“Mấy người kia vẫn còn
chờ ở cửa sao?” Phó giám đốc Ngôn đang bật điều hòa, bình tĩnh hỏi. Trợ lý gật đầu: “Đúng
vậy, vẫn còn ở ngoài đó, mấy người đứng trước đã chờ mười mấy ngày rồi, nói thế
nào cũng không chịu đi.” Phó giám đốc Ngôn giễu
cợt: “Bị cái gì vậy, đã nói là không có hàng rồi cứ phải đợi làm gì, còn trách
ai được? Có loại điều hòa tốt hơn thì họ lại không muốn, cứ muốn mua với giá
rẻ, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Sau một thời gian, nếu không phải cứ
muốn mua loại này thì là gì!” Người trợ lý nịnh nọt
nói: “Đúng vậy, điều hòa không khí Phi Tuyết của chúng ta là nhãn hiệu lớn,
còn là nhãn hiệu nổi tiếng, sao có thể bán với giá đó được? Giám đốc Chương nói
rất đúng, điều hòa của chúng ta cũng không kém gì so với Nhật Bản, bọn họ có
thể bán được mấy nghìn tệ, thậm chí có thể lên đến chục nghìn tệ, tại sao chúng
ta chỉ có thể bán một nghìn hai tệ? Mấy người thương gia này đúng là được
dung túng quá rồi.” Phó giám đốc Ngôn nhẹ
nhàng gật đầu: “Chỉ có cậu là có hiểu biết, không giống như cái lão già cổ hủ
và ả đàn bà kiến thức hạn hẹp kia, điều hòa không khí Phi Tuyết của chúng ta
sao lại không xứng bán được giá cao chứ. Những người này, mua hay không cũng
không sao, không cần phải để ý làm gì.” “Giám đốc nói rất đúng,
dưới sự lãnh đạo của ngài chắc chắn nhà máy của chúng ta sẽ bước lên một tầng
cao mới.” Trợ lý nhanh chóng nịnh nọt. Phó giám đốc Ngôn híp
mắt, không tán thành nhìn cậu ta: “Đừng nói lung tung, phó giám đốc là phó giám
đốc, bị người khác nghe được sẽ không ổn.” Trợ lý cười nói: “Đây
không phải là chuyện sớm muộn hay sao ạ?” Phó giám đốc Ngôn nói
một cách chính trực: “Cậu nói lung tung cái gì đấy, giám đốc vẫn ở đây, đừng có
nói linh tinh.” Trợ lý tự vỗ vỗ miệng
mình: “Là lỗi của tôi, phó giám đốc Ngôn dạy bảo rất đúng.” Hai người nhìn nhau
cười, đột nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, hai người đồng loạt nhìn về
phía cửa, sắc mặt phó giám đốc Ngôn lập tức nghiêm túc trở lại: “Có chuyện gì?”
