Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 155: Đào đi


9 tháng

trướctiếp


Phó giám đốc Tần cầm theo một túi quýt đỏ rực rồi đẩy cửa phòng bệnh vào.

Hai cha con nhà họ Tống vừa mới ăn cơm xong, đang dọn dẹp thì nghe thấy tiếng nói, hai người cùng nhìn về phía cửa thì thấy là cô ta, giám đốc Tống nhiệt tình vẫy tay chào: “Tiểu Tần, cô đến rồi, cô đã ăn gì chưa?"

Phó giám đốc Tần đi đến bên giường bệnh, đặt quýt lên bàn rồi cười nói: "Tôi đã ăn rồi."

Tống Thái An thu dọn bát đũa, thấp giọng nói: "Cô nói chuyện với cha một chút đi, tôi đi rửa chén."

“Được.” Phó giám đốc Tần gật đầu rồi ngồi xuống ở mép giường, sau đó cầm lấy một quả quýt trong tay, hỏi: “Giám đốc, ông có ăn quýt được không? Trái cây mà dì tôi trồng không chua chút nào đâu, ngược lại còn rất ngọt, trước đây ông cũng rất thích ăn."

Giám đốc Tống xua tay: "Tôi vừa mới ăn cơm xong, không ăn đâu. Cô đặt quả quýt xuống đi, chúng ta nói chuyện một lát."

Phó giám đốc Tần đặt quả quýt trở lại túi, cười nói: "Được rồi, ông đang lo lắng cho nhà máy sao? Yên tâm, mọi thứ trong nhà máy đều ổn. Tuy rằng tôi và phó giám đốc Ngôn không hợp nhau lắm nhưng phải thừa nhận ông ta là một người tài năng, lúc này mọi thứ trong nhà máy đều có trật tự và được sắp xếp theo thứ tự, tám dây chuyền sản xuất đã được đưa vào sản xuất, trong mùa đông này, công nhân nhà máy của chúng ta khá là bận rộn. Có lẽ ông ta làm như vậy cũng đúng, ít nhất là mùa đông này chúng ta sẽ không rảnh rỗi vì vấn đề số lượng tiêu thụ."

Giám đốc Tống liếc nhìn cô ta: "Vậy còn cô?"

Phó giám đốc Tần vui vẻ nói: "Trông tôi không tốt lắm sao? Ông phải chăm sóc cho thân thể thật tốt, đừng lo cái này lo cái kia, cơ thể mới là quan trọng nhất, chúng ta còn có chuyện khác."

“Bọn họ muốn chi nhánh chuyển toàn bộ doanh số bán điều hòa không khí sang doanh số bán TV màu và máy giặt.” Giám đốc Tống nhắm mắt lại, ngắt lời cô ta: “Tôi không nhắc đến, không phải là cô vẫn muốn giấu tôi sao?"

Nụ cười trên mặt phó giám đốc Tần cứng đờ, nhăn mày lại: “Là ai đã nói nhảm trước mặt ông vậy. Bây giờ đang là thu đông, doanh số bán điều hòa không khí tương đối thấp, nhân viên bộ phận kinh doanh cũng nhàn rỗi nên đi làm những việc khác cũng không sao đâu. Đây không phải là vấn đề gì lớn, vì vậy ông đừng lo lắng về nó nữa."

Giám đốc Tống lạnh lùng cười một tiếng: "Nếu không phải là chuyện gì lớn, vậy tại sao cô lại không đồng ý? Lại còn cãi nhau với phó giám đốc Ngôn?"

Phó giám đốc Tần mím chặt môi không nói gì, xem ra ông cụ đã biết tất cả.

Đúng vậy, sau khi xây dựng nhà máy và công nhân, phó giám đốc Ngôn lại nhắm vào bộ phận bán hàng nhưng cũng có lý do, họ nói rằng nhà máy hiện đang phát triển mạnh về sản phẩm TV màu và máy giặt, nên thực sự đang thiếu nhân tài, đều từ cùng một nhà máy, lẽ ra không nên phân biệt bên này với bên kia, cũng đúng lúc điều hòa không khí đang trong mùa ít khách nên cử một nhóm người đến giúp đỡ, đây cũng là một đóng góp cho nhà máy.

Nghe thì hay đấy, nhưng bộ phận bán hàng trong nhà máy trước đây do phó giám đốc Tần quản lý, tương đương với việc trực tiếp lấy đi hết tất cả người cấp dưới có năng lực của phó giám đốc Tần. Vì vậy, phó giám đốc Tần ngày càng có ít người dưới quyền, sớm muộn gì cũng trở thành một chỉ huy lẻ loi một mình.

Tất nhiên, phó giám đốc Tần không đồng ý. Nếu làm như vậy, không chỉ quyền lợi cá nhân của cô ta bị tổn hại mà nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Sau khi những nhân viên bán hàng này bị chuyển đi, sau này còn có thể được chuyển về lại sao? Chắc chắn là không thể, khi đó sẽ không có đội ngũ tiếp thị thích hợp, sản xuất không theo kịp, như vậy thì tình hình của nhà máy điều hòa Phi Tuyết sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn.. Hiệu suất kinh doanh kém thì cuối cùng mọi tội lỗi chắc chắn đều sẽ đổ lên đầu cô ta, lên trên đầu người luôn kiên trì bảo vệ nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết.

Vì vậy đương nhiên phó giám đốc Tần sẽ không đồng ý, điều đó chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp với phó giám đốc Ngôn.

