Sau Khi Bưng Trà Cho Boss Trong Phó Bản Kinh Dị, Tôi Nằm Thắng

2


1 năm




Công việc của tôi vốn dĩ rất thuận lợi.

Miễn là cứ đi theo lộ trình đã định, mỗi ngày đến vườn trẻ – căng tin – ký túc nhân viên, ba điểm trên một đường thẳng này thôi, thì có thể rất nhẹ nhàng hoàn thành công việc của một ngày.

Cho đến khi đám bullet screen màu máu kỳ dị kia phá vỡ mọi yên bình.

Lúc này, nước trà đã bị đổ hết cả ra ngoài, chảy đầy khắp nơi, người đàn ông cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy, vừa quyến rũ vừa nguy hiểm, còn tôi lại cứng ngắc mấp máy môi, hồi lâu sau mới nặn ra được một lời giải thích: “Cái kia..."

"Ừm?"

"Em, em thất thần, là vì muốn mời sếp ăn một bữa cơm.”

"..."

Vẻ mặt của đối phương dường như khá ngạc nhiên.

Đầu xuôi đuôi lọt, lời bịa đặt của tôi càng lúc càng lưu loát: "Từ trước đến giờ sếp đã chiếu cố em rất nhiều, em định bữa nay sẽ cảm ơn sếp.”

Nghe vậy, vẻ mặt người đàn ông dần dần thả lỏng, trở lại thành một loại dịu dàng ấm áp không gì trên đời sánh được: "Không cần đâu."

"Tôi là sếp, nếu muốn mời thì cũng nên là tôi mời mới đúng.”

Tôi vốn định từ chối luôn, sau đó kiếm cớ chuồn êm, nhưng giây tiếp theo, lại thấy một hàng chữ đỏ tươi vừa to vừa đậm quét qua khuôn mặt đối phương.

[Búng Sữa Loli] Bà mọe, Boss kinh dị mời đi ăn kìa?

[Gọi Ta Vĩ Ca] Phó bản này đừng gọi là Cô Nhi Viện Kinh Hồn nữa, dứt khoát đổi thành Chủ Tịch Độc Đoán Sweet Honey đi!

[Đấm Cho Một Đấm] Cậu đừng có nói, đừng có mà nói nữa!

Tôi: “…”

Một giây do dự khựng lại này đã phá vỡ luôn cơ hội chuồn êm, khiến kế hoạch của tôi phá sản, nên chỉ đành đi theo Bùi Ngự đến căng tin.

Điều đáng nói là khu vực ăn uống ở đây tách biệt với nhau.

Đây là lần đầu tiên tôi bước vào khu ăn uống trên cao, khi nhìn xuống, có thể thấy không ít người hình dạng kỳ lạ, thiếu tay cụt chân đang từ từ di chuyển.

Cũng lớn lên trong viện phúc lợi, tôi sớm đã thấy nhiều rồi.

Đang ngẩn người, Bùi Ngự bỗng đưa thực đơn qua: "Muốn ăn gì?"

"Còn có thể chọn món ạ?”

Tôi kinh hỉ mở thực đơn, đọc to tên các món ăn: “Mực chiên hành, cơm chiên mực, chả mực nguội, mực hấp…”

Cái gì thế hả, đây rõ ràng là các món của nhân viên mà! Tôi không khỏi than thở: "Sếp ơi, sao ngày nào cũng toàn mực thế ạ!"

"Bởi vì cô nhi viện ở gần biển."

Tôi lúng túng nói: “Đùa thôi phải không ạ, Giang Châu này ngay cả một con sông đàng hoàng cũng không có…”

Người đàn ông trước mặt cũng không tranh cãi, chỉ nhìn tôi cười.

Nụ cười dịu dàng khôn tả, nhưng khiến tôi dựng cả tóc gáy.

May mắn thay, đồ ăn đã lên bàn.

Thấy tôi vùi đầu khổ ăn, anh xúc động thở dài: “Xem ra, em rất dễ thích nghi với hoàn cảnh ở đây.”

"Không sao, em thích trẻ con, lại thích mực lớn mà."

"Vậy, còn những thứ khác thì sao?"

"Ý sếp là gì ạ?"

Bùi Ngự cầm cái cốc thủy tinh trên tay, hai ngón tay thon dài khẽ trượt trên đó, sinh ra một loại quyến rũ không gì sánh được:

"Chẳng hạn như, người kia kìa."

Thuận theo chỉ dẫn của anh, tôi thấy một bóng đen hoàn toàn chả can hệ gì đến chữ “người” cả, nói thẳng ra thì giống y như quái vật khổng lồ hình người nào đó.

Thân hình cực kỳ cao lớn, nhìn qua thì phải cao hơn hai mét, quấn trên người một cái tạp dề cao su bẩn thỉu, nhưng điều kỳ lạ nhất chính là chiếc mũ sắt không hề lọt gió bao phủ hết nửa phần trên cơ thể hắn.

Thoạt trông, thật sự giống như tên sát nhân man rợ trong một bộ phim loại R ấy.

