Vừa rồi khi Diệp Mạn từ bên ngoài trở về, Chung Tiểu Cầm đã đến đón cô, nói: "Quản lý Bàng đã về."

"Ồ, nhanh như vậy sao." Diệp Mạn bước nhanh vào phòng làm việc, cười nói với Bàng Dũng: "Anh về khi nào vậy, sao không gọi điện cho tôi? Nhìn vẻ mặt này của anh, có phải cuối cùng thì chuyện vẫn không thành công không?"

Trên vẻ mặt đang vui vẻ của Bàng Dũng dường như có chút bối rối, anh ta nói rằng đã thất bại, nhưng anh ta lại không có vẻ gì là chán nản.

Bàng Dũng xoa xoa mặt, thở ra một hơi rồi nói: "Tôi đang chờ cô trở về để bàn bạc đây. Vào ngày cuối cùng, bọn họ đã chủ động tới tìm tôi, bọn họ bằng lòng làm đại lý của chúng ta, tức là… Trước kia bọn họ đã từng bán các sản phẩm khác nên mới không muốn làm đại lý độc quyền của chúng ta."

Hiện tại, các đại lý của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đều là độc quyền và bọn họ chỉ đại diện cho các sản phẩm của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Nhưng những thương nhân này ban đầu mở văn phòng bán đồ gia dụng, trong cửa hàng đã có rất nhiều sản phẩm, không thể loại bỏ tất cả các sản phẩm ra khỏi kệ và thay thế chúng bằng những sản phẩm của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Ngoài ra, các danh mục sản phẩm hiện tại của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ vẫn còn khá ít và không thể thay thế tất cả các sản phẩm khác trong cửa hàng.

Đó là lý do tại sao Bàng Dũng đưa ra một quyết định khó khăn về vấn đề này.

Bất cứ việc gì cũng phải có trước có sau, trước kia người ta đã bán rất nhiều thương hiệu đồ gia dụng trước rồi nên không có lý do gì mà bọn họ không được phép bán đồ gia dụng cũ của mình khi thêm cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ vào, đặc biệt là một số sản phẩm mà họ không sản xuất và bán, nếu kêu nhà người ta lấy mấy sản phẩm kia xuống kệ thì có hơi quá đáng. Nhưng nếu cho phép những đại lý mới này bắt đầu như vậy thì những đại lý cũ phải làm sao? Những đại lý cũ đã theo cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ từ khi bọn họ chưa lớn mạnh, các đại lý mới không thể bán các sản phẩm khác, các đại lý cũ theo bọn họ từ khi bắt đầu sự nghiệp cũng không thể.

Vì vậy đây là một điều hết sức mâu thuẫn, việc phá vỡ những quy tắc cũ sẽ gây ra hàng loạt phản ứng dây chuyền và gây ra những tác động xấu. Nhưng không có ngoại lệ, thì những đại lý mới chắc chắn sẽ không đồng ý.

Diệp Mạn nheo mắt sau khi nghe anh ta giải thích lý do, nói: "Đây quả thực là một vấn đề nếu xử lý không khéo thì sẽ dễ làm mất lòng một nhóm thương nhân."

Bàng Dũng vuốt tóc nói: "Đúng vậy, nếu đồng ý với bọn họ, vậy những đại lý cũ bắt chước theo thì phải làm sao đây? Nếu chúng ta không đồng ý thì bọn họ chắc chắn cũng sẽ không đồng ý, vậy thì kế hoạch thu hút bọn họ của chúng ta sẽ thất bại."

Diệp Mạn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Anh Bàng, chuyện này cũng không khó lắm đâu. Hay là người cũ thì vẫn dùng phương pháp cũ, còn người mới thì dùng biện pháp mới, anh nói với bọn họ, chúng ta không yêu cầu đại lý độc quyền, nhưng giá của bọn họ phải cao hơn một phần trăm so với nhà phân phối độc quyền, ngoài ra ngày hoàn hàng của các đại lý độc quyền là ít nhất ba tháng sau khi nhận hàng, còn bọn họ thì lùi lại đến nửa năm. Hơn nữa các đại lý không độc quyền sẽ không được tham gia bình chọn đại lý xuất sắc của chúng ta vào cuối năm. Tất nhiên, bọn họ cũng có thể chọn làm đại lý độc quyền, vậy thì đãi ngộ cũng sẽ giống như đối với các đại lý cũ."