Người vừa đến lo lắng
nói: “Phó giám đốc Ngôn, không hay rồi, mấy người Trương Thu Hoa đi mất rồi.” “Để bọn họ đi!” Phó
giám đốc Ngôn thản nhiên nói. Trương Thu Hoa là người thương gia đứng ở đầu,
xếp hàng ở đây đã hai mươi ngày rồi, Trương Thu Hoa là người lớn tiếng hay sinh
sự, phó giám đốc Ngôn đã sớm khó chịu với anh ta, nhưng phó giám đốc Tần lại
nhiệt tình với mấy người thương gia nhỏ này, nếu ông ta nói chỉ là mấy người
thương gia thôi thì sao? Điều hòa không khí Phi Tuyết của bọn họ thiếu người
bán hả? Một Trương Thu Hoa đi mất thì sẽ còn vô số Lý Thu Hoa, Vương Thu Hoa
quay lại cầu xin bọn họ cung cấp hàng hóa. Người vừa đến ấp úng
nói: “Nhưng mà, nhiều, có rất nhiều người đã rời đi cùng bọn họ rồi, bên ngoài
cửa cũng không còn có nhiều người bán hàng nữa.” “Đi hết rồi? Còn lại
bao nhiêu người?” Trợ lý vội vàng hỏi. Người vừa đến cũng
không đếm kỹ là bao nhiêu người, chỉ có thể ước chừng rồi đưa ra một con số:
“Còn tầm khoảng hai mươi đến ba mươi người.” Hai mươi đến ba mươi
người? Nghe đến con số này, trợ lý rất sửng sốt, phải biết rằng, vốn dĩ trước
cổng nhà điều hòa không khí ít nhất có hai ba trăm thương gia xếp hàng, hơn
nữa con số này còn đang tiếp tục tăng lên, nhưng bây giờ hai phần ba số người
đã rời đi, đúng là chuyện khiến người ta phải kinh ngạc. Trợ lý ngạc nhiên hỏi:
“Bọn họ không muốn điều hòa sao?” Người kia không nói một
lời, trong lòng thầm nghĩ ước gì có được cái điều hòa. Hơn 30 độ, ngày nào cũng
ở đây trông coi, đến cả đi vệ sinh đi tắm cũng không tiện chứ đừng nói đến
chuyện ăn ngủ, ai cũng được cha mẹ nuôi nấng, giờ khổ như vậy ai mà chịu nổi
chứ. Phó giám đốc Ngôn có
thể cạnh tranh vị trí với phó giám đốc Tần thì đương nhiên cũng không phải một
kẻ vô dụng, ông ta lập tức nhận ra rằng ở giữa nhất định có gì đó không ổn, cau
mày nói: “Đi, đi xem một chút.” Ba người họ vội vã đến
cửa sau của nhà điều hòa không khí Phi Tuyết, chỗ đó lúc trước từng có một
đoàn xe dài, khắp mùa hè chưa bao giờ có chỗ trống, năm nào cũng như vậy, đây
là chuyện mà người của nhà điều hòa không khí Phi Tuyết cực kỳ tự hào. Dạo
gần đây đại lý của mấy tỉnh thường chạy đến nhà máy của họ lấy hàng, không tiếc
vài ngày xếp hàng, nói ra cũng không phải quá phô trương, điều này hoàn toàn
cho thấy sản phẩm của họ được ưa chuộng trên thị trường. Còn bây giờ vẫn có xe
xếp hàng nhưng thưa thớt không còn đông đúc như trước, hơn nữa chỉ dài chừng
trăm mét, vừa nhìn là thấy được hết cả hàng xe, nếu so sánh với hàng xe dài đến
cả nghìn mét như lúc trước thì con số bây giờ đúng là quá ít. Phó giám đốc Ngôn nheo
mắt lại, hếch cằm với trợ lý: “Đi hỏi bọn Trương Thu Hoa xem chuyện gì đang xảy
ra.” Trợ lý nhanh chóng đi
vào trong đoàn xe tìm một vài ông chủ để nghe ngóng tình hình. Nhưng những ông chủ này
vừa nhìn thấy trợ lý thì đã xúm vào hỏi: “Bao giờ có hàng? Chúng tôi đã xếp
hàng hơn một tuần rồi, những năm trước chỉ cần xếp hàng ba đến bốn ngày là được
rồi, đến năm nay sao lại lâu như vậy?” Trợ lý không trả lời
được, đành phải cười nói: “Nhà máy đang cố gắng hết sức, đúng rồi, nhóm ông chủ
Trương thì sao? Bọn họ đều đi rồi hả?” “Đi rồi, không phải là
không có hàng sao? Đi cùng với người khác rồi, chuẩn bị đi đến chỗ khác xem có
hàng hay không.” Bọn họ thẳng thắn nói ra sự thật. Thật ra ông chủ Diêu và ông
chủ Đặng từng đến tìm bọn họ, nhưng mà bọn họ vẫn còn nghi ngờ đối với một nhãn
hiệu điều hòa mà bọn họ chưa từng nghe qua, vì thế vẫn có ý định đứng đợi ở Phi