Lúc "hắn" tiến vào đại sảnh, thực khách chung quanh lần lượt bỏ chạy, Bùi Ngự lại nhướng mày, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Đó là nhân viên bảo vệ mới, em cảm thấy thế nào?"

Biết anh còn chưa từ bỏ ý đồ thăm dò, bắp chân tôi giấu dưới gầm bàn co quắp cả lại.

"Được lắm."

"Ừm?"

"Người ám ảnh sợ xã hội là thế mà.”

"..."

Ngồi nghe tôi hùng hồn phổ biến về văn hóa của nhóm trẻ thích cosplay các nhân vật sợ xã hội hay yandere*, đối phương lâm vào trầm mặc.

(*Yandere: Thuật ngữ trong tiếng Nhật thường được dùng để gọi những cô gái yêu một cách cuồng loạn, thậm chí sẵn sàng làm cả những điều đáng sợ để có được tình yêu)

Mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu, anh cầm chiếc khăn tay trắng trên bàn lên, nhẹ nhàng chấm khóe môi.

"Cần chú ý, tác dụng của bảo vệ là đối phó với các tình nguyện viên sắp tới.”

"Tình nguyện viên ạ?"

"Ừ, em cũng phải chuẩn bị trước nhé, trong số họ có mấy người rất khó nhằn đấy.”

"Vâng thưa sếp.”

Lời đến đây là hết.

Tôi biết, tràng đấu này đã kết thúc rồi.

Lúc chia tay nhau, Bùi Ngự có mấy phần cảm xúc không nói rõ được: “Tôi phải thừa nhận.”

"Làm việc ở đây, em có một thiên phú ngoài dự đoán của tôi đấy.”

...

Không biết đối phương là khen hay chê tôi nữa, nhưng tóm lại thì tôi đều thẳng thắn tiếp nhận.

Trở lại ký túc, vừa bước ra khỏi thang máy, tôi đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa.

Đó là người phụ nữ có tóc mái rất dày.

Dựa trên nguyên tắc hữu nghị, tôi niềm nở chào hỏi: "Chị à, chị ăn cơm chưa vậy?"

Giống như lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy vẫn không nói lời nào, nhưng miệng càng ngày càng nứt ra rộng hơn, nước bọt chảy nhễu nhão: "Khè... khè..."

Ngay lúc tôi định quan tâm thêm mấy câu, thì chợt thấy mấy hàng bullet screen nhanh chóng vụt qua trong không trung.

[Khắc Tổng Vạn Tuế] Chủ phòng cẩn thận! Người phụ nữ này @#$%^!

[Búng Sữa Loli] Sao chủ phòng lại còn sững ra thế! Khẩn cấp lắm rồi, @#$%^&* đi!]

? ? ?

Đối mặt với mấy chữ tự động bị đánh loạn mã kia, tôi đầy đầu sương mù.

Lúc này, miệng của người phụ nữ càng lúc càng nứt rộng, suýt nữa thì trật cả khớp hàm, tôi vội đỡ lấy hàm dưới đang lạch cạch rung động kia, dùng sức giúp cô ấy ngậm miệng lại:

"Em biết chị là người câm điếc rồi, không nói được thì không cần nói nữa, đừng có gấp vậy nha!"

Nói xong, nhân lúc thang máy còn đang mở, tôi đẩy luôn người tiến vào: "Chị à, lần sau chúng ta lại nói chuyện nhé!"

Cửa thang máy đóng lại rồi, tôi mới thở phào.

Trở lại phòng, tôi bắt đầu thử nói chuyện với đối phương: “Vừa rồi mọi người đang nói chuyện với tôi sao?”

[Gọi Ta Vĩ Ca]: Phải đó, lo chết mất thôi!

[Búng Sữa Loli] Chúng tôi đang nhắc nhở chị, người phụ nữ đó rất nguy hiểm! Thực ra chính là @#$ trong phó bản đó!

Những chữ bị cắt khiến tôi đầu óc rối bời, nhưng liên hệ với ngữ cảnh, giờ cuối cùng tôi cũng có thể hiểu được.

Mấy dòng phụ đề này có chức năng chặn nhất định.

Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể nói: "Mọi người đừng có lắp ba lắp bắp nữa, những gì liên quan đến cốt truyện hay phó bản đều bị chặn hết rồi kìa.”

"Với lại, tôi không phải người chơi đâu."

Không khí lâm vào trầm mặc kỳ dị.

Chẳng bao lâu sau, bullet screen đang im lặng bỗng bùng phát như sóng thủy triều!

[Khắc Tổng Vạn Tuế]: Đùa tôi à, nhân loại trong phó bản không phải là người chơi, chẳng lẽ là NPC?!

[Búng Sữa Loli] Chủ phòng tỉnh lại đi! Đây không phải là tiểu thuyết thiếu nữ đâu đấy!

[Đấm Cho Một Đấm] Nước tiểu của tôi màu vàng, để tôi dội cho cô ấy tỉnh!

"......"

