Sau Khi Bưng Trà Cho Boss Trong Phó Bản Kinh Dị, Tôi Nằm Thắng

4


1 năm




Căn phòng tối mịt không hề thắp đèn.

Trong một góc tối, cuộn mình trong chăn, tôi im lặng nghe hai cô cậu kia kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Không biết từ khi nào, trên thế giới này dần dần xuất hiện một số góc khuất kỳ dị, giống như khe hở có máu có thịt, vài người không may sẽ bị rơi vào đó.

Giống như Đại Vĩ và Ngọc Tử trước mặt tôi đây.

“Em cũng là vì nghe được rất nhiều quái đàm, nên mới tìm đến cái app này.” Cậu trai mặt tròn nghĩ lại vẫn còn tim đập chân run: “Không ngờ chỉ mới chơi một lần đã bị hút vào rồi!”

Tôi hỏi cô bé bên cạnh, "Còn cô thì sao?"

Bên kia yếu ớt trả lời.

"Em cũng vậy."

"..."

Không thể không nói, ba người chúng tôi tao ngộ chẳng khác nhau lắm, sâu sắc minh chứng cho câu “không tìm chết thì sẽ không phải chết”.

Trầm mặc một hồi lâu, Ngọc Tử thận trọng hỏi tôi: "Phải rồi, chị Tuyết, chị là NPC, chưa bao giờ thử trốn ra ạ?”

"Tôi đã thử rồi, không thoát được.”

"Ồ."

"Còn cô cậu thì sao?"

"Bọn em có thể, nhưng phải có điều kiện."

Vừa nói, hai người đồng thời lấy ra tấm thẻ tình nguyện viên, mặt sau có một mã QR nhòe nhoẹt, sau khi quét cái mã đó xong, trên màn hình xuất hiện mấy dòng chữ đỏ tươi đẫm máu.

[Chúc mừng bạn đã trở thành tình nguyện viên tại Viện phúc lợi Ánh Dương!]

[Sau đây là các quy tắc bạn phải tuân thủ, nếu không tuân thủ thì sẽ dẫn đến loạt hậu quả rất khó lường!]

[1. Bạn chỉ là tình nguyện viên trong giờ làm việc, trong thời gian khác, vui lòng tự chịu trách nhiệm về sự an toàn của bản thân]

[2. Trong cô nhi viện không có cặp song sinh, nếu nhìn thấy, thì hãy liên hệ với giáo viên mặc áo đen để xử lý]

[3. Mối quan hệ khế ước với cô nhi viện sẽ không bị gián đoạn, xin hãy từ bỏ đấu tranh và yên tâm chăm sóc những đứa trẻ hết lòng yêu thương bạn]

Nhưng trong mắt tôi, dòng chữ đẫm máu cuối cùng đột nhiên vặn vẹo rồi thay đổi.

[3. Có thể chấm dứt quan hệ khế ước với cô nhi viện, sau 48 giờ, cô nhi viện sẽ tự động chấm dứt quan hệ khế ước với bạn]

Đây có nghĩa là gì?

Càng biết rõ về mười quy tắc của cô nhi viện sẽ càng dễ dàng rời khỏi phó bản, chúng tôi đã thảo luận về ba quy tắc này rất lâu, nhưng vẫn chẳng hiểu gì cả.

Trước khi trời sáng, tôi kiên quyết từ bỏ đấu tranh: “Quên đi, nếu có chuyện gì thì cứ tuân theo quy tắc, sẽ bình an thôi.”

"Vậy chúng ta phải làm gì, chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây sao?"

Trước mặt tôi, hai đứa học sinh cấp ba rơm rớm nước mắt. Tôi quay lưng về phía họ, mệt mỏi ngã xuống giường: “Chưa chắc đâu.”

"Chúng ta không thể đi ra ngoài."

"Nhưng có một người, hắn nhất định có thể."

...

"Mời tôi đi xem phim?"

"Vâng ạ, em có hai vé đây, nếu không dùng thì sẽ hết hạn mất.”

Trong phòng làm việc trên tầng cao nhất, tôi đặt hai tấm vé xem phim mới tinh lên bàn trà: “Hơn nữa, ngày nào sếp cũng ở trong cô nhi viện, không thấy chán sao ạ?”

"Ừm."

Tạm dừng trong chốc lát, người đàn ông tháo kính ra lau chùi: "Tôi cần suy nghĩ một chút."

"Vâng ạ."

