Sau Khi Bưng Trà Cho Boss Trong Phó Bản Kinh Dị, Tôi Nằm Thắng

6


1 năm




Tôi nhìn lên trần nhà tối đen: “Lúc trước có từng như này chưa?”

"... Chưa, chưa từng."

Cảm thấy có gì đó không đúng, việc đầu tiên tôi làm là xem lại quy tắc: "Nếu không có sự cố gì, đèn trong phòng ký túc xá sẽ không tự động tắt.”

Nếu không có sự cố… Vậy thì sắp có sự cố rồi.

"Rầm rầm, rầm rầm rầm.”

Cùng với tiếng gõ cửa, là một giọng đàn ông sang sảng hét lớn từ bên ngoài: “Đại Vĩ! Đại Vĩ! Mau cho tôi vào đi!”

“Lúc mới đến viện phúc lợi, không phải cậu nói, chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau sao?”

Nhìn qua mắt mèo, đó là ông chú mặc vest.

Đại Vĩ nghe vậy, lập tức muốn mở cửa.

"Là ông chú tiến vào cùng em!”

Tôi nhanh chóng chỉ vào quy tắc thứ hai: “Đồ chơi của trẻ em không có sự sống, xin đừng đáp lại những gì đồ chơi nói với bạn”.

Bên ngoài mắt mèo, còn chưa đợi chúng tôi đáp lại, ông chú đã đâm thẳng vào cửa.

Tôi thấy miệng ông ta há to, khóe môi hé ra hai cái khe sâu như một con rối: "Mở... cửa... đi..."

"Là… tôi… đây…"

Cửa bị đập ầm ầm, nhưng nó lại bền ngoài ý muốn, thấy không mở được cửa, rất nhanh, bên ngoài lại vang lên giọng bé gái ngọt ngào: “Chị ơi, chị có nhìn thấy đồ chơi mới của em không?”

Bên ngoài mắt mèo, một cô gái nhỏ buộc hai bím tóc đuôi ngựa, mặc váy lolita đứng dưới ánh trăng, trong tay ôm một món đồ chơi hình người cao khoảng một thước.

Đó là Thang Viên.

Quả nhiên, nó vẫn chưa bỏ cuộc!

Tôi lạnh lùng đáp: "Không phải nó ở trong tay em sao?”

Con bé ném món đồ chơi mặc bộ vest thắt cà vạt trong lòng xuống đất, tàn nhẫn giẫm lên vài cái, chân tay đều bị giẫm nát: "Không phải ông chú ghê tởm này!"

"Là hai kẻ chị đang giấu trong phòng cơ!”

Nghe vậy, hai thanh niên không dám nói gì nữa, mỗi đứa một bên rúc đầu vào cánh tay tôi.

Lại nhìn điện thoại, vẫn còn nửa tiếng nữa.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Theo quy tắc của nhân viên, không có lời mời của chị thì em không được vào khu vực làm việc của chị, phải không?”

Thang Viên hiển nhiên cũng sốt ruột, giọng nói không còn trẻ con ngọt ngào nữa, là lại trở nên già nua thô bạo: "Hừ! Là chị phá vỡ quy tắc trước!”

"Rõ ràng chị là nhân loại, dựa vào cái gì lại muốn quản tôi chứ!”

"Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!”

Thấy con bé dần dần mất đi lý trí, cánh cửa cũng dần dần tan vỡ, tôi vội vàng nhào đến bên hành lý của mình, móc ra vật liệu hồi trước mua ốp điện thoại còn thừa lại, bắt đầu điên cuồng dùng tay chà xát nó!

Đếm ngược còn hai mươi phút!

Đếm ngược còn mười lăm phút!

Đếm ngược còn mười phút!

Cuối cùng!

Cánh cửa bị đập nát!



Thang Viên sớm đã không còn bộ dạng đáng yêu như trước nữa, khuôn mặt nó đầy những nếp nhăn, ánh mắt hung ác, hệt như một bà lão sớm già nua.

Ngay vào lúc thứ khủng bố đó xông đến, tôi giơ hai món đồ chơi vừa mới cấp tốc hoàn thành lên trước mặt con bé.

"Cho em này."

Vì khoảng cách quá gần, con bé thậm chí còn bị quáng một chút.

"... Cái gì?"

