Diệp Mạn vội vàng chạy tới bệnh viện, vừa bước vào phòng bệnh lập tức nhìn thấy Hà Văn đang gian nan vươn tay với lấy chiếc cốc ở trên bàn, do khoảng cách khá xa, cô ấy cong ngón tay vô cùng tốn sức mới có thể đụng đến mép cốc.

“Chị đừng cử động, em lấy giúp chị.” Diệp Mạn vội vàng gọi cô ấy lại, bước về phía trước cầm lấy cốc nước.

Hà Văn nhìn thấy Diệp Mạn thì thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng nói: “Cám ơn, chị muốn uống nước, vừa rồi anh trai ở giường bên cạnh đổ giúp chị, hơi nóng, chắc hiện tại lạnh rồi.”

Diệp Mạn quay đầu, trên giường bệnh ở sau lưng trống không, không có ai.

Hà Văn giải thích: “Anh trai đó đi đưa người yêu đi làm kiểm tra rồi.”

Diệp Mạn gật đầu, đang muốn đưa cái cốc qua, cúi đầu lại nhìn thấy có cặn bẩn lâu ngày màu vàng ở xung quanh đáy cốc, cực kỳ đậm, loại này không rửa hết được, nhìn không vệ sinh. Cô hỏi: “Cái cốc này đến từ đâu?”

Hà Văn nhẹ nhàng nói: “Chị không mang theo đồ, tìm y tá mượn.”

Còn y tá tìm được từ đâu thì không biết, đoán đây hẳn là của người bệnh nào đó sau khi xuất viện vứt đi.

Diệp Mạn không nói gì, đưa cốc cho cô ấy: “Bác sĩ nói thế nào?”

Hà Văn cúi đầu buồn rầu uống một ngụm nước ấm, không nghe ra được sự vui vẻ trong giọng nói: “Hôm nay chảy máu, có dấu hiệu sảy thai, phải nằm trên giường giữ thai một thời gian.”

Diệp Mạn nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy: “Sức khỏe quan trọng nhất, trước tiên giữ gìn sức khỏe thật tốt. Chị vẫn chưa ăn cơm, em đi mua cho chị một chút đồ ăn, có thứ gì đặc biệt muốn ăn không?”

Hà Văn khẽ lắc đầu: “Không có, ăn đại chút gì đó là được.”

Diệp Mạn đi đến quán ăn nhỏ bên ngoài bệnh viện, tìm được ông chủ, đưa tiền, bảo họ hầm giúp nửa con gà, xào thức ăn thanh đạm, sau đó lại đi mua chút đồ dinh dưỡng như hoa quả, sữa bột,... và các loại đồ dùng sinh hoạt như cốc nước, chậu rửa mặt, khăn mặt.

Sau khi mua đồ xong, cô xách túi lớn túi nhỏ quay trở lại phòng bệnh.

Phòng bệnh vốn lẻ loi đã náo nhiệt hẳn lên, người phụ nữ mang thai trên giường bệnh bên cạnh làm kiểm tra xong trở về, chồng, mẹ ruột, mẹ chồng của cô ấy vây quanh bên cạnh hỏi han ân cần, có người hỏi cô ấy muốn ăn cái gì, có người hỏi cô ấy có muốn nghỉ ngơi một lát hay không, còn có người thảo luận nhũ danh của đứa nhỏ là gì, vô cùng náo nhiệt. Ngược lại, một mình Hà Văn yếu ớt nằm trên giường bệnh, cực kỳ bi thảm đáng thương.

Diệp Mạn xách đồ qua, đặt thức ăn lên trên bàn ở bên cạnh giường: “Ăn cơm trước.”

Chờ Hà Văn ăn cơm, cô lại đi rửa sạch cốc, rót một cốc nước cho Hà Văn để sang một bên, còn rửa một ít hoa quả để lên trên bàn, Hà Văn muốn ăn sẽ với tới được.

Hà Văn ăn từng miếng từng miếng cơm, nói rất ít.

Chờ cô ấy ăn xong, Diệp Mạn đã thu dọn tương đối, còn xách một túi nho đưa cho giường bên cạnh, cảm ơn bọn họ đã chăm sóc Hà Văn.

Thấy Diệp Mạn xử lý mọi chuyện thỏa đáng, cuối cùng trên mặt Hà Văn cũng lộ ra một chút ý cười: “Giám đốc Diệp, cám ơn em.”

Diệp Mạn ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng vỗ tay cô ấy: “Đừng khách sáo với em, trong khoảng thời gian này chị phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, đợi lát nữa em sẽ tìm người chăm sóc chị, có yêu cầu gì thì chị bảo người đó thông báo cho em.”

Diệp Mạn có nhiều công việc bận rộn như vậy, chắc chắn không thể cứ luôn ở trong bệnh viện chăm sóc Hà Văn, mời người là lựa chọn tốt nhất.”

Hà Văn mím môi: “Cảm ơn, chị đã gây ra cho em rất nhiều phiền phức.”

