Sau Khi Bưng Trà Cho Boss Trong Phó Bản Kinh Dị, Tôi Nằm Thắng

3


1 năm




Vào ngày các tình nguyện viên đến, đống chữ vốn mỗi ngày đều phải lăn qua lăn lại một lần đột ngột biến mất.

Tôi có thể cảm nhận được, rằng thời gian nơi đây đã một lần nữa chảy lại, thậm chỉ cả những đứa bé đang bệnh thoi thóp, ngày nào cũng chỉ biết ngủ thôi cũng trở nên hoạt bát hơn.

Lúc tôi đi ra khỏi vườn trẻ, thì thấy Tiểu Mễ ôm một con búp bê trong lòng, đang ngồi xổm bên bồn hoa ngây người.

"Tiểu Mễ, anh của em đâu?”

“Không biết ạ.” Nó cười híp mắt với tôi: “Chị ơi, chị có thể giúp em tìm được không?”

"Được thôi."

Tôi vừa đồng ý thì đã thấy thằng bé chạy vụt qua mình, đôi mắt bừng sáng: “Là tình nguyện viên mới đến kìa.”

Nói xong, cũng không thèm để ý đến tôi nữa, vui mừng hớn hở chạy về phía mấy người đó.

Đằng sau thân hình nhỏ nhắn của thằng bé, tôi nhìn thấy mấy người lạ, có một tay xã hội đen xăm trổ đầy mình, một ông chú nếp nhăn sâu hoắm, một thiếu nữ thời thượng đi đôi giày cao gót, cùng với hai học sinh mặc đồng phục cấp ba.

Dựa trên kinh nghiệm sống trong cô nhi viện của tôi, những người này thoạt nhìn hoàn toàn không có bộ dạng đi làm từ thiện, mà ngược lại, trên mặt mỗi người còn đè nén tia sợ hãi.

Tôi chỉ là một nhân viên chăm sóc trẻ em, theo lý mà nói, thì mấy chuyện này chẳng can hệ gì đến tôi cả.

Cho đến khi hai học sinh trung học đó nhìn thấy tôi.

Giây tiếp theo, đôi mắt họ bừng sáng.

"Là chị!"

Thình lình, ánh mắt của tất cả mọi người đều bắn đến, trên tầng cao, trong đám người, dưới bóng cây… Cảm nhận được từng luồn ánh mắt không rõ quét qua, tôi ưỡn thẳng lưng: “Các cô cậu nhận nhầm người rồi.”

Cả hai đều sốt ruột, không ngừng vây quanh tôi: "Không đâu! Đúng là chị mà!"

"Chị chính là chủ phòng đã bưng trà cho Boss đó mà!”

Tôi ho khan một tiếng: "Tiểu Mễ, đi thôi, chúng ta đi tìm anh trai em nhé.”

Nói xong, tôi duỗi tay ra định kéo thằng bé đang cách đó không xa.

Thốt nhiên, Tiểu Mễ luôn rất ngoan ngoãn lại nắm chặt cánh tay của người đẹp kia: “Không muốn đâu, em muốn cô này giúp em tìm cơ.”

Người phụ nữ giật giật khóe miệng: "Không, không…"

Dường như cô ta rất muốn từ chối, nhưng dưới tác dụng của một lực lượng nào đó không thể nói rõ được, đầu lưỡi run bần bật, vậy mà lại không thốt ra được lời nào, cuối cùng bị cậu bé ôm lấy cánh tay, vui vẻ kéo đi.

Trước cửa vườn trẻ, lũ trẻ tụ tập ngày càng nhiều.

Họ tự phát xếp thành một hàng dài, lần lượt dẫn các tình nguyện viên đang đợi ở đó đi, khi đến lượt hai học sinh trung học, một cô bé buộc đôi bím tóc đuôi ngựa bước tới, tay túm lấy đồng phục học sinh của hai người:

"Quá tốt rồi! Lần này Thang Viên sẽ làm hai món đồ chơi!”

Nghe cô bé nói vậy, những đứa trẻ phía sau lập tức reo hò.

“Đồ chơi Thang Viên làm là tuyệt nhất!”

"Đợi cô ấy chơi chán rồi, thì sẽ đưa cho chúng ta chơi nhanh thôi.”

Hai học sinh cấp ba trốn sau lưng tôi, tức khắc sắc mặt tái nhợt, tôi giãy mấy cái cũng không thoát ra được, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng: "Thang Viên, mỗi bạn nhỏ chỉ có thể ghép với một tình nguyện viên thôi.”

Không ngờ tôi lại xen vào, cô bé nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt to nhiều lòng trắng hơn lòng đen.

Ngay sau đó, một giọng nữ già nua khàn khàn phun ra từ trong miệng nó.

"Liên quan gì đến cô?”