Định thần nhìn lại, đó là một cặp đồ chơi nam nữ màu macaron, khuôn mặt nhỏ tròn tròn rất dễ thương, là tôi dùng keo kem* lúc mua ốp điện thoại còn thừa lại làm thành.

"Dùng cái này đổi lấy hai người họ, thế nào?”

“…”

Nói đến đó, đôi mắt âm hàn của con bé quét tới quét lui trên mặt tôi.

Chiêu này rốt cuộc có hiệu quả không đây?

Tôi cũng không chắc nữa.

Ngay sau đó, đôi bàn tay nhỏ lạnh lẽo đã cướp hai món đồ chơi đi, nhìn cũng không thèm nhìn lập tức ném xuống đất.

Tôi còn đang tim đập chân run, thì lại nghe thấy con bé bất mãn nói:

"Nhỏ quá rồi.”

Không đợi nó nhắc lại, tôi dốc hết số keo kem trong bịch ra: "Được được được!”

"Muốn bao nhiêu lớn thì sẽ có bấy nhiêu lớn!”

Thấy tôi vùi đầu bắt đầu dùng tay nắn, hai đứa học sinh cấp ba cũng vội vàng lao vào giúp đỡ.

Không biết từ lúc nào, bà lão nhỏ lại biến thành bộ dạng tiểu loli, ôm lấy vạt áo yên lặng ngồi xổm ở một bên, dáng vẻ trông còn rất mong chờ.

Mãi đến lúc chúng tôi lại cấp tốc nặn ra một hình nhân nữa, thì cũng đã qua mười phút rồi.

Thấy con búp bê nhỏ trong tay tôi mặc váy dài, tóc xoăn bồng bềnh, nét mặt ngọt ngào đáng yêu, Thang Viên nghi ngờ hỏi: "Búp bê đẹp thật đấy! Nó là ai vậy?"

"Là Tiểu Thang Viên sau khi lớn lên đấy!”

Cô bé ngây người nhìn tôi.

Tôi đưa món đồ chơi cho con bé, mà đối phương cũng nâng niu ôm chặt con búp bê, cầm trên tay ngắm đi ngắm lại.

"Thật là dễ nhìn, thật là đẹp quá!”

“Em thích là tốt rồi.”

Lúc này, thời hạn 48 tiếng đã trôi qua từ lâu.

Thang Viên ôm búp bê, ngước đôi mắt to trắng dã nhìn tôi, "Chị đã tặng quà cho em rồi, vậy em nên tặng gì cho chị đây nhỉ?”

Tôi rất muốn bảo với con bé là tiễn em đi giùm chị đi, nhưng nó lại đột nhiên túm lấy bàn tay tôi.

Nó dí rất sát tôi, lòng bàn tay chợt lạnh, hình như có thứ gì đó đang cắn tôi nữa!

"Vậy thì, tặng cho chị một đôi mắt nhé!”

Cảm giác được có thứ gì đó trượt vào, mà chẳng hiểu sao, toàn thân tôi đông cứng đến mức không thể cử động được!

Không biết qua bao lâu, cô bé đã sớm ôm con búp bê vui vẻ rời đi, mà tôi thì vẫn cứng đơ như thế ngã xuống sàn, trên người dính đầy bụi bặm.

"Chị Tuyết! Chị Tuyết!" Hai học sinh cấp ba rơm rớm nước mắt đỡ tôi dậy, tôi cố gắng vươn tay ra nhưng chỉ nhìn thấy một đôi nhãn cầu cảm giác như làm bằng nhựa.

Giữa đám máu thịt, chợt lóe mà qua, nó khẽ chớp.



Những đứa trẻ không được thương yêu sẽ mắc kẹt trong tuổi thơ mãi mãi.

Không bao giờ lớn lên nữa.

Cũng giống như cặp nhãn cầu của Thang Viên, nó giống một trò đùa ấu trĩ hơn là một món quà.

Mấy ngày sau, ba chúng tôi bắt đầu cố gắng phát hiện nhiều quy tắc hơn.

Mục tiêu đầu tiên là nhân viên bảo vệ trong sân.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, thẻ nhân viên đều sẽ có quy tắc, của kẻ đầu sắt kia cũng không ngoại lệ.

Đang ngồi xổm trong góc thảo luận, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng của một đứa trẻ.

"Chị ơi, chị ơi!”

Lại nhìn thấy cậu bé hay cười híp mắt đó, tôi lập tức đề cao cảnh giác: "Rốt cuộc em là ai?”

Cậu bé ôm mặt: "Đáng ghét, người ta tất nhiên là Tiểu Mễ rồi!”

“…”

“Chị ơi, em có một bí mật muốn nói cho chị biết!”

Thấy vẻ mặt tôi bất ngờ, Tiểu Mễ lấy từ trong túi ra một cây cọ màu đỏ, như thể muốn viết gì đó cho tôi vậy.

Không biết có nên hay không, nhưng vẻ mặt nó thoạt trông rất nghiêm túc.

Tôi bán tín bán nghi duỗi tay ra, trong lòng bàn tay, cặp nhãn cầu nhựa đang lập lòe ánh sáng lạnh đảo loạn.

Cậu bé để lại một dòng chữ trên lòng bàn tay tôi, rồi ngượng ngùng nháy nháy mắt với tôi: “Trong viện phúc lợi này mọi người đều bảo, ngay cả Thang Viên cũng thích chị đó, chị thật là lợi hại, em rất yêu chị nha!”

Tôi cúi đầu, nhìn hàng chữ thằng bé viết vào tay mình mà câm nín hồi lâu.

Biết ngay cái đứa nhỏ này không đáng tin cậy mà.

Nhìn Tiểu Mễ vui vẻ chạy đi, tôi kéo hai học sinh cấp ba vào căng tin.

Hai người đầy mặt khó hiểu: “Chị Tuyết, còn chưa đến giờ ăn mà.”

"Không phải đi ăn cơm, mà là đi nằm vùng."

"Hả?"

Như thường lệ, khi thân hình to lớn của nhân viên bảo vệ bước vào căng tin, khu vực xung quanh sẽ bốc ra một mùi hôi thối.

Cả căn tin rộng lớn gần như trống không, chỉ còn lại chúng tôi là những người duy nhất ngồi sau lưng “Ngài*”, nhìn thấy cả một xô thứ gì đó màu đỏ tươi đổ vào trong máng thức ăn, giữa vũng màu máu nổi cả bong bóng ấy, lộ ra một mảng da lớn có hình xăm.

Trong khi người đầu sắt vùi đầu ăn ồng ộc ồng ộc, Ngọc Tử lặng lẽ lấy điện thoại ra.

Nhưng vì khoảng cách quá xa nên không thể lấy nét được.

Đang suy nghĩ, chợt lòng bàn tay tôi truyền đến một cơn nhói.

Tôi cúi đầu xuống, kinh ngạc phát hiện cặp nhãn cầu bằng nhựa ngập trong máu thịt đang xoay chuyển, tầm nhìn trước mắt tôi cũng bị đảo lộn theo, có lúc là trần nhà, có lúc là sàn gỗ.

Lặng lẽ thò tay xuống dưới máng thức ăn, rất nhanh tôi đã nhìn thấy tấm thẻ đen trên thắt lưng của “Ngài.

Sau khi quét mã trên nhãn cầu, mấy dòng ký tự đẫm máu hiện lên trên màn hình điện thoại.

[Chúc mừng bạn đã trở thành nhân viên bảo vệ của viện phúc lợi Ánh Dương!]

[Tuân thủ các quy tắc của công việc bảo vệ có thể giúp bạn có đủ năng lực hơn cho công việc này!]

[Quy tắc 1: Trong thời gian khuôn viên đóng cửa, không ai được phép ra vào trừ viện trưởng.]

[Quy tắc 2: Không được ăn thịt đông lạnh trong tủ đá của căng tin, trừ khi bạn muốn gây ra hậu quả không thể cứu vãn.]

[Quy tắc 3: Nhân viên bảo vệ phải toàn lực phối hợp với viện trưởng, nếu nhân viên bảo vệ mất kiểm soát thì viện trưởng sẽ có quyền hạn xử lý.]

Đây là ba quy tắc mới của nhân viên!

Trong số mười quy tắc, đến giờ đã tìm ra được chín quy tắc rồi!



*Keo kem là loại keo khi phun ra giống như lớp kem tươi, sử dụng để làm đồ handmade, bạn có thể dùng để gắn và trang trí lên trên lớp keo kem những miếng phụ kiện nhựa. Sử dụng làm đồ handmade DIY, làm vật dụng mô hình để trưng bày

*Cái từ này nó là 祂 chỉ "Đức Ngài" như kiểu xưng hô với Chúa ấy



_____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play