“Đừng nói như vậy, chị nghỉ ngơi trước, em đi xem thử có thể mời được bảo mẫu ở đâu.” Diệp Mạn nói xong đang muốn đứng dậy thì phát hiện quần áo của mình bị người khác kéo lại, cô cúi đầu nhìn tay Hà Văn, hỏi: “Còn thiếu gì nữa à? Em sẽ ghi nhớ, một lát nữa sẽ mang đến cho chị.”

Hà Văn khẽ lắc đầu nói: “Không cần, giám đốc Diệp... Chị nghĩ kỹ rồi, chị không có duyên với đứa bé này, là chị có lỗi với nó.”

Khi nói câu cuối cùng, cô ấy nhắm mắt lại, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt.

Diệp Mạn biết giờ phút này bất kỳ lời nói nào cũng đều vô dụng, cô không nói gì cả, chỉ nắm chặt lấy tay Hà Văn.

Một lúc lâu sau, Hà Văn mới mở mắt ra một lần nữa, nhìn người chuẩn bị làm mẹ cười hạnh phúc ngọt ngào ở giường đối diện, đáy mắt lướt qua một tia hâm mộ, sau đó hạ thấp giọng nói: "Quả thực chị không có lòng tin một mình chị có thể nuôi dưỡng nó.”

Trước đây cô ấy cho rằng mình có thể, ông bà bố mẹ cô ấy nuôi lớn mấy đứa trẻ không giống nhau. Nhưng những việc trải qua trong khoảng thời gian này nhiều như vậy, nhìn thấy những ví dụ ở xung quanh nhiều như vậy, cô ấy đã không còn lòng tin. Ngay cả đứa con hợp pháp như Chu Hồng Giang, còn có họ hàng chú bác, bốn bề đều là người quen, khi còn bé cậu ta cũng không ít lần bị người ta mắng là đứa con hoang không cha, vậy đứa con của cô ấy thì sao? Chắc chắn sẽ bị người ta mắng là con hoang, đứa trẻ hoang không ai muốn.

Với lại lần nhập viện này, người khác được người yêu, cha mẹ, cha mẹ chồng chăm sóc, anh chị em thăm nom, còn cô ấy thì sao? Chỉ có thể cô đơn một mình nằm trên giường bệnh, ngay cả một cốc nước cũng phải gọi người khác giúp đỡ, nếu Diệp Mạn không đến, ngay cả cơm cô ấy cũng không được ăn, có thể phải nhờ người tốt bụng giúp đỡ.

Mà chuyện như thế này sẽ không chỉ xảy ra một lần, khi sinh con, người khác có người thân quan tâm ai ủi chăm sóc, còn cô ấy lại phải lê tấm thân yếu ớt lo nghĩ cho con cái. Vả lại sau này trong quá trình trưởng thành của đứa trẻ, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không hề có ai có thể gánh vác một phần trách nhiệm này với cô ấy, nếu một ngày nào đó cô ấy gặp bất trắc, đứa trẻ sẽ ra sao? Cô ấy phải làm thế nào?

Diệp Mạn nắm chặt tay cô ấy nói: “Hà Văn, chị nghe này, chị không sai. Trước tiên là bản thân chị, Hà Văn, sau đó mới là vai trò con gái, người mẹ và người vợ. Cái gọi là nghĩa vụ, trách nhiệm đều phải nhường đường cho Hà Văn. Chị mới là người quan trọng nhất và độc nhất vô nhị. Trước tiên chị phải làm cho mình hạnh phúc và vui vẻ mới có thể mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh. Hà Văn, chị vẫn còn trẻ, sau này đứa trẻ vẫn sẽ quay lại.”

Hà Văn lao vào vòng tay của Diệp Mạn, bật khóc thật to thất thanh, như thể cô ấy muốn trút bỏ ra hết mọi áp lực và đau khổ mà cô ấy đã phải chịu đựng trong khoảng thời gian này.

Diệp Mạn vuốt nhẹ lưng an ủi cô ấy.

Sau khi cô ấy bình tĩnh lại, Diệp Mạn nhẹ giọng hỏi: “Ngày mai em sẽ làm thủ tục xuất viện cho chị, tìm một chiếc xe, chúng ta đổi bệnh viện, đi đến thành phố nào đó ở xung quanh được không?”

Nếu đã quyết định không muốn đứa con này, vậy thì bỏ sớm một chút sẽ càng ít gây hại cho sức khỏe của Hà Văn. Thành phố Phụng Hà tuy không nhỏ nhưng Hà Văn đã lớn lên ở đây, có rất nhiều người thân, bạn bè, bạn học và đồng nghiệp cũ. Lỡ như bị người khác nhìn thấy, trở về sẽ không biết phải giải thích như thế nào, tốt hơn hết vẫn nên tìm một nơi xa lạ.

Diệp Mạn đã suy nghĩ rất chu toàn thay cô ấy, ai ngờ Hà Văn lại lắc đầu nó

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play