Để lại một trong hai vé xem phim, tôi lịch sự rời khỏi văn phòng.

Hai tấm vé này là của Ngọc Tử, thời gian chiếu phim là buổi tối ngày mai, ở rạp chiếu cách cô nhi viện không xa lắm, giờ chỉ phải xem Bùi Ngự có chịu ra ngoài hay không. 

Ngày hôm sau, tôi đi đến cổng chính của cô nhi viện.

Còn một tiếng nữa mới tới giờ chiếu phim mà trời đã tối, tôi loanh quanh một hồi, chợt phát hiện ra dưới chân mình toàn kiến.

Thấy một đứa trẻ ngồi xổm dưới đất chơi, tôi xoa xoa đầu nó.

"Bạn nhỏ, em đang làm gì vậy nhỉ?”

"Em đang nói chuyện với những con kiến."

"Làm sao mà nói chuyện với kiến được chứ?”

"Tại sao lại không?"

Đứa bé hếch mũi lên với tôi: “Mặc dù chúng ta không ở cùng một góc độ, nhưng chỉ cần chúng nó thông thạo ngôn ngữ của chúng ta, thì nhất định có thể truyền đạt được suy nghĩ với chúng ta.”

Ô, nghe còn khá thú vị đấy.

Tôi định trêu cậu nhóc thêm vài câu, thì sau lưng có tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Quay lại vừa thấy, là Bùi Ngự.

Người kia vẫn mặc một chiếc áo sơ mi đen phối với quần dài cùng màu, nhưng có vẻ như đã được là ủi phẳng phiu, chất vải trơn láng, cầm thêm áo khoác trên tay, thật sự rất giống như một nhà văn hay một vị giáo sư.

Không thể không nói, dù đoán già đoán non rằng anh không phải là nhân loại, nhưng đối diện với phong thái dịu dàng vượt dòng thời gian của anh, tôi vẫn thật sự rất thích.

"Viện trưởng Bùi, bây giờ ta xuất phát nhé?”

"Ừm."

Thấy đối phương đi tới gần cổng, tôi vẫy với đứa trẻ đang ngồi dưới đất:

"Tạm biệt bạn nhỏ nhé."

Đứa trẻ phớt lờ tôi, chỉ tập trung quan sát những con kiến trên mặt đất, thấy vậy, tôi cũng dò đầu ra nhìn một cái.

Chỉ là khẽ liếc mắt, tâm trạng bỗng trở nên vô cùng phức tạp.

Cách đó không xa, Bùi Ngự ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó vươn tay về phía tôi.

Tôi ôm cảm xúc thấp thỏm, nắm lấy bàn tay thon dài lạnh lẽo ấy, mượn lực lượng của đối phương.

Ngay sau đó, bước một bước ra khỏi cổng cô nhi viện.



Buồng bảo vệ trước mặt đã biến mất.

Đây không còn là viện phúc lợi Ánh Dương nữa, nhưng cũng không phải là thế giới nhân loại bình thường, thay vào đó là một con đường quanh co, dài dằng dặc chẳng nhìn thấy điểm cuối.

Dưới chân giống như giẫm phải vật sống nào đó uốn éo, ẩm ướt.

Vì quá căng thẳng, tôi cứ mặc cho người đàn ông đó kéo mình đi trong bóng tối, trên con đường lầy lội kia: “Cái đó, sếp ơi…”

"Cứ gọi thẳng tôi là Bùi Ngự."

Giọng điệu nhẹ nhàng của đối phương truyền đến một loại thân mật tự nhiên... thậm chí là lấy lòng.

Tôi bỗng bớt căng thẳng hẳn: “À, anh làm ở đây bao lâu rồi ạ?”

"Rất lâu rồi, đã sớm chẳng nhớ rõ nữa.”

"Vậy sao?”

Tôi giả vờ thản nhiên cười nói: "Em thấy mọi người đều rất sợ anh, anh nhất định là người lợi hại nhất ở viện phúc lợi Ánh Dương nhỉ?”

Giờ phút này, bí mật giữa chúng tôi, chỉ còn cách nhau một tầng giấy cửa sổ.

Vậy mà, kẻ chọc thủng tầng giấy kia, lại là tồn tại thần bí có hình dạng của một người đàn ông nhân loại trước mắt tôi, “Ngài” nắm chặt bàn tay tôi, ngữ khí bình tĩnh: “Không phải là sợ.”

"Cái gì cơ?"

“Là trật tự, ta kiểm soát trật tự."

"......"

