Sau Khi Bưng Trà Cho Boss Trong Phó Bản Kinh Dị, Tôi Nằm Thắng

1


1 năm




Trong giờ làm việc, một hàng bullet screen* bỗng lướt qua đỉnh đầu tôi:

[Woa, người chơi này đang bưng trà cho Boss hả?]

[Không thể nào! Đây là một phó bản kinh dị vượt cấp SS mà!]

Những ký tự lớn màu đỏ tươi như máu lướt qua đỉnh đầu, thấm ra một hơi thở kỳ dị không rõ.

Cách đó không xa, sếp tôi đang đeo cặp kính gọng vàng, như thường lệ cúi đầu đọc báo.

Tôi không xem “bullet screen” nữa, chỉ căng da đầu, bưng chén trà nóng hổi đến: “S.. sếp ơi, trà được rồi ạ.”

Người đàn ông trước mặt tôi không tiếp lấy, mà chỉ nhìn tôi chằm chằm với thần sắc khó lường, “Sao lại căng thẳng như vậy?”

"Có phải cô nhìn thấy gì đó, mà tôi không nhìn thấy hay không?”


*Nằm thắng: Tiếng lóng chỉ người không cần làm gì vẫn thắng trận hoặc có tất cả

*Bullet screen: Thuật ngữ dùng để chỉ cmt của khán giả hiển thị trực tiếp ngay trên màn hình đang chiếu đoạn phim hay game mà họ đang xem.



Tôi là một nhân viên trông trẻ.

Công việc hàng ngày của tôi là chăm sóc cho các em nhỏ ở cô nhi viện Ánh Dương.

Ở đây bao ăn bao ở, bao cả ngũ hiểm*, thế nên, một đứa sinh viên mới tốt nghiệp trường đại học hạng ba như tôi, vô cùng biết ơn ông chủ đã cho tôi cơ hội này, mỗi ngày tôi đều sẽ lau bàn chùi ghế, rót nước bưng trà cho ông chủ.

(*“Ngũ hiểm” là năm loại bảo hiểm, bao gồm bảo hiểm hưu trí, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động và bảo hiểm thai sản)

Hôm nay cũng vậy.

Vậy mà ngay lúc này, đỉnh đầu tôi bỗng lướt qua một hàng chữ to đỏ tươi như máu — Phải, nó đang lơ lửng, giống như bullet screen của phim ấy, nhanh chóng lướt vụt đi từ trái qua phải.

[Woa, người chơi này đang làm gì vậy?”]

[Nhìn như đang bưng trà cho Boss hả???]

[Không thể nào! Đây là một phó bản kinh dị vượt cấp SS mà!]

Tôi đang cúi người rót nước: "..."

Ngồi cách đó không xa, đeo cặp kính gọng vàng trên sống mũi, sếp vốn đang cúi đầu đọc báo chợt liếc tôi một cái:

"Sao thế?"

Nghe vậy, tôi không còn đi xem đám “bullet screen” kia nữa, mà căng da đầu, bưng chén trà Phổ Nhĩ thơm nức mũi đến trước mặt sếp.

"Trà trà trà trà trà được rồi ạ.”

Sếp thậm chí không thèm nhìn một cái, nhẹ giọng nói: “Hình như có hơi nóng."

"..."

Tôi không khống chế được tay run lên.

Ánh mắt đối phương bình tĩnh, nhưng dường như mơ hồ có loại điên cuồng nào đó: "Sao lại căng thẳng như vậy?”

"Không không không không không có ạ."

Sếp cẩn thận dò xét tôi, cách đó không xa, nước trà trong veo phản chiếu lại mi mày như họa, sống mũi tựa sơn.

Áo mũ hỉnh tề, lại có vẻ tà ác không gì sánh được:

“Vậy thì, cô đã nhìn thấy gì đó, mà tôi không thể nhìn thấy à?”


Tôi vốn dĩ, đã rất hài lòng với công việc hiện tại của mình.

Nhưng gần đây, tôi lại phát hiện ra rằng có thể mình là một NPC trong phó bản hời hợt nào đó, cụ thể thể hiện ra ở chỗ:

1. Mỗi ngày chỉ có thể đi lại trong một khu vực nhất định.

2. Nếu không có tình tiết quan trọng kích hoạt, thì sẽ chỉ lặp đi lặp lại cùng một việc.

3. Tôi không biết gì về hoàn cảnh nơi mình đang ở, nếu có ai đó hỏi gì tôi, thì tôi chỉ có thể lộ ra một vài thông tin rất chi là hời hợt.

Giờ phút này, đối diện với đôi mắt thâm thúy mà nguy hiểm kia, sống lưng tôi bỗng toát mồ hôi lạnh.

Đột nhiên tôi nhớ lại, khi mình sắp tiến vào cô nhi viện Ánh Dương này, từng có người cản tôi lại trước cổng.

Chuyện xảy ra vào hai tháng trước.


Ngày hôm đó, đang ngồi xổm trước cổng trường đại học bán ốp điện thoại, tôi bỗng nhặt được một tờ rơi.