Bên này, tôi đang bị khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp giáo dục, còn bên kia, người phụ nữ bị nhốt trong thang máy đã rời khỏi ký túc xá dành cho nhân viên.

Trên đường, cô ta đi ngang qua một bệnh nhân đang cử động chậm rì rì.

Khoảnh khắc họ ngang qua nhau, bệnh nhân chợt biến mất, chỉ thấy một bàn tay thoáng qua trong cổ họng của cái miệng há rộng kia, rồi hoàn toàn mất tăm mất tích.

Mà so với lúc trước, thì bụng của người phụ nữ chỉ phình lên một chút thôi.

Sau đó, cô ta tiếp tục đi.

Đi qua ký túc cho trẻ em, trung tâm phục hồi chức năng, phòng an ninh, và đến tòa nhà hành chính ở giữa.

Trên tầng cao nhất sáng sủa rộng rãi, Bùi Ngự đeo cặp kính gọng vàng trên sống mũi, đang cúi đầu đọc báo, chiếc máy quay đĩa kiểu cũ đang sột soạt quay bên cạnh, trông có vẻ khá tao nhã không nhiễm bụi trần.

Khi người phụ nữ bước vào phòng, phần thân dưới lập tức như mất đi điểm tựa lơ lửng trên mặt đất, chỉ còn lại phần thân trên vẫn dựng thẳng.

Nhưng mà, lúc này Bùi Ngự đã không còn dịu dàng như trước nữa, đuôi mắt dài mảnh như chứa quỷ hỏa, lập lòe u ám: “Ta đã nói rất nhiều lần rồi, không được phép ăn đồng nghiệp!"

"Khè... khè! Khè khè!"

Người phụ nữ ưỡn thẳng phần thân trên, như thể đang biểu đạt một sự phẫn nộ nào đó.

Cô ta đưa mắt nhìn giá sách cách đó không xa, trên đó có một "bông hồng" màu sắc rất lạ, đang được cực kỳ trân trọng chụp trong lồng kính, mắt thấy cũng đã sắp héo úa rồi.

Có hơi kiêng sợ, ngữ khí của cô ta dịu đi rất nhiều.

"Khè… Khè! Khè, khè khè khè."

Sắc mặt người đàn ông nguôi lại: “Ngươi nói nó là nguyệt quý* hả?”

"Không, đó là hoa hồng."

Sau khi bị phủ nhận, người phụ nữ như một con sên nhầy nhụa ướt sũng bám vào bể cá, còn chưa kịp hô thêm tiếng nữa thì người đàn ông đã tháo kính ra, khí thế toàn thân lập tức thay đổi.

"Tại sao nhất định phải đồng hóa?"

"Ta cảm thấy bây giờ cô ấy cũng rất hấp dẫn."

"Không thể chấp nhận? Vậy thì ngươi trở về đi."

Đối phương không hề cam lòng, nhưng thân thể nhũn nhão đã dần dần tan ra.

Xuyên qua màng nhầy nửa trong suốt đó, có thể thấy rõ ràng cả hình người bị nuốt chửng lúc trước, nó, không, có lẽ là “ngài” hiển rõ thông tuệ, dường như đang chuẩn bị tấn công.

May thay, cuối cùng hắn do dự, rồi rút lui.

Phần thân thể kia vặn vẹo bò vào trong bể cá, dần dần chìm xuống, cuối cùng không chui ra nữa.

Mãi cho đến khi đối phương biến mất hoàn toàn, Bùi Ngự lúc này mới đứng dậy, vô cùng cẩn thận lấy “bông hồng” xuống, sau đó mở cánh cửa phía sau giá sách, men theo cầu thang rất dài đi xuống dưới.

Hai bên cầu thang dài là nước biển muôn màu muôn vẻ, nhưng lại sâu thẳm âm u.

Từ khi hắn tới nơi này, thời gian càng lúc càng trở nên dài ra, cũng chậm hơn, dường như đã chán nản đến độ muốn rời đi, nhưng bông hồng trên tay lại khiến cho nơi này thêm vài phần màu sắc.

Giờ phút này, cúi nhìn những cánh hoa yêu kiều mà phô trương đó, hắn lại nhớ về khoảnh khắc mà sự rung động cùng thương yêu kia xuất hiện trong nháy mắt.

Giống như chủ nhân của bông hoa này, đều là một màu đỏ rực rỡ.

“Sinh mệnh quý giá lắm.” Hắn nhẹ giọng thì thào, cẩn thận mượn dòng nước biển kỳ dị kia làm ẩm đất trong bồn.

"Ngươi đừng có khô héo nhé..."



*Nguyệt quý(月季) cũng là một loại hoa hồng thôi, nhưng là hồng Trung Hoa, còn hoa hồng anh nam chính nói là hoa hồng thường (玫瑰) ý.

*Các viện phúc lợi nuôi dưỡng trẻ mồ cô và cả người khuyết tật nữa nhé, nên mới có phòng phục hồi chức năng và mẻ nữ chính mới bảo thấy nhiều người thân thể dị dạng, không trọn vẹn

______________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play