"Bởi vì ta ở đây, mọi thứ tạm thời vận hành theo một quy luật trật tự nào đó.”

Tôi lau mồ hôi lạnh trên mặt: "Vậy, vậy, mặc kệ mấy trò “chơi khăm” của đám trẻ kia, chẳng lẽ cũng là trật tự ư?”

“Phải, giống như mèo bắt chuột, chuột bắt trùng, trùng bắt kiến, đó là điều hợp lý và cần thiết.”

Cảm giác được lòng bàn tay của tôi đã trở nên trơn trượt, đối phương có chút khó hiểu: "Đã nhiều ngày như vậy rồi, ta còn tưởng rằng em không biết sợ đấy."

"... Em cũng là con người mà."

"À."

Bị chế nhạo, tôi lập tức ngậm chặt miệng.

Không biết đã qua bao lâu, phía trước dần dần sáng lên, làn gió nhẹ thổi qua mang theo hơi thở ấm áp nhuốm đầy bụi trần.

Cảnh sắc bình phàm của thế giới lại lần nữa hiện ra trước mắt tôi.

Nhìn lại đằng sau, con đường nhỏ kia đã biến mất.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chủ động níu lấy cánh tay Bùi Ngự: “Em cảm giác được, không giống như những tồn tại kia, anh rất vui khi em có thể ở lại viện phúc lợi Ánh Dương, phải không?”

Anh không nói gì, nhưng đôi mắt dịu dàng của anh lướt qua khuôn mặt tôi.

Dè dặt, nhưng nuông chiều.



Tất nhiên là, bộ phim chẳng có gì để xem cả.

Cốt truyện lỗi thời, nhân vật thô thiển, điểm nổi bật nhất là nam nữ chính một lời không hợp lập tức gặm môi nhau, so với Bùi Ngự xem đến độ mặt mày nghiêm túc, tôi lệch đầu sang một bên, nhanh chóng ngủ say, thậm chí còn ngáy khe khẽ.

Mới chợp mắt được nửa chừng, đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi nhói.

Mơ mơ màng màng quay đầu lại, tôi thấy một người phụ nữ đeo khẩu trang đang không ngừng dùng ngón tay chọc chọc tôi, thấy tôi ngơ ngác, cô ta lặng lẽ chỉ về phía lối ra cách đó không xa.

Tôi lập tức hiểu ra, quay đầu lại khều Bùi Ngự đang ngồi bên cạnh.

"Em đi vệ sinh nhé."

Đến trước cửa nhà vệ sinh, người phụ nữ tháo khẩu trang ra.

Đối diện với đôi mắt cong cong đó, tôi nhớ lại ngày tôi tiến vào viện phúc lợi Ánh Dương, cô ta cũng cười híp mắt như vậy, cố gắng thuyết phục tôi từ bỏ công việc:

"Ngày hôm đó, rõ ràng tôi thấy cô đi vào rồi."

"Ừ."

"Thế mà cô vẫn còn sống hả?”

"Coi như vậy đi.”

Rốt cuộc thì, tôi cũng không chắc lắm về tình trạng của mình.

Hít sâu một hơi, cô ta mở điện thoại di động lên, trên màn hình xuất hiện một cô gái có đôi mắt to: "Vậy cô có thấy cháu gái tôi không? Con bé cũng ở bên trong, cô có thể giúp...

Tôi lắc đầu: “Tôi muốn lắm mà không giúp được ấy.”

"... Haiz."

Như thể đã hạ quyết tâm nào đó, người phụ nữ lấy ra một xấp tài liệu giấy từ cái túi Hermes mà cô ta đang mang: “Quên giới thiệu, tôi là Ngọc Hử Chân, là nhà đầu tư phía sau của viện phúc lợi Ánh Dương.”

"Cái gì?"

"Tôi có thể nói cho cô biết bí mật đằng sau dự án này."

Cô ấy lắp ba lắp bắp, tuôn ra một tràng những từ ngữ kỳ lạ và tối nghĩa với tôi, tôi hơi mất kiên nhẫn:

"Chính xác thì cô đang cố nói gì vậy?"

"Sinh tế*… Tất cả bắt nguồn từ trận sinh tế đó.”

Trong buồng vệ sinh tối tăm u ám, cô ta hạ thấp giọng, khiến người ta bất giác ớn lạnh.

“Đó là truyền thuyết từ một quốc gia nào đó…”



*Sinh tế: Dùng mạng sống để hiến tế.

______________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play