Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 126: Quyên góp tòa nhà


9 tháng

trướctiếp


Trong quán trà ồn ào, tiếng nói tiếng cười, tiếng chơi bài, tiếng va chạm cốc vang lên không dứt bên tai.

Tâm trạng của Thường An Toàn rất lạ kỳ, ông ấy không ngờ có một ngày nào đó ông ấy lại ngồi cùng một bàn với đối thủ một mất một còn để uống trà và trò chuyện.

Phục vụ bưng trà lên, Thường An Toàn tỉnh lại sau cơn khiếp sợ, ông ấy nói với Diệp Mạn: "Giám đốc Diệp, nơi này đơn sơ, đều là lá trà già thô, chỉ sợ cô uống không quen."

Diệp Mạn giả vờ như không hiểu ý ông ấy, cô bưng chén trà cũ bị mẻ một góc lên rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cười khanh khách nói: "Không sao, tôi cũng xuất thân bần hàn, không hiểu trà mà cũng không biết thưởng thức."

Thường An Toàn nghẹn lời, nói gì Diệp Mạn cũng là một bà chủ lớn sở hữu khối tài sản mấy chục tỷ, thực tế như vậy khiến ông thấy hơi không quen. Tính tình Thường An Toàn thẳng thắn, người khác lịch sự với ông, ông cũng không thể ăn nói bậy bạ, câu nói vừa rồi đã là giới hạn của ông ấy.

Sau khi vò đầu bứt tóc, cuối cùng ông cũng bắt đầu chú trọng những lời trước đó của Diệp Mạn: "Giám đốc Diệp, cô... cô đang nghiêm túc?"

Diệp Mạn đặt chén trà xuống, mỉm cười nhìn ông rồi hỏi ngược lại: "Nếu không thì sao? Quản lý Thường, vì chờ chú, tôi phải lang thang gần khu chung cư nhà chú trong một, hai giờ đồng hồ. Nếu chú không quay lại, có lẽ ai đó sẽ nghi ngờ tôi là kẻ xâm nhập bất hợp pháp, lặng lẽ đến đồn cảnh sát báo cáo tôi."

Lời này khiến Thường An Toàn có chút băn khoăn, đồng thời trong lòng dâng lên một cảm giác so sánh rất vi diệu. Một bà chủ như Diệp Mạn mà phải chờ dưới chung cư nhà ông một hai tiếng đồng hồ để được gặp mặt, cô phải ngồi ở quán trà đơn sơ ồn ào này mà cũng không có bất kỳ khó chịu hay không vui nào, nếu đổi thành giám đốc Hồ, ông cũng không dám nghĩ tới.

Vừa mới được giám đốc Hồ dạy dỗ như chó, lại đối mặt với Diệp Mạn nhẹ nhàng, cán cân trong lòng ông ấy khẽ nghiêng.

Nhưng trong lòng Thường An Toàn vẫn còn rất nhiều nghi hoặc, cân nhắc một lát, ông khó hiểu hỏi: "Giám đốc Diệp, tôi... chỉ là một lão già, cũng không có bản lĩnh gì, thật sự không thể khiến cô chịu đựng như thế."

Diệp Mạn cười cười, mắt chăm chú nhìn Thường An Toàn, gật đầu khẳng định một cái rồi nói: "Quản lý Thường, chú đáng giá!"

Lời này khiến cho khuôn mặt già nua của Thường An Toàn đỏ lên, đồng thời trong lòng lại xuất hiện một cảm giác thỏa mãn và chua xót khi được người ta công nhận.

Ông đã làm việc trong nhà máy máy giặt hơn một thập kỷ, từ một thiếu niên mười mấy tuổi xanh đến người đàn ông trung niên ngoài ba mươi. Những năm tháng tốt nhất đã được cống hiến cho nhà máy, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng ông ấy chưa từng nhận được bất kỳ sự công nhận nào, ngay cả vị trí quản lý này cũng bởi vì quản lý Vương gây ra một mớ hỗn độn, không ai chịu nhận gánh nặng này nên ông ấy mới được đẩy lên để thay. Nhậm chức sau nhiều lần bị khinh bỉ, ông ấy đã nhiều lần tức giận, quả thật chỉ là gặp cảnh khốn khó nếu không vị trí này sẽ không đến lượt ông ấy.

Nhưng hôm nay, Diệp Mạn nói với ông ấy rằng ông ấy xứng đáng.

Đôi mắt Thường An Toàn nóng lên, suýt chút nữa thất thố trước mặt Diệp Mạn. Ông ấy ngẩng đầu cố mở mắt, đẩy lùi sự ẩm ướt trong hốc mắt, cười cười cay đắng: "Giám đốc Diệp, cô cứ đùa tôi... Tôi cũng chỉ là kẻ dưới trướng của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của các cô thôi. Theo như tôi biết, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của các cô đã hình thành một hệ thống, tôi đến đó cũng không thể giúp đỡ được gì."

Những gì ông nói là không thể giúp đỡ được gì, không phải là ông ấy không muốn đi, hai ý này khác biệt rất lớn. Hơn nữa còn đặt vấn đề ngược trở lại, biến tướng hỏi dò Diệp Mạn sắp xếp cho ông ấy như thế nào, từ điểm này có thể thấy được, Thường An Toàn là một người rất cẩn trọng.

Diệp Mạn càng hài lòng hơn, cô mỉm cười: "Chú tới đây phụ trách dịch vụ mua sắm và điều phối điều hòa, quản lý Thường có hài lòng với sự sắp xếp này không?"

Thường An Toàn nghẹn họng, ông ấy không thể tin được nhìn Diệp Mạn: "Các cô đưa điều hòa không khí vào? Còn muốn giao chuyện lớn như vậy cho tôi?"

Ông ấy không biết nên khiếp sợ vì cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không hài lòng với thành tích hiện tại, chuẩn bị tiến vào lĩnh vực điều hòa, hay là nên khiếp sợ Diệp Mạn đã tín nhiệm ông ấy ngay trong lần đầu tiên, giao trách nhiệm to lớn như vậy cho ông ấy.

Diệp Mạn mỉm cười nhìn ông ấy: "Có vấn đề gì không? Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi hiện đang mở cửa hàng thứ sáu và hơn một trăm đại lý. Tất cả đều là cửa hàng thiết bị gia dụng, sao có thể thiếu điều hòa không khí đây? Về phần chú, nếu tôi đã tìm đến quản lý Thường, tất nhiên là tin tưởng chú."

Tháng tư, nhiệt độ càng ngày càng tăng, sắp nghênh đón thời điểm đỉnh cao của tiêu thụ điều hòa không khí. Diệp Mạn đã sẵn sàng để tiên phong, sau đó chắc chắn sẽ làm sản phẩm thêm phong phú, càng nhiều càng tốt để đáp ứng nhu cầu của khách hàng. Bây giờ mạng lưới cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của họ đã bắt đầu hình thành, đây là thời gian để củng cố mạng lưới bán hàng thêm mạnh mẽ.

Và cho dù đó là cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ, cũng chỉ là một đại lý đơn lẻ, quy mô quá nhỏ, không có tư cách để thương lượng với các nhà máy sản xuất điều hòa không khí. Nhưng xem bọn họ như một toàn thể, sau đó có thể đàm phán với các nhà máy sản xuất điều hòa không khí. Chỉ là Diệp Mạn và Bàng Dũng đều rất bận, công nhân trong nhà máy phần lớn đều là công nhân bình thường, không gánh nổi việc lãnh đạo này. Còn sinh viên đại học, cho dù tuyển dụng vào nhà máy cũng phải huấn luyện và đào tạo mới có thể đảm đương trọng trách, nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Mạn vẫn cảm thấy mời viện trợ bên ngoài tốt hơn.

Cô đã và đang lựa chọn ứng cử viên nhưng không tìm thấy người thích hợp. May mắn thay, trong thời điểm này, Thường An Toan lại tự đến cửa. Ông ấy nhạy cảm, thực dụng, tính cách thẳng thắn và có nhiều năm kinh nghiệm trong ngành công nghiệp bán hàng thiết bị gia dụng. Hơn nữa đã chán nản vì thất bại trong nhà máy máy giặt, đơn giản là ứng cử viên hoàn hảo cho hệ thống cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của họ mà!

Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Diệp Mạn, Thường An Toàn bắt đầu suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này. Hiện nay cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đã có một mức độ danh tiếng nhất định trong thị trường cấp thấp của TV màu và máy giặt trong tỉnh. Càng đi xa hơn hoặc mở rộng quy mô, tiếp tục phát triển thị trường cấp thấp, khuếch tán ra ngoài tỉnh, nhưng bước này nếu bước quá lớn, quản lý kém rất dễ xảy ra vấn đề. Thay vì điên cuồng mở rộng quy mô hiện giờ, tốt hơn là hoàn thiện hệ thống bán hàng của riêng mình.

Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đi theo con đường kết hợp sản xuất và bán hàng. Ông ấy không chắc chắn về mặt sản xuất của Diệp Mạn có sẵn sàng đi theo mô hình lớn và đầy đủ hay không nhưng cho đến nay, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không có sức mạnh này. Thay vì mù quáng mở rộng sản xuất, tốt hơn là sử dụng các nguồn lực hiện có để tăng lợi nhuận hơn nữa, mà cách nhanh nhất và thuận tiện nhất là tận dụng các kênh hiện có để biến đổi.

Họ vẫn còn lo lắng làm thế nào để bán hàng hóa đi, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ đã vượt qua họ từ lâu và đang tập trung vào thị trường thiết bị gia dụng của tỉnh.

Tại thời điểm này, Thường An Toàn nhận thức sâu sắc về sự khác biệt giữa cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ và nhà máy máy giặt thành phố Phụng Hà của họ.

"Giám đốc Diệp thực sự có mưu đồ sâu xa, thật sự đáng ngưỡng mộ. Nhưng chuyện này quá đột ngột, có thể cho phép tôi suy nghĩ thêm không?" Mặc dù Thường An Toàn rất động lòng, nhưng một khi rời khỏi nhà máy máy giặt có nghĩa là thay đổi rất lớn, sẽ nói lời tạm biệt với vòng tròn quen thuộc của ông ấy từ nhỏ, rời khỏi hệ thống, vứt bỏ bát cơm sắt, trở thành nhân viên tư nhân không ổn định.

Diệp Mạn gật đầu tỏ vẻ thông cảm: "Chuyện lớn như vậy nên suy nghĩ thật kỹ. Nhưng tôi chưa nói chuyện với quản lý Thường về vấn đề tiền lương. Nếu chú đồng ý thì mức lương hàng tháng là năm trăm tệ, ngoài ra đơn vị của chúng tôi có phát tiền thưởng hai lần một năm, tương ứng là tháng bảy và tháng giêng, thưởng giữa năm và thưởng cuối năm. Cụ thể bao nhiêu sẽ liên quan đến hiệu suất năm đó, hiệu suất tốt thì thưởng nhiều, hiệu suất kém thì thưởng ít hơn, tối thiểu một tháng. Khoản thưởng cuối năm năm ngoái đã được phát ba tháng, khoản thưởng nửa năm sắp tới dự định phát hai tháng. Ngoài những tiền thưởng mà tất cả mọi người có, còn có những phần thưởng khác, doanh số bán hàng của chúng tôi đều được trích phần trăm. Nếu chú gia nhập cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ chúng tôi, chưa tính phần trích phần trăm cho các quản lý, ngoài ra còn có phần gấp ba lần trung bình hiệu

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp