Diệp Mạn vội vàng chạy tới bệnh
viện, vừa bước vào phòng bệnh lập tức nhìn thấy Hà Văn đang gian nan vươn tay
với lấy chiếc cốc ở trên bàn, do khoảng cách khá xa, cô ấy cong ngón tay vô
cùng tốn sức mới có thể đụng đến mép cốc.
“Chị đừng cử động, em lấy giúp chị.”
Diệp Mạn vội vàng gọi cô ấy lại, bước về phía trước cầm lấy cốc nước.
Hà Văn nhìn thấy Diệp Mạn thì thở
phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng nói: “Cám ơn, chị muốn uống nước, vừa rồi anh trai
ở giường bên cạnh đổ giúp chị, hơi nóng, chắc hiện tại lạnh rồi.”
Diệp Mạn quay đầu, trên giường bệnh
ở sau lưng trống không, không có ai.
Hà Văn giải thích: “Anh trai đó đi
đưa người yêu đi làm kiểm tra rồi.”
Diệp Mạn gật đầu, đang muốn đưa cái
cốc qua, cúi đầu lại nhìn thấy có cặn bẩn lâu ngày màu vàng ở xung quanh đáy
cốc, cực kỳ đậm, loại này không rửa hết được, nhìn không vệ sinh. Cô hỏi: “Cái
cốc này đến từ đâu?”
Hà Văn nhẹ nhàng nói: “Chị không
mang theo đồ, tìm y tá mượn.”
Còn y tá tìm được từ đâu thì không
biết, đoán đây hẳn là của người bệnh nào đó sau khi xuất viện vứt đi.
Diệp Mạn không nói gì, đưa cốc cho
cô ấy: “Bác sĩ nói thế nào?”
Hà Văn cúi đầu buồn rầu uống một
ngụm nước ấm, không nghe ra được sự vui vẻ trong giọng nói: “Hôm nay chảy máu,
có dấu hiệu sảy thai, phải nằm trên giường giữ thai một thời gian.”
Diệp Mạn nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy:
“Sức khỏe quan trọng nhất, trước tiên giữ gìn sức khỏe thật tốt. Chị vẫn chưa
ăn cơm, em đi mua cho chị một chút đồ ăn, có thứ gì đặc biệt muốn ăn không?”
Hà Văn khẽ lắc đầu: “Không có, ăn
đại chút gì đó là được.”
Diệp Mạn đi đến quán ăn nhỏ bên
ngoài bệnh viện, tìm được ông chủ, đưa tiền, bảo họ hầm giúp nửa con gà, xào
thức ăn thanh đạm, sau đó lại đi mua chút đồ dinh dưỡng như hoa quả, sữa
bột,... và các loại đồ dùng sinh hoạt như cốc nước, chậu rửa mặt, khăn mặt.
Sau khi mua đồ xong, cô xách túi lớn
túi nhỏ quay trở lại phòng bệnh.
Phòng bệnh vốn lẻ loi đã náo nhiệt
hẳn lên, người phụ nữ mang thai trên giường bệnh bên cạnh làm kiểm tra xong trở
về, chồng, mẹ ruột, mẹ chồng của cô ấy vây quanh bên cạnh hỏi han ân cần, có
người hỏi cô ấy muốn ăn cái gì, có người hỏi cô ấy có muốn nghỉ ngơi một lát
hay không, còn có người thảo luận nhũ danh của đứa nhỏ là gì, vô cùng náo
nhiệt. Ngược lại, một mình Hà Văn yếu ớt nằm trên giường bệnh, cực kỳ bi thảm
đáng thương.
Diệp Mạn xách đồ qua, đặt thức ăn
lên trên bàn ở bên cạnh giường: “Ăn cơm trước.”
Chờ Hà Văn ăn cơm, cô lại đi rửa
sạch cốc, rót một cốc nước cho Hà Văn để sang một bên, còn rửa một ít hoa quả
để lên trên bàn, Hà Văn muốn ăn sẽ với tới được.
Hà Văn ăn từng miếng từng miếng cơm,
nói rất ít.
Chờ cô ấy ăn xong, Diệp Mạn đã thu
dọn tương đối, còn xách một túi nho đưa cho giường bên cạnh, cảm ơn bọn họ đã
chăm sóc Hà Văn.
Thấy Diệp Mạn xử lý mọi chuyện thỏa
đáng, cuối cùng trên mặt Hà Văn cũng lộ ra một chút ý cười: “Giám đốc Diệp, cám
ơn em.”
Diệp Mạn ngồi xuống mép giường, nhẹ
nhàng vỗ tay cô ấy: “Đừng khách sáo với em, trong khoảng thời gian này chị
phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, đợi lát nữa em sẽ tìm người chăm sóc chị, có
yêu cầu gì thì chị bảo người đó thông báo cho em.”
Diệp Mạn có nhiều công việc bận rộn
như vậy, chắc chắn không thể cứ luôn ở trong bệnh viện chăm sóc Hà Văn, mời
người là lựa chọn tốt nhất.”
Hà Văn mím môi: “Cảm ơn, chị đã gây
ra cho em rất nhiều phiền phức.”
“Đừng nói như vậy, chị nghỉ ngơi
trước, em đi xem thử có thể mời được bảo mẫu ở đâu.” Diệp Mạn nói xong đang
muốn đứng dậy thì phát hiện quần áo của mình bị người khác kéo lại, cô cúi đầu
nhìn tay Hà Văn, hỏi: “Còn thiếu gì nữa à? Em sẽ ghi nhớ, một lát nữa sẽ mang
đến cho chị.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.