[Chào mừng đến với Viện phúc lợi Ánh Dương! 】

[Ở đây có những đứa trẻ đáng yêu, những đồng nghiệp nhiệt tình và chủ viện rất thân thiện, những thứ sẽ mang đến cho bạn không chỉ một công việc, mà thậm chí là cả một sự nghiệp xứng đáng để cống hiến cả đời!]

[Hiện chúng tôi đang tuyển nhân viên chăm sóc trẻ em, bao ăn ở, bao ngũ hiểm, lương tháng 8000, không yêu cầu kinh nghiệm!]

Trên nền giấy đen tuyền, chữ to in bằng mực vàng sẫm vô cùng bắt mắt.

"Muốn tìm một công việc tốt, xin mời tới số 414, đường Vĩnh Lạc, thành phố Giang Châu!"

Không thể cưỡng lại những phúc lợi kia, tôi đã cầm tờ rơi đó, đi đến vùng ngoại ô hẻo lánh.

Cổng ở đây mở hé, mặc dù là ban ngày nhưng vẫn rất âm u.

"Có ai không ạ?"

Thấy không ai đáp, tôi định tự mình tiến vào.

Nhưng ngay trước khi cất bước, tay áo bỗng bị người túm lại.

"Cô gái nhỏ, đang tìm việc à?"

Tôi quay đầu lại, chỉ thấy đó là một phụ nữ trẻ mặc Âu phục, trông giống như một nhân viên văn phòng cổ trắng điển hình.

Đối phương mỉm cười, trong tay cầm một chồng tờ rơi: "Xin hỏi, mỹ nhân, cô nhặt được tờ công việc lương tháng tám ngàn, hay là tờ công việc lương tháng tám mươi ngàn vậy?"

Tôi đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới: "Đương nhiên là tám ngàn một tháng rồi."

"..."

Đối phương trợn to hai mắt: "Không phải, cô. . . "

Ha, muốn lừa đảo tôi hả?

Không có cửa đâu!

Tôi cười lạnh một tiếng, quay người bước vào cổng, sau lưng vang lên một tiếng thở dài.

"Ôi, lời hay khó khuyên kẻ đáng chết!”

Viện phúc lợi Ánh Dương là một tòa nhà đạt tiêu chuẩn những năm 1990. Ngôi nhà gạch sơn tường trắng, cửa sổ kính lớn sáng choang, giữa sân đặt vòng đu quay ngựa gỗ.

Đứng giữa đám ngựa gỗ là một người phụ nữ với tóc mái dài che ngang mắt, miệng cô ta há rộng, một tay giơ lên cao, như thể đang vẫy chào tôi vậy.

Lạ ghê.

Lúc tôi đứng ngoài cổng có trông thấy cô ta đâu?

Tôi lễ phép nói: “Chào chị, chắc chị là chủ ở đây phải không?”

Cô ta vẫn im lặng, miệng vẫn há rất to.

Giây tiếp theo, một giọng nói lạnh lùng tận xương lọt vào tai tôi.

"Cô ấy không phải là chủ."

Vốn tưởng rằng viện trưởng cô nhi viện nếu không phải là người phụ nữ trung niên này, thì cũng sẽ là một bà lão tóc bạc phơ, nhưng ai ngờ đối phương...

Lại là một người đàn ông.

Anh ta còn rất trẻ, mặc áo sơ mi màu đen, cổ áo hơi mở, lộ ra chiếc cổ thon thả, ngọn đèn rực rỡ đánh rơi một tia sáng xuống vầng trán như băng tuyết, nhất thời chẳng rõ cái nào rực rỡ lóa mắt hơn cái nào.

Tôi cười bồi: “Ông chủ, có phải ở đây thuê người trông trẻ không?”

Ánh mắt đối phương lướt từ cái áo sơ mi trắng thẳng thớm của tôi đến chiếc váy xếp ly kẻ sọc, cuối cùng dừng lại ở ly trà sữa rẻ tiền trên tay tôi.

Hồi lâu sau, anh ta mới lên tiếng, vẫn rất mềm mại lễ độ: “Xin lỗi, tạm thời chúng tôi không cần người trông trẻ.”

"Nhưng trên tờ rơi viết..."

"Xin lỗi."

Nhìn chằm chằm vào đôi mắt dịu dàng nhưng xa cách ấy, tôi rũ vai xuống.

"... Được rồi."

Do dự một chút, tôi đưa ly trà sữa trong tay cho đối phương: "Xin lỗi đã làm phiền, đây là một món quà nhỏ... Nếu quý công ty cần nhân viên, xin vui lòng báo lại cho tôi càng sớm càng tốt."

Chiếc túi mở ra, để lộ một cốc trà sữa đã lạnh ngắt, vì là ngày lễ tình nhân nên cửa hàng đang mua một tặng một, ngoài ra còn tặng kèm một bông hồng màu sắc kỳ lạ nữa.

