố
quan trọng nữa chính là tượng trưng cho mặt mũi và thân phận.
Mà vốn nước ngoài cũng giữ vững ấn tượng kiên cố này, dù sao
bọn họ có thể nhận được thù lao là những phần thưởng cao.
Mà phô trương có thể diễn, cái này cần dùng giá cao để duy
trì. Trong lòng của đại đa số mọi người đều cho rằng đồ rẻ tiền chưa đến mức
độ để nói là sang xịn, độc đáo được.
Nếu như Phú Hữu giảm giá đến bằng với mức giá của cửa hàng
đồ điện Lão Sư Phụ, vậy quả thực là đang tự hủy tường thành, Diệp Mạn không
nghĩ người thông minh lanh lợi như Takahashi Yu sẽ làm như vậy.
Đương nhiên bên phía ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.