“Không liên quan đến tôi.” Tôi vẫn duy trì nụ cười nhẹ trên môi: “Nhưng nếu em không tuân theo quy định, chị sẽ khiếu nại với viện trưởng Bùi đó nha.”

"..."

Bọn trẻ quay đầu nhìn nhau.

Thang Viên lại trừng mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt hung ác còn đáng sợ hơn cả người lớn, nhưng rất nhanh, bàn tay nhỏ bé tái nhợt của nó đã buông ra, chuyển qua túm lấy ông chú mặc vest.

Ngay cả giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng vui vẻ.

“Chúng ta đi thôi!"

Ông chú đáp một tiếng “được”, nắm tay cô bé, ánh mắt lại cứ lảng vảng trước ngực nó, tôi vừa cảm thấy có gì đó không đúng thì đã bị mấy đứa nhỏ còn lại túm về.

"Thang Viên giờ đang rất tức giận."

"Đúng thế đó, chị ơi, chị tuyệt đối đừng có chọc vào cô ấy!”

"Cô ấy lợi hại lắm, lợi hại hơn Tiểu Mễ rất nhiều!”

Nói tới đó, như thể sợ hãi gì đó, chúng nó lần lượt giải tán, thậm chí không để ý đến hai tình nguyện viên còn lại nữa.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chị gái, chị thế mà thật sự là NPC à!”

Hai học sinh cấp ba một trái một phải vây quanh tôi, vẻ mặt vui mừng: “Mà này, chị còn nhớ bọn em không?”

Trong số họ, cô gái chỉ vào mình: “Em là [Búng Sữa Loli] đây, là Ngọc Tử!”

Rồi lại chỉ vào cậu trai bên cạnh: "Còn kia là [Gọi Ta Vĩ Ca], Đại Vĩ!”

"Ồ."

Tôi cười khẽ: “Không quen biết, xin lỗi nhé.”

Hai người sốt ruột: "Không phải đâu, nếu chị không mang bọn em đi, bọn em sẽ bị các NPC khác mang đi mất!”

"Chị cũng biết mà, bọn họ đều là quái…"

“Quái nhân đúng không.” Tôi khẽ gật đầu, “Chính là bởi vì thiếu đi tình thương đấy, thế nên, hai người càng phải nỗ lực hơn nữa, sớm ngày hòa nhập vào đại gia đình ấm áp của viện phúc lợi Ánh Dương nha!”

"Xin cảm ơn, vất vả cho các cô cậu rồi.”

"..."

Nhắm mắt nói nhảm tống khứ hai học sinh cấp ba kia đi, tôi lau mồ hôi lạnh, lặng lẽ trốn về căn hộ cho nhân viên, rồi tức tốc thu dọn hành lý ngay đêm đó.

Đừng nói nhiều.

Tất cả đều quá kỳ dị rồi, sớm đã vượt qua giới hạn hiểu biết của tôi.

Trời đã về khuya, tôi ôm một bọc hành trang nhỏ, lặng lẽ men theo bóng cây, trốn đến vùng tối ở phía sân trước.

Trong phòng bảo vệ cách đó không xa, một cái bóng giống như ngọn đồi chậm rãi nhấp nhô, chiếc mũ sắt đội đầu tỏa ra ánh sáng bạc lạnh lẽo lấp lóe trong đêm tối.

Dù “Người” không có đôi mắt, nhưng tôi vẫn cảm thấy như một loại “tầm nhìn” đang giám sát tôi ở khắp mọi nơi.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giơ cao tấm thẻ nhân viên của mình, rồi từ từ lùi về phía cánh cổng lớn đang khép hờ.

Một bước, hai bước, ba bước....

Cánh cổng, mở ra rồi.

Tôi vội vàng lao ra ngoài.

Đang lúc đặt tay lên đầu gối thở hổn hển, tôi lại thấy cái bóng như ngọn đồi đó xuất hiện trước mặt mình.

? ? ?

Không dám dừng lại, tôi hít sâu, lao qua cổng một lần nữa!

Một lần, hai lần, ba lần!

Nhưng mà thật không may, lần nào tôi cũng quay về chỗ cánh cổng ấy!

Cuối cùng khi sức cùng lực kiệt, toàn thân vừa nhức vừa mỏi, tôi nằm liệt luôn xuống đất, dường như còn có thể thấy nét cười chế nhạo trên chiếc mũ trùm đầu của con quái vật kia.

Sau khi trải qua một loạt những chuyện kỳ lạ, ngay cả một kẻ theo chủ nghĩa duy vật thuần túy như tôi cũng phải đối mặt với thực tế ——

Đã bảo rồi mà, công việc bao cơm ăn, bao chỗ ở, bao năm loại bảo hiểm, lương tháng 8000, mà lại còn không giới hạn kinh nghiệm, quả nhiên không tồn tại...

Đây là vận mệnh bi thảm của các sinh viên đại học đương thời.

Cam chịu số phận, tôi vác bọc hành lý lê bước đi về.

Khi tới gần vườn trẻ, tôi bỗng thấy một thiếu nữ với đôi chân trần đang từ từ tiến về phía trước — hình như là cô gái đi đôi giày cao gót mà tôi đã gặp vào ban ngày thì phải.

Cô ta không ngừng lẩm bẩm: “Hai khuôn mặt, hai khuôn mặt…”

Tôi vờ như không thấy, vùi đầu đi về phía ký túc cho nhân viên, lại chợt thấy hai gương mặt non nớt quen thuộc trốn trong bồn hoa bên cạnh.

Người phụ nữ ở cách đó không xa, đang lẩm bẩm niệm niệm, thế rồi, cô ta đột nhiên vươn tay chụp lấy đầu mình.

Giây tiếp theo, thình lình bẻ ngoắt cái đầu ấy xoay về phía sau 180 độ!

! ! !

Mắt thấy hai học sinh trung học sắp hét lên, tôi nhanh chóng mỗi tay một đứa, bịt chặt miệng chúng nó lại!

Ba người, ba cặp mắt, đồng thời đổ mồ hôi lạnh!

Người phụ nữ đã chết ngắc loạng choạng ngã xuống đất.

Ngay sau đó, một bóng người cao lớn xuất hiện, nắm lấy bắp chân trần của cô ta giống như xử lý rác thải, rề rà mà thô bạo kéo cô ta đi.

Không biết qua bao lâu, hai học sinh cấp ba cũng dần bình tĩnh lại.

Tôi đang định nói chuyện, thì bỗng nghe thấy giọng điệu trong trẻo của một đứa trẻ sau lưng.

"Muộn như vậy rồi, sao chị vẫn ở đây vậy?”

Quay người lại, thấy là cậu bé đầu tròn, tôi thở phào nhẹ nhõm: "Là em hả, Tiểu Mễ.”

"Em không phải Tiểu Mễ,"

Cậu bé cười hì hì như thường lệ, nhưng lại dùng hai tay đỡ lấy đầu, chậm rãi xoay 180 độ, lộ ra khuôn mặt tái nhợt ở đằng sau.

"Tiễu Mễ ở đây cơ."



Kinh nghiệm sống trong trại trẻ mồ côi từ khi còn nhỏ khiến tôi biết rất rõ một điều.

Phơi bày nỗi sợ hãi của mình ra là cực kỳ nguy hiểm.

Những đứa trẻ nhát gan đương nhiên sẽ bị những đứa khác bắt nạt, công kích, hội đồng, đây gần như là một quy luật sinh tồn tất yếu.

Thế nên, khi đối mặt với vẻ chết chóc của cậu nhóc, tôi bóp chặt lòng bàn tay, lộ ra một nụ cười: “Hóa ra là vậy à… Mà muộn như này rồi, hai đứa còn chưa ngủ sao?”

Thấy giọng điệu bình tĩnh của tôi, Tiểu Mễ (?) có chút bối rối, thẹn quá hóa giận.

"Đó là do chị còn chưa dỗ em ngủ mà!”

“Ồ?” Tôi lắc đầu: “Nhưng mà có hai đứa liền, chị thật sự không biết nên dỗ đứa nào đây.”

"Chẳng phải rất đơn giản sao? Tất nhiên là dỗ em trước rồi!”

Trước mặt, cái miệng nhỏ tái nhợt há ra rồi khép lại, nhưng rất nhanh đã bị bịt chặt, một khuôn mặt khác kẽo cà kẽo kẹt quay về phía trước: “Chị ấy thích tao nhất mà, tất nhiên là dỗ tao trước!”

"Chị thích tao nhất thì có!”

"Câm miệng đi! Cái đồ ăn bám ghê tởm nhà mày!"

"Xì! Sao mày dám tát tao hả?!"

Nhân lúc con quái vật nhỏ trước mặt đang tự đánh nhau bằng tay trái và tay phải, tôi túm lấy hai đứa học sinh cấp, lặng lẽ chạy về phía căn hộ nhân viên.

May sao, trên đường đi rất suôn sẻ.

Trở lại phòng, hai người kia gần như lập tức ngã khuỵu xuống đất, tôi thử thăm dò hỏi cậu trai khuôn mặt tròn: “[Gọi Ta Vĩ Ca] hả???”

Cậu ta sững người một lúc, rồi kích động gật đầu.

Tôi quay lại, hỏi cô bé mắt to, "[Búng Sữa Loli]?”

"Là em đây!”

Hai người thay phiên nhau ôm tôi khóc lóc thảm thiết: "Thì ra thật sự có nhân loại là NPC! Bây giờ tốt rồi, chúng ta không cần phải chết rồi!”



_______________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play