Khi cái màu đỏ tươi ấy xuất hiện trong tầm mắt, vẻ mặt của anh ta đột nhiên trở nên hơi vi diệu.

"Tặng cho tôi hả?"

"Đúng vậy."

"..."

Trầm mặc một hồi, anh ta gật đầu với tôi: "Tôi chợt nhớ ra, chỗ chúng tôi vẫn còn một vị trí nhân viên chăm sóc trẻ em đấy.”

“Xin mời đi theo tôi.”


Viện phúc lợi Ánh Dương thật sự rất lớn.

Dọc đường đi, tôi đã thấy trung tâm phục hồi chức năng, nhà ăn, phòng phân phối điện và phòng an ninh, khi tôi bước vào trong vườn trẻ, hành lang tù mù truyền đến những tiếng cười đùa ngây thơ của các bé.

Nhìn chằm chằm vào mái tóc đen bóng trước mặt, tôi cẩn thận hỏi:

"Xin hỏi sếp là?”

"Không cần câu nệ vậy, tôi họ Bùi, Bùi Ngự.”

"À à, em họ Tô, tên Tô Linh Tuyết.”

Chưa đi được mấy bước, người kia đã đẩy một cánh cửa ra: "Tôi chỉ là cho cô một cơ hội thôi, nhưng có thể trở thành nhân viên trông trẻ hay không, thì còn phải xem đám nhỏ có chịu tiếp nhận cô không nữa."

"Vâng thưa viện trưởng Bùi."

Đến gần trong phòng, chỉ thấy một cậu bé đầu tròn vo đang ngồi trên giường chơi đùa với quả bóng, Bùi Ngự gõ nhẹ cửa, giọng điệu lạnh nhạt: “Tiểu Mễ à, đây là nhân viên trông trẻ mới đến."

"Hôm nay, cô ấy sẽ dỗ em ngủ."

Cậu bé liếc nhìn tôi một cái, không hề nhúc nhích. 

Nhưng Bùi Ngự vừa mới đi ra ngoài, cậu bé lập tức trề môi, trông vô cùng tủi thân: "Chị gái xinh đẹp ơi, Tiểu Mễ còn chưa muốn ngủ!"

"Tại sao chứ?"

Cậu bé trộm liếc nhìn xung quanh, tôi chú ý thấy sắc mặt cậu bé tái nhợt, giọng nói cũng rất sợ hãi: "Bởi vì..."

"Dưới gầm giường có tiếng động rất đáng sợ!"

Tôi nhận ra rằng đứa trẻ nghịch ngợm này mới là bài kiểm tra chân chính, thế nên tôi đã xoa đầu nó.

"Không sao, để chị kiểm tra giúp em nha."

Nói xong, tôi bật đèn flash điện thoại lên, ngồi xổm xuống nhìn vào trong gầm giường.

Trong luồng ánh sáng chói mắt, một khuôn mặt nhỏ tái nhợt đầy sợ hãi, trông giống y hệt đứa kia, xuất hiện, toàn thân cậu bé cuộn tròn dưới gầm giường, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Chị ơi..."

"Đứa ở trên giường, không phải em..."

...

Xong xuôi mọi chuyện, tôi đóng cửa và đi ra ngoài.

Xa xa cuối hành lang, một người đang đứng đó, hòa mình vào bóng tối dày đặc.

Tôi chào hỏi: "Viện trưởng Bùi!"

"Ừm."

Người đàn ông bước đến gần tôi: "Nó đã ngủ chưa?"

"Rồi ạ."

"Tốt lắm, cô được tuyển."

Nói xong, anh ta vừa lấy từ trong túi ra một tấm thẻ màu đen: "Đây là thẻ nhân viên của cô."

"Cảm ơn, cảm ơn ngài!"

Tôi đang hớn hở thì lại nghe thấy người đàn ông khẽ nói: “Mà này, cô không phát hiện ra vấn đề gì sao?”

"Vấn đề ạ?"

Nhớ lại tình huống vừa rồi, lúc ấy, quả thật tôi cũng có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh tôi đã bình tĩnh lại ——

Sau đó, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của hai đứa trẻ, mỗi tay tôi bế lên một đứa, sau đó gọn gàng nhanh nhẹn nhét vào trong chăn: "Sinh đôi thì lợi hại lắm hả?"

"Trẻ con không được nghịch ngợm như thế! Bây giờ ngủ đi cho chị!"

Nhớ lại ánh mắt không cam tâm và oán giận của hai đứa trẻ, tôi không khỏi buồn cười.

"Không có gì ạ, bọn nhỏ rất ngoan."

"..."

"À nhưng mà, cái giường kia có vẻ hơi chật một ít."

Với kết luận mà tôi đã cân nhắc ra, Bùi Ngự giải thích lại: "Giường đơn, đương nhiên là chật rồi."

"?"

Không cho tôi thời gian suy nghĩ, anh ta đã nhấc chân đi thẳng: "Cô là nhân viên bên ngoài đầu tiên mà tôi thuê đấy."

"Cố gắng nỗ lực, đừng làm tôi thất vọng."


_______________



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play