Nhưng cô ta không muốn giám đốc cũ lại lo lắng những chuyện này nữa. Giám đốc cũ đã về hưu rồi, sức khỏe không tốt nên không quản lý được những chuyện này, biết được chỉ càng làm cho ông ta thêm lo lắng mà thôi, cũng không thay đổi được bất cứ điều gì.

“Ông cũng đừng lo lắng quá, tôi đã biết rồi.” Phó giám đốc Tần tránh nói vào vấn đề chính.

Sau khi thở dài một hơi, giám đốc Tống nói: "Tiểu Tần, cô đã cố gắng lắm rồi, mọi việc nên dừng ở đây thôi."

Phó giám đốc Tần kinh ngạc nhìn ông ta: "Giám đốc..."

Giám đốc Tống giơ tay ra hiệu cô đừng nói: "Cô thấy Diệp Mạn là người như thế nào?"

Phó giám đốc Tần rất bất ngờ, cô ta nhớ lại quá trình giao tiếp với Diệp Mạn vài lần rồi đánh giá khách quan: "Cô ấy là một người rất có năng lực và đầy tham vọng."

“Hình như cô rất thích cô ấy?” Giám đốc Tống lại hỏi.

Phó giám đốc Tần khẽ lắc đầu: “Tôi mới tiếp xúc với cô ấy hai lần, cũng không có quan hệ thân thiết với cô ấy, không thể nói là thích cô ấy,= nhưng tôi thật sự hâm mộ cô ấy. Một nhà máy nhỏ như bọn họ lại có thể từ chối việc rót vốn của Phú Hữu, hơn nữa giám đốc Diệp cũng có tầm nhìn xa."

Khi đó có rất nhiều người nói Diệp Mạn bị điên, nhưng hiện tại xem ra cô còn tỉnh táo hơn ai hết. Nếu ngay từ đầu cô đồng ý việc rót vốn thì người bị tuyết che giấu có lẽ sẽ là thương hiệu của Lão Sư Phụ.

Giám đốc Tống vui vẻ gật đầu: "Vậy thì tốt. Tiểu Tần, vào hai ngày trước Diệp Mạn và Bàng Dũng có đến gặp tôi, bọn họ đang lên kế hoạch xây dựng một chi nhánh nhà máy điều hòa không khí và họ muốn mời cô làm giám đốc nhà máy đó, cô nghĩ sao?"

Quá đột ngột, phó giám đốc Tần chưa chuẩn bị tâm lý trước nên cô ta phải mất mấy phút mới tiêu hóa được tin tức này: "Tôi… Tôi phải suy nghĩ lại đã."

Nếu cô ta rời đi, vậy thì những người luôn ủng hộ cô ta trong nhà máy phải làm sao bây giờ? Cảnh ngộ của họ có lẽ sẽ càng thêm khó khăn. Hơn nữa, nếu không có cô ta ngăn cản thì các loại tài nguyên của máy điều hòa không khí Phi Tuyết có thể sẽ bị phó giám đốc Ngôn lấy đi hết và còn thương hiệu dày công gây dựng này có thể từ nay sẽ dần biến mất trong lòng mọi người.

Lý tưởng của bọn họ? Những tư tưởng tiến bộ và lời nói hùng hồn trước đây của bọn họ sẽ trở thành con số không.

Nhìn vẻ mặt của phó giám đốc Tần, giám đốc Tống biết cô ta đang nghĩ gì. Nếu có thể, giám đốc Tống cũng không muốn từ bỏ nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết mà ông đã một tay xây dựng, nhưng sau lưng phó giám đốc Ngôn lại có vốn và sự giúp đỡ của Phú Hữu, hơn nữa còn có nhiều sự ủng hộ và những lời tán thưởng của nhiều nhà lãnh đạo, còn Tiểu Tần lại là một cây chẳng chống vững nhà, hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ta.

Cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ hủy hoại tương lai của Tiểu Tần.

Bây giờ kết cục đã định, cần gì phải hy sinh Tiểu Tần, sao phải để cô ta cứ dây dưa vì chuyện này. Ông cũng đã già rồi nhưng cô ta vẫn còn trẻ, khả năng còn vô hạn, còn có thể làm nên sự nghiệp.

Giám đốc Tống nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tiểu Tần, đừng do dự, cứ đi đi. Giám đốc Diệp đã dốc hết sức lực để đến gặp tôi, điều đó chứng tỏ cô ấy rất chân thành, rất coi trọng cô, cô có thể thể hiện tài năng của mình tốt hơn nữa khi ở đó. Việc xây dựng chi nhánh và quảng bá thương hiệu cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đang rất tốt, trong nhà máy của bọn họ không có làm máy điều hòa không khí, đúng lúc cô sẽ bù lại được điểm này đã mất, đọc truyện tại t y t, trong thời gian ngắn, không ai có thể thay thế cô. Về phần những ông bạn già của tôi, dù gì họ cũng đã già rồi, vẫn nên làm việc chăm chỉ trong nhà máy, tôi sẽ nói chuyện với phó giám đốc Ngôn sau, cậu ta sẽ không làm khó những người già như bọn họ đâu. Còn những người trẻ tuổi, nếu bọn họ muốn đi cùng cô, vậy thì giám đốc Diệp cũng sẽ vô cùng hoan nghênh."

Nghe được những lời này, phó giám đốc Tần mới nhận ra rằng giám đốc Tống vốn dĩ đã hạ quyết tâm từ lâu, thậm chí còn sắp xếp đường lu

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp