Sau Khi Bưng Trà Cho Boss Trong Phó Bản Kinh Dị, Tôi Nằm Thắng

5


1 năm




Ba mươi năm trước, viện phúc lợi Ánh Dương chỉ là một viện phúc lợi bình thường.

Bởi vì nó là một liên doanh giữa chính phủ và doanh nghiệp nên vận hành rất tốt, mỗi năm đều sẽ thu nhận rất nhiều người đáng thương bị xã hội bỏ rơi.

Mãi cho đến khi, gia tộc Ngọc Thị bổ nhiệm một người đàn ông ngoại quốc làm viện trưởng, tất cả những chuyện kinh hoàng mới dần dần xuất hiện, người phụ trách phát hiện, hầu như mỗi tháng đều có một hoặc hai người mất tích trong viện.

"Lúc đầu, chúng tôi chỉ tưởng đó là sơ suất của nhân viên chăm sóc."

Cô ta nói với giọng run run: "Sau này tôi mới biết, rằng người nước ngoài đó... hắn tôn thờ một tà giáo."

"Tà giáo đó cho rằng, trên thế giới này có tồn tại những thứ siêu việt tầm hiểu biết của chúng ta, chỉ cần thông thạo ngôn ngữ của “Các Ngài”, thì sẽ có thể giao tiếp được ở một mức độ nhất định nào đó.”

Không hiểu sao, tôi bỗng nhớ đến giả thuyết về con kiến của bé trai kia, không khỏi trầm mặc không nói.

"Theo từng lần từng lần thử nghiệm của hắn, trong viện càng lúc càng có nhiều người biến mất…”

"Rồi sao nữa?"

"Rồi sau đó, viện phúc lợi Ánh Dương biến mất khỏi bản đồ luôn.”

Đôi vai của người phụ nữ trước mặt tôi run lên, đồng tử giãn ra: "Có một ngày, tất cả những người ngoài đều không tìm thấy nó nữa, nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy cái cổng chính kia, và nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con bên trong..."

"Tôi biết, hắn đã thành công rồi."

Nói đến đây, cô ấy chợt bật khóc.

Mặc dù khi dự án này hoàn thành, cô ấy chỉ là một đứa trẻ, nhưng với tư cách là người thừa kế của gia tộc, cô ấy vẫn cảm thấy rất đau đớn vì chuyện đó, thậm chí còn sám hối với tôi nhiều lần.

Tôi không biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với cô ấy nữa, chỉ cảm thấy có chút bất lực.

Suy cho cùng, đó cũng là sự sống chết của người khác, cho dù cô ấy cứ lặp đi lặp lại điều đó mãi, tôi cũng không có cách nào đồng cảm như bản thân cũng bị được, vẫn chỉ một lòng muốn thực hiện kế hoạch của riêng mình.

Đó là len lén rời đi.

Nhân lúc Bùi Ngự còn chưa phát hiện ra thì phải rời đi.

Cảm nhận được sự im lặng của tôi, Ngọc Hử Chân cũng không có ý ép buộc, cô ấy chỉ đưa cho tôi một tấm danh thiếp, nhắc tôi nhớ liên lạc với cô ấy.

Sau đó, chúng tôi nói lời từ biệt ở cổng rạp chiếu phim.

Tất thảy dường như đều sắp kết thúc rồi.

Nhưng một điều kỳ lạ bỗng xảy ra, một người đàn ông xa lạ đột nhiên lao tới, quật ngã cô ấy xuống đất rồi điên cuồng đâm hàng chục nhát dao vào người cô ấy ——

Giây tiếp theo, máu tươi bắn tung tóe lên đầy mặt tôi!

Tôi trừng to mắt, đang muốn hét lên.

Ngay sau đó, tôi đột nhiên bừng tỉnh!



Nhìn xung quanh, tôi vẫn đang ở trong rạp chiếu phim, mà Bùi Ngự thì vẫn ở bên cạnh tôi xem phim một cách rất nghiêm túc.

Chẳng lẽ, mọi chuyện vừa rồi đều chỉ là mơ thôi sao?

Còn đang nghi hoặc thì bỗng có người chọc vào lưng mình, tôi quay lại thì thấy người phụ nữ phía sau đang dùng tay chỉ chỉ về phía cửa ra vào.

Khi đến cửa nhà vệ sinh nữ, cô ấy lại giống như trong mơ đánh giá tôi:

"Thế mà cô vẫn còn sống hả?"

Nghe những lời tương tự đó, tôi khẽ lắc đầu:

"Thôi quên đi, không liên quan gì đến cô."

Đang định quay người bỏ đi, thì chợt thấy một người đàn ông lạ mặt cầm con dao sắc bén đi ngang qua, tôi vội vàng túm chặt lấy cô ấy.

"Đợi đã."

Mãi cho đến khi người đàn ông biến mất ở góc tường, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi, tạm biệt nhé."

Ngọc Hử Chân vô cùng bối rối.

Vốn nghĩ đã tránh thoát kiếp nạn trong mơ rồi, nhưng lúc chúng tôi đến cổng rạp chiếu phim, còn chưa kịp nói lời tạm biệt, thì một chiếc xe tải đông lạnh bất ngờ băng qua giải phân cách, mất kiểm soát lao thẳng đến chỗ chúng tôi ——

Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi lại ngay đương trường bị tắm cho một thân máu tươi.

Trên màn hình trước mặt, nam nữ chính đang ôm chặt nhau gặm cắn không rời, tỉnh lại lần nữa, cõi lòng tôi âm u khôn tả, còn chưa đợi người chọc mình, tôi đã chủ động kéo người phụ nữ đầy mặt ngơ ngác đến thẳng nhà vệ sinh.

"Cô có thấy người đàn ông ngồi bên cạnh tôi không?"

Cô ấy ngập ngừng liếc tôi một cái: "... Có."

"Anh ta như thế nào?”

"Anh ta..."

Thấy đối phương chần chừ hồi lâu, tôi chỉ vào điện thoại di động của cô ấy:

“Không nói ra được thì vẽ ra đi”.

Ngọc Hử Chân rất nghe lời, lập tức bắt đầu vẽ: "Anh ta là màu đen, không, không phải... anh ta có rất nhiều màu..."

Đang vẽ, cô ấy bất ngờ mất kiểm soát, điên cuồng đập nát luôn chiếc điện thoại.

Ngay sau đó, cô ấy nhặt màn hình điện thoại vỡ lên, lưu loát tự rạch nát cổ mình.

Lại lần nữa bị phun cho mặt đầy máu, tôi tỏ vẻ vô cảm:

"Đệt."



Không chút nào hồi hộp tỉnh lại, tôi không kiên nhẫn quay sang người đàn ông bên cạnh: “Được rồi, được rồi, tôi không đi nữa!”

Lại quay đầu nhìn về phía người phụ nữ phía sau: "Đưa tập tài liệu trong túi cô cho tôi."

Tay đối phương cứng đờ trên không trung: "Hả?"

"Nhanh lên!"

"Được rồi."

"Còn nữa, tôi sẽ cứu cháu gái cô, nhưng không bảo đảm cứu được đâu.”

"Được, được rồi."

Sau đó, tôi nhận được cả cái túi Hermès, đang muốn nói thêm nữa thì bị những khán giả gần đó la ó: "Có gì muốn nói thì ra ngoài đi!"

"Đúng đấy!"

"Còn có tư chất không hả?”

Bị quần chúng công kích, Bùi Ngự rất có tư chất kéo tôi đến lối thoát hiểm nhỏ: “Đến lúc phải quay lại rồi."

Anh thậm chí còn có chút tiếc nuối: "Em biết mà, ta không thể rời đi quá lâu."

Ngoài cửa không còn là lối đi sáng lấp lánh ánh đèn nê ông của rạp chiếu phim nữa, mà là con đường nhỏ hẹp quen thuộc.

Tôi chán nản: "Tại sao anh không cho em đi chứ?"

"Không phải ta."

"Thế thì là ai?"

"Lúc em bước vào cánh cổng kia, cơ thể đã bị quấn lên khế ước của bọn hắn rồi.”

Trong khung cảnh giống như phim đen trắng cũ kỹ, người đàn ông trước mắt vươn tay, thời gian, không gian, giống như những sợi chỉ ngoan ngoãn nằm trong tay anh, đều quấn lấy một kết cục bi thảm.

"Quá khứ chính là hiện tại, hiện tại chính là hiện tại, tương lai cũng chính là hiện tại... Thứ ta cho em, chỉ là lời nhắc về những khoảng thời gian khác nhau mà thôi.”

"Chẳng lẽ không thể có kết quả tốt được sao?"

"Kết quả cũng nằm trong sự khống chế của trật tự.” Bùi Ngự kiên nhẫn đáp: "Em của hiện tại, cũng là một bộ phận của “trật tự”.”

"Vậy em nên làm gì đây?”

Hồi lâu, anh không trả lời tôi nữa.

Lúc này tôi mới nhớ đến, người trước mặt chỉ sợ là không mong tôi rời đi, một cảm giác uể oải trong nháy mắt ập tới.

"Sẽ luôn có một ngày, em phải rời đi.”

“Ồ, vậy thì em phải nhanh lên mới được.” Giọng điệu của đối phương không hề có sự động viên hay châm chọc, mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Nếu như em muốn mang hai tình nguyện viên kia đi.”

"Nghĩa là sao?"

"Trong 48 tiếng tồn tại, họ chỉ còn 1 tiếng cuối cùng.”

...

Tôi lao thẳng vào trong cô nhi viện tối đen như mực.

Chạy ngang qua bồn hoa, đám đứa trẻ chơi đùa lúc trước đã đi đâu hết, chỉ còn lại những con kiến đen đang bò lổm ngổm.

Vì tốc độ rất nhanh, nên chúng nó tạo thành một dòng chảy không ngừng dưới mặt đất, hợp thành một hàng chữ cái vặn vẹp.

"D – E – A – T – H"

Tôi liếc một cái, vội nhấc chân chạy như bay đến khu căn hộ dành cho nhân viên, chỉ thấy đèn điện sáng trưng, cửa ra vào và cửa sổ đều đóng chặt, trong lòng tức khắc có linh cảm chẳng lành.

"Đại Vĩ! Ngọc Tử! Mở cửa mau!"

Tôi vừa la hét vừa ầm ầm đập cửa, nhưng bên trong vang lên những tiếng từ chối run lẩy bẩy:

"Chúng ta không mở cửa đâu!"

"Ban nãy ngươi đã tới một lần rồi còn gì!”

“Sao lại thế được!” Tôi đành phải đứng trong gió lạnh hô to: “Rõ ràng là tôi đi xem phim với sếp mà!”

Trầm mặc một hồi, Ngọc Tử lắp bắp nói: "Cái này, cái này còn chưa đủ! Nói không chừng người khác cũng biết chuyện này…”

Nghe đến đây, tôi đành phải hét lên một lần nữa: "Bộ phim tên là "Chủ tịch ngọt ngào và thư ký xinh đẹp"!!"

Ầm một tiếng, cánh cửa mở ra.

Ngọc Tử kéo tôi vào phòng: “Oa oa oa, hắn thật sự đi xem phim với chị hả? CP đại Boss Yandere và thiếu nữ nhân loại, quá trời lãng mạn, em thích lắm!”

“Lãng mạn hả? Lấy mạng ra mà đổi ấy.”

Vừa nói chuyện, tôi vừa đóng chặt cửa sổ lại: "Nói xem, hai người trốn suốt trong phòng này à?”

"Phải đấy! Sau khi chị đi, thì bắt đầu có người không ngừng đến gõ cửa!”

"Vậy làm sao cô cậu sống sót đến bây giờ?"

Đáp lại câu hỏi của tôi, Đại Vĩ nuốt một ngụm nước miếng, dường như vẫn còn nghĩ mà sợ: "Tụi em đã phát hiện ra một chuyện."

"Cái gì?"

Cậu ta lấy điện thoại di động ra quét mã thẻ nhân viên của tôi, ngay sau đó, trên màn hình điện thoại từ từ xuất hiện mấy chữ lớn màu đỏ như máu.

[Chúc mừng bạn đã trở thành nhân viên chăm sóc trẻ em tại viện phúc lợi Ánh Dương!]

[Tuân thủ các quy tắc sau đây sẽ giúp công việc của bạn trong trại trẻ mồ côi trở nên trọn vẹn và an toàn hơn mỗi ngày!!]

[Quy tắc 1: Nếu không có sự cố gì xảy ra, đèn trong phòng ký túc xá sẽ không tự động tắt]

[Quy tắc 2: Đồ chơi của trẻ em không có sự sống, vui lòng không đáp lại bất cứ điều gì đồ chơi nói với bạn.]

[Quy tắc 3: Nơi này không phải là khu vực tuyệt đối an toàn, nếu không cần thiết xin đừng tiến vào các khu vực khác, cũng đừng mời người khác tiến vào khu vực làm việc của mình.]

"Hítt, đây là... quy định mới sao?"

Lời còn chưa dứt…

Tất cả các bóng đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm.



_______________



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play