Hiện giờ cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ vẫn chống đỡ được, bởi
vì trong sáu loại sản phẩm mà Phú Hữu tung ra chỉ có hai loại là TV màu 18 inch
và máy giặt tự động lồng đôi trùng với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, tuy rằng
sẽ bị cướp đi một phần thị trường, nhưng cũng không phải là ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng tình hình của nhà máy sản xuất TV và nhà máy sản xuất
máy giặt thành phố Phụng Hà thì lại có chút không ổn.
Cuối năm ngoái và nửa đầu năm nay, các sản phẩm cấp thấp của
hai công ty này đều bị cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đánh bại hoàn toàn, cuối
cùng không thể không rút ra khỏi thị trường này, bây giờ đều phải dựa vào sản
phẩm tầm trung chống đỡ, nói là đang kéo dài hơi tàn cũng không quá.
Điều tồi tệ hơn nữa là sáu loại sản phẩm mà Phú Hữu tung ra
đều là các sản phẩm máy giặt và TV màu từ trung cấp cho đến cao cấp hiện đang
bán chạy ở trên thị trường, cũng là sản phẩm chính, nơi tạo ra tiền lời của hai
nhà máy này.
Các loại tuyên truyền che trời lấp đất của Phú Hữu cũng làm
tạo ra rất nhiều tác dụng, kết quả hiện ra rõ nhất chính là nó đã đè bẹp các
thương hiệu sản phẩm nội địa cùng loại ở trên thị trường, sản lượng của hai nhà
máy này lập tức giảm mạnh.
Mà cửa hàng bách hóa đã hứa sẽ để đồ điện gia dụng của
Phú Hữu ở trong góc khuất nhất, vị trí kín nhất, nay thấy sự nhiệt tình của
khách hàng, liền nuốt lời, nhanh chóng để sản phẩm của Phú Hữu đặt ở vị trí nổi
bật nhất.
Cũng không thể trách sếp Tiết không tốt, đối với người làm
ăn, chắc chắn là sản phẩm nào bán chạy, nhiều lãi nhất sẽ được đặt ở vị trí bắt
mắt nhất, ai lại không bị tiền hấp dẫn chứ?
Kể từ đó, hậu quả hiện ra rõ nhất là sản phẩm tiêu thụ của
hai nhà máy càng kém hơn, cuối cùng bị đặt ở nơi khuất tầm nhìn, không ai hỏi.
Vị trí không tốt, không có người nhìn thấy, càng không có ai mua, hình thành
một vòng tuần hoàn xấu.
Cho dù không đi khảo sát từng cửa hàng, giám đốc Tôn cũng
rất hiểu, tình hình hiện tại của nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà đang
xấu đến mức nào.
Ông ta cầm tờ báo lên, bên trong xen lẫn quảng cáo TV màu và
máy giặt của nhãn hiệu Phú Hữu, đổi sang tờ khác, vẫn là Phú Hữu.
Ông ta tức đến mức không còn tâm trạng đọc báo nữa, đập
thẳng báo xuống bàn.
Tiêu Thư Dương đi vào liền nhìn thấy cảnh này, vội vàng hỏi:
“Anh rể, sao vậy?”
Giám đốc Tôn ném tờ báo sang một bên, nói: “Em đến rồi, ngồi
đi.”
Tiêu Thư Dương ngồi xuống, liếc nhìn tờ báo, nói thầm: “Anh
đang xem quảng cáo của Phú Hữu à, đừng xem nữa, đỡ phải tức giận.”
Giám đốc Tôn thở dài, nói: “Không phải không xem thì sẽ
không có thật. Bọn Phú Hữu này còn độc ác hơn cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, bây
giờ đi đến đâu cũng nghe thấy danh tiếng của bọn họ, ngay cả tòa nhà bách hóa
đối diện cũng dựng quảng cáo của bọn họ rồi.”
“Cũng chỉ là tạo quảng cáo mà thôi, đúng không? Anh rể, hay
là để em trả tiền, cũng đến đài truyền hình quảng cáo cho nhà máy bọn anh?”
Tiêu Thư Dương đề nghị.
Giám đốc Tôn nhìn anh ta với ánh mắt trống rỗng: “Em có bao
nhiêu tiền? Có thể tiêu nhiều hơn Phú Hữu không? Trước đó đầu tư hai trăm triệu
tệ, sau đó còn bổ sung thêm vốn. Hơn nữa Giáp Thiên Hạ kia của em cũng không
phải nhà máy của chúng ta, đừng nói lung tung.”
Tiêu Thư Dương không nói nữa, điều mà anh ta không nói ra là
doanh thu của Giáp Thiên Hạ cũng bị ảnh hưởng bởi vì chống lại Phú Hữu.
Bởi vì dạo gần đây nhãn hiệu Phú Hữu quá nổi tiếng, đến nỗi
gần như tất cả mọi người đều biết, không ít khách hàng vào cửa hàng hỏi xem có
đồ điện của Phú Hữu không, thấy không có liền đi. Anh ta không nhập sản phẩm
của nhãn hiệu Phú Hữu, doanh thu của cửa hàng cũng bị ảnh hưởng theo. May là
bởi vì sản phẩm đa dạng phong phú, cũng không nghiêm trọng như nhà máy sản xuất
máy giặt và nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà, thiệt hại nhiều nhất vẫn là
hai nhà máy này.
Thở hắt một hơi, giám đốc Tôn hỏi: “Cửa hàng đồ điện Lão Sư
Phụ có bị ảnh hưởng không?”
Tiêu Thư Dương gật đầu: “Bị một chút, lúc đầu máy giặt tự
động lồng đôi và TV màu 18 inch đều rất hot, hiện tại đã bị đánh gục, nhưng
cụ thể là bao nhiêu thì em không biết.”
“Ngày nào em cũng chạy đến cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, còn
có chuyện em không biết à?” Giám đốc Tôn đột nhiên trêu chọc.
Tiêu Thư Dương vừa bất ngờ vừa mất tự nhiên, sờ tai nói:
“Anh… Anh rể, anh nghe ai nói tinh linh ở đâu vậy!”
Giám đốc Tôn nhìn anh ta nói: “Là nói linh tinh à?”
Tiêu Thư Dương xoa mũi không nói, cũng không nhìn giám đốc Tôn.
Giám đốc Tôn nhìn vẻ mặt này của anh ta liền biết không phải
tin đồn vô căn cứ, nhóc con lớn rồi, có suy nghĩ của mình rồi. Giám đốc ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.