Tuyết. Hơn nữa đã có nhiều ông chủ rời đi như vậy rồi, bây giờ chỉ còn lại mấy
người bọn họ thì chắc cũng sắp lấy được hàng rồi. Người trợ lý nghe thấy
câu trả lời giật mình, vội hỏi: “Đi cùng với ai, lấy hàng ở đâu vậy?” Mấy tỉnh xung quanh đây
sao cậu ta lại không biết có nhà máy điều hòa không khí có thể so sánh với
Phi Tuyết của bọn họ vậy. Nhà máy của bọn họ cũng không thể đáp ứng nhu cầu của
mấy nhà thương gia này chứ đừng nói những nhãn hiệu không rõ tên tuổi với quy
trình sản xuất vô cùng lạc hậu. Ông chủ nói một cách
mỉa mai: “Hình như gọi là nhà máy điều hòa không khí Thanh Hạ, đi cùng với
người của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ rồi. Đồng chí, lúc nào mới đưa hàng cho
chúng tôi đây? Năm nay thời gian đứng đợi quá lâu rồi đấy, cũng sắp hết mùa hè
rồi.” “Cái này đợi thông báo
đi.” Trợ lý trả lời qua loa xong thì vội vàng quay về báo cáo tình hình cho phó
giám đốc Ngôn. Phó giám đốc Ngôn nghe
xong thì rất bực mình: “Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ làm cái chó gì vậy? Chỗ nào
cũng thấy có mặt, đúng là gậy ngoáy phân mà!”
Phó giám đốc Ngôn không thích cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, chỉ là một
nhà máy nhỏ tư nhân thì dựa vào cái gì mà được Phú Hữu coi trọng, còn nhà điều
hòa không khí Phi Tuyết bọn họ vừa lâu đời vừa có tiếng tăm đến cuối cùng chỉ
có thể là sự lựa chọn thứ hai của Phú Hữu? Phó giám đốc Tần vừa
nhận được thông tin thì cũng vội vàng chạy tới, cau mày hỏi: “Cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ? Chuyện này có liên quan gì đến cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ? Thương gia
thì sao, đều đi rồi hả?” Phó giám đốc Ngôn hơi
chế giễu: “Đúng vậy, bọn họ đều đi rồi, đúng là được phó giám đốc Tần cô coi
trọng, giúp cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đi cửa sau. Phó giám đốc Tần, cô đúng
là kẻ cõng rắn cắn gà nhà.” Phó giám đốc Tần không
quan tâm đến ông ta, đích thân đến gặp thương gia để tìm hiểu tình hình. Mười phút sau, cô
nghiêm túc quay về nói: “Bây giờ thương gia của chúng ta đã chạy hơn một nửa
rồi, không thể tiếp tục như vậy nữa, đọc truyện tại ứng dụng tytnovel, bây
giờ khôi phục lại khả năng sản xuất cấp thấp, nhanh chóng đáp ứng nhu cầu của
thương gia đi.” Làm sao phó giám đốc
Ngôn có thể đồng ý được: “Không được, cái này là trái với kế hoạch phát triển của chúng ta.” Phó giám đốc Tần vô
cùng tức giận, chỉ vào con đường dài vắng vẻ bên ngoài, tức giận hỏi: “Kế hoạch
phát triển thì cũng phải phát triển trước chứ, ông xem đi, bao nhiêu thương gia
đã chạy mất rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì những thương gia còn lại sớm muộn
cũng đi hết, về sau hàng của chúng ta bán cho ai?” Phó giám đốc Ngôn cười
lạnh: “Cái này còn phải xem là do ai lôi kéo, phó giám đốc Tần, cái này đều là
trách nhiệm của cô.” Đã đến lúc này rồi, ông
ta vẫn còn nghĩ đến chuyện tranh giành quyền lợi, còn chụp cho cô một cái mũ,
phó giám đốc Tần cực kỳ tức giận: “Trách nhiệm của tôi? Phó giám đốc Ngôn, ông
coi những người thương gia ngoài kia không phải là người, không có cha mẹ nuôi
nấng sao? Cả ngày ông ngồi trong phòng làm việc bật điều hòa uống nước thì cũng
thôi đi, nhưng còn bọn họ thì sao? Nhiệt độ cao đến hơn ba mươi mấy độ, lúc nào
cũng đứng ở ngoài kia, đứng đợi được mười ngày hai mươi ngày rồi, cho dù không
có cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ thì không sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ rời đi.