Với mức giá một phần trăm thì một món đồ gia dụng sẽ có giá từ mười đến hai mươi tệ, đồ rẻ tiền thậm chí còn chưa đến mười tệ, mức tăng giá này nằm trong phạm vi bọn họ có thể mua được, đồng thời cũng có lời giải thích cho những đại lý cũ.

Thời gian hoàn trả đã được kéo dài đến nửa năm, do xem xét cả vấn đề tồn đọng vốn và khoảng cách. Bọn họ chịu trách nhiệm vận chuyển hàng hóa của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, có nhiều đại lý trong số các đại lý này ở ngoài tỉnh, khoảng cách xa và chi phí vận chuyển cao sẽ kéo dài thời gian đổi trả, để không bị dồn vốn thì bọn họ sẽ tích cực bán hàng, đồng thời cũng không lấy hàng một cách mù quáng để tránh lãng phí.

Bàng Dũng mỉm cười: "Cũng chỉ có cô là có cách mà thôi, yêu cầu này cũng không quá đáng, tôi sẽ lập tức nói cho bọn họ biết."

Diệp Mạn gật đầu: “Anh nên để lại thông tin liên lạc của bọn họ, sau đó thì gọi điện thoại, khi nói chuyện gần xong mới thực hiện chuyến đi này, đỡ lãng phí công sức.”

"Tôi sẽ để ý, chúng ta cứ làm như lời cô nói đi. Kiến Tân sẽ phụ trách công việc của các đại lý cũ, còn việc này thì cứ giao lại cho tôi." Bàng Dũng hào hứng nói.

Đột nhiên sau lưng truyền đến một câu: "Giao cái gì cho anh cơ? Quản lý Bàng, anh lại định có động thái lớn gì sao?"

Diệp Mạn và Bàng Dũng đều quay đầu lại, nhìn thấy quản lý Hướng đang đi tới, sau đó thì vội vàng mời anh ta vào văn phòng: "Quản lý Hướng, anh tới đây làm gì vậy, nào, mời ngồi."

Quản lý Hướng vui tươi hớn hở nói: "Tôi ra ngoài có chút việc, tình cờ đi ngang qua chỗ của hai người nên vào xem, không quấy rầy công việc của hai người chứ."

“Không hề, chúng tôi chỉ đang tùy tiện nói chút chuyện thôi, cũng đã nói xong rồi.” Diệp Mạn cười nói: “Thời tiết có chút nóng nực, mời quản lý Hướng uống trà.”

Quản lý Hướng nhận trà từ tay Bàng Dũng, sau đó nhấp một ngụm rồi nói: "Cảm ơn, nghe nói hai người vận chuyển máy điều hòa từ vùng khác?"

Diệp Mạn cười khẽ: "Quản lý Hướng, anh nắm rõ thông tin thật đấy, tôi và quản lý Bàng vừa mới về, chắc anh sẽ biết."

Quản lý Hướng xua tay rồi nói: "Sao tôi có thể nắm rõ thông tin được chứ, tại vì hiện tại nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết đã lấy hai trăm triệu từ Phú Hữu, tất cả các nhà máy gia dụng trong tỉnh đang nhìn chằm chằm vào họ. Hơn nữa việc mà hai người bắt nhà phân phối của bọn họ bỏ chạy thậm chí còn được đăng trên Nhật Báo Tĩnh Thủy, không chỉ mình tôi, đoán chừng là một số nhà máy điện ở Phụng Hà đều đã biết đến chuyện này."

"Có chuyện như vậy sao?" Diệp Mạn thực sự kinh ngạc, "Nhật Báo Tĩnh Thủy" là một tờ báo địa phương của thành phố Tĩnh Thủy, phạm vi phân phối của nó bao trùm thành phố Tĩnh Thủy và một số quận trực thuộc, nó không được xuất bản ở Phụng Hà vì vậy cô không biết việc này cũng được đăng lên báo.

Quản lý Hướng lấy từ trong túi ra một tờ báo, đặt lên bàn: “Tôi đã mang đến cho hai người tất cả báo rồi đây.”

Diệp Mạn cầm lên, thấy tiêu đề của bài báo này là "Thương nhân bỏ trốn?" Bài báo không chỉ viết rằng đoàn xe kéo dài vài dặm ở trước cổng nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết đã biến mất, mà còn so sánh cảnh xếp hàng dài để lấy hàng cách đây một thời gian và cảnh tượng kỳ lạ của những thương nhân xếp hàng trong những năm trước, cuối cùng thì chỉ đích danh rằng: Có thông tin cho rằng những thương nhân này đã bị một nhà sản xuất điều hòa ở Phụng Hà lấy đi, một cán bộ nội bộ của nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết cho biết, nhà sản xuất từng lấy hàng của Phi Tuyết, vì nhiều lý do nên hai bên quyết định chấm dứt hợp tác, bọn họ cho rằng việc thương nhân trốn đi chỉ là việc tạm thời!

Sau khi đọc báo xong, Diệp Mạn cười khẩy, cô thực sự sẽ đặt tiền lên mặt, nhưng đó chỉ là tạm thời.

Thương nhân đều là do bọn họ lấy hết, chỉ có thể xoay quanh bọn họ sao? Không cần phải nói, cái gọi là cán bộ này nhất định là phó giám đốc Ngôn. Sau khi chấm dứt hợp tác, nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết không còn cung cấp nguồn hàng chất lượng cao, giá rẻ và ổn định nữa thì sau đó còn có ai quan tâm đến việc hợp tác với họ nữa sao?

Đương nhiên, với sự hiện diện của một người ngoài cuộc như quản lý Hướng, Diệp Mạn cũng không thể tỏ ra không sao cả.

Cô giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ nói: "Chúng tôi không còn cách nào khác, bởi vì vẫn không lấy được hàng hóa dù đã rất chậm trễ, khách hàng và đại lý bên dưới lại rất vội, vì vậy chúng tôi chỉ còn cách tìm cách khác. Với rất nhiều doanh nghiệp, công nhân viên chức cũng cần phải ăn. Nếu Phi Tuyết có thể cung cấp hàng hóa, truyện chỉ được tăng tại ứng dụng truyenfull - online hay miễn phí, vậy thì không ai trong chúng tôi lại bằng lòng bỏ gần tìm xa cả, anh nhìn thử đi, quản lý Bàng của chúng tôi phải đi công tác liên tục vì thiệt hại này, vì vậy mà anh ấy đã sụt cân rất nhiều."

Quản lý Hướng nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bàng Dũng, cười ha hả nói: "Khó trách hôm nay tôi thấy quản lý Bàng lại rám nắng. Hóa ra anh ta đang đi công tác."

Bàng Dũng cười khổ nói: "Có cách nào nữa sao, thời tiết nóng như vậy, đại lý thì luôn thúc giục, ngày nào cũng gọi điện thoại không dứt, chúng tôi cũng không thể làm gì được."

Quản lý Hướng không có giao tình gì với nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết, vì vậy không thể bất bình về họ. Anh ta chỉ đến nói chuyện phiếm với Diệp Mạn, bởi vì Diệp Mạn đã gọi điện cho anh ta nhiều lần để hỏi anh ta về nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết, vì vậy khi anh ta biết tin tức mà lại còn tiện đường, anh ta mới đến đây để ngồi đây nói chuyện.

"Thật sự là vất vả cho hai người rồi. Hầy, tôi cũng không biết nhà máy điều hòa không khí Phi Tuyết đang làm cái gì, máy điều hòa không khí tốt bọn họ lại không bán mà còn làm loạn gây sức ép, nghe nói bởi vì chuyện này mà nữ phó giám đốc trong nhà máy của bọn họ bị xử phạt." Quản lý Hướng lắc đầu nói

Diệp Mạn vừa nghe thì đã lập tức biết đó là ai, cô hỏi: "Anh đang nói đến phó giám đốc Tần đúng không? Phó giám đốc Tần có chuyện gì sao?"

Quản lý Hướng buông lỏng tay: "Tôi cũng không rõ lắm, chỉ là ngày hôm qua nghe giám đốc Tô và giám đốc Tôn nhắc tới một chuyện."

Chuyện đó có

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play