Đuổi bọn họ đến cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ là bản thân chúng ta, ông không tự
kiểm điểm thì cũng thôi đi lại còn đi đổ lên đầu người khác. Nếu không phải
chiến lược của ông có sai sót, cắt giảm đi hơn một nửa dây chuyền sản xuất cấp
thấp thì sẽ xảy ra những vấn đề này sao?” Phó giám đốc Ngôn khinh
thường liếc cô ta một cái: “Phụ nữ thì hay nhân từ, để bọn họ đợi thì làm sao?
Sản phẩm tốt thì cung không đủ cầu, chẳng lẽ phó giám đốc Tần chưa từng hơn nửa
đêm cũng phải đến nơi cung cấp, công ty lương thực hoặc cửa hàng bách hóa để
xếp hàng, để tranh lương thực, vải vóc trước hay sao?” “Tình hình khi đó là
như thế nào mà tình hình bây giờ là như thế nào?” Phó giám đốc Tần tức giận
cười. Khi đó hầu như hàng hóa
đều được mua theo phiếu, nguồn cung thì hạn chế, nếu đi trễ sẽ không còn hoặc
chỉ còn sót lại một số hàng thừa của người khác. Nhưng bây giờ các loại hàng
hóa khác nhau được mở ra, có thể mua thoải mái, hơn nữa điều hòa không khí cũng
không phải sản phẩm thiết yếu, có thể đánh đồng với cơm áo sao? Phó giám đốc Ngôn tự
tin nói: “Thời nào cũng vậy, sản phẩm tốt luôn trong tình trạng cung không đủ
cầu. Phó giám đốc Tần, ban đầu bàn bạc nói chuyện hợp tác với cửa hàng đồ điện
Lão Sư Phụ đều do một tay cô sắp xếp, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, cô không
thoát nổi liên quan đâu, đợi bên nhà máy xử phạt đi.” Phó giám đốc Tần nhìn
ông ta một cách giễu cợt: “Ngay từ đầu là bên phía nhà máy quyết định hợp tác
với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, phái tôi ra đàm phán với cửa hàng đồ điện Lão
Sư Phụ là bởi vì giám đốc của bọn họ là nữ, tôi ra mặt là thích hợp nhất. Hợp
đồng ký kết cũng đã được bên nhà máy đồng ý nên mới ký, ông bớt đổ lỗi lên
người tôi đi. Phó giám đốc Ngôn, bây giờ nhà máy cũng không phải do ông quyết
định đâu!” Nói xong những lời này,
cô ta tức giận bỏ đi. Trở lại phòng làm việc,
sắc mặt của phó giám đốc Tần vẫn rất khó coi. Hít một hơi thật sâu,
cô ta nhấc điện thoại gọi cho Diệp Mạn: “Giám đốc Diệp, cô đúng là cao tay thật
đấy!” Nghe thấy giọng điệu
mỉa mai của cô ta, Diệp Mạn lập tức hiểu ra đã thành công rồi. Đây là một tin tốt nên
cô không quan tâm đến giọng điệu không vui của phó giám đốc Tần: “Phó giám đốc
Tần quá khen rồi. Tôi biết trong lòng cô không vui vẻ gì, nhưng đây không phải
là do các người không có hàng sao? Chỉ cần bên nhà máy các cô cho mọi người
thời gian chính xác cung cấp hàng hóa, chúng tôi cũng sẽ không bỏ gần tìm xa,
chịu nhiều vất vả để đến chỗ khác l� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.