Khương Diệp sửng sốt... Là vì cô không học qua lớp diễn xuất nào, so với người khác đã vô số lần thử kính thì cô không có kinh nghiệm gì. Đây là lần đầu tiên cô đi thử vai lại còn là của một đạo diễn lớn, Lưu Ích Dương vừa nói như vậy, cô liền cho rằng vấn đề là do diễn xuất của chính mình.
Nhưng khó có được một cơ hội cọ xát, nếu có thể được vị lão làng trong nghề chỉ điểm cũng không tồi, Khương Diệp hỏi nhiều thêm một câu: "Xin cho hỏi diễn xuất của tôi vừa rồi có vấn đề gì sao?"
Câu hỏi vừa xong nếu đặt trong học viện chính là một biểu hiện của sự hiếu học, nhưng tại trường hợp sau khi thử kính bị loại, lời này nói ra lại có chút hương vị khiêu khích.
Hai vị bên cạnh Lưu Ích Dương cũng không lên tiếng bảo Khương Diệp ra ngoài, ngược lại đều quay sang ngay ngắn nhìn về phía Lưu Ích Dương.
Mặc dù trước khi Khương Diệp đến, bọn họ đã xác định được nhân tuyển*, nhưng còn chưa thông báo ra ngoài, có nghĩa là danh sách đều có thể sửa lại. Cô gái này về hình tượng so ra có chút không thích hợp bằng diễn viên đã được chọn, nhưng Lưu Ích Dương lúc này rõ ràng không nhận xét thảo luận một câu đã trực tiếp cự tuyệt.
*Nhân tuyển: Người được chọn.
Lưu Ích Dương nâng mí mắt hời hợt lướt qua Khương Diệp: "Không có vấn đề, diễn rất tốt."
Khương Diệp đứng chôn chân giữa phòng, nhìn một lượt ba vị giám khảo, một lúc sau mới phản ứng kịp: "Nhưng vì sao ngài lại không chọn tôi?"
Theo lý mà nói, Khương Diệp không muốn dây dưa không rõ, nhưng cả ba người trong phòng như cũ vẫn không ai lên tiếng.
"Không thể chọn." Lưu Ích Dương cúi đầu phủi phủi quần áo không có chút bụi bặm. "Bộ phim này nhân vật nữ chính là trọng yếu nhất, tôi không muốn sau khi chiếu phim lại gây ra tranh luận."
Mấy ngày trước Lưu Ích Dương cũng bởi vì tên đệ tử của mình là Phương Phàm nhờ vả nhét người bừa bãi vào đây khiến cho ông bực bội, nhưng sau khi xem hết phần diễn của Khương Diệp ngược lại đã không còn khó chịu nữa. Chẳng qua ý đồ của ông khi quay phim này quá rõ ràng, đó là hi vọng xây dựng lên được một ánh trăng sáng như Hạc mờ mịt mà mông lung, ông muốn trong lòng người xem chỉ có một nữ chính thanh thuần như bông hồng trắng.
Nếu bây giờ tuyển Khương Diệp, không chừng lại lòi ra một bông hồng đỏ.
Lời ông nói khiến cho hai vị bên cạnh nhất thời không phản ứng kịp.
Ngược lại là Khương Diệp, ngay sau khi Lưu Ích Dương nói xong cô đã thấu hiểu hoàn toàn.
Hôm nay cô không trang điểm, để mặt mộc tới.
Trong nội tâm Khương Diệp nghẹn một cục, đầu năm lớn lên có chút hơn người cũng không dễ lăn lộn.
"Lưu Đạo, hiện tại kỹ thuật trang điểm đã phát triển..." Không phải vấn đề do kỹ năng, lại là thua vì khuôn mặt, Khương Diệp cố gắng phân tích thêm một chút, dù sao đây là cơ hội thử kính khó có được.
Thấy cô hiểu rõ ý tứ của mình, nội tâm Lưu Ích Dương thoáng buông lỏng, đúng là một cô bé thông minh, nhưng rất nhanh lại nghiêm mặt lại: "Tôi sẽ không làm chuyện mạo hiểm."
Khương Diệp nhớ tới tư liệu của Lưu Ích Dương, đạo diễn từ khi bắt đầu làm phim tới giờ chưa từng tạo ra một bộ phim rác, mỗi bộ đều là tinh phẩm, thời gian quay phim đều dài hơn so với những đạo diễn khác, người như vậy xác thực là trời sinh cẩn trọng.
Nghĩ xong Khương diệp chỉ có thể buông bỏ, chào mấy vị giám khảo một câu lần sau gặp lại, quay người rời khỏi phòng thử kính.
Lưu Ích Dương nhìn theo bóng người rời đi, nói với trợ lý đang đứng trước cửa: "Cho nhóm thử kính khác vào đi." Nói xong cúi đầu nhìn qua lý lịch sơ lược của Khương Diệp một lần nữa, nhìn chằm chằm vào số liên lạc của cô một hồi.
Khương Diệp đi ra ngoài, trong nội tâm phát sầu, đúng là hiếm khi có được một cơ hội thử vai tốt như vậy.
Trên đường đi xuống, Khương Diệp nhìn chằm chằm vào tấm gương trong thang máy hồi lâu, cuối cùng không hài lòng nhìn mặt đất nhíu mày.
Rời khỏi khách sạn, Khương Diệp đi dọc theo lối đi bộ không có mục đích, cô đang nghĩ một vài ngày nữa là tết rồi, rất nhiều diễn viên quần chúng ở nơi khác đều phải về nhà, như vậy số người còn ở lại sẽ ít đi, nếu cô ngồi xổm ngoài thành phố điện ảnh không chừng có thể tìm được vài suất diễn, dù sao cô cũng không muốn trở về nhà, như vậy cũng thuận tiện.
Vẫn còn đang xuất thần, Khương Diệp thiếu chút nữa bị một nữ sinh đeo túi xô ngã.
"Xin lỗi."
"Thật xin lỗi."
Khương Diệp vội vàng giúp đối phương nhặt túi lên, bên trong tất cả đều là đồ trang điểm.
"Cái này vỡ rồi, để tôi bồi thường cho cô." Khương Diệp cầm lấy một hộp phấn hồng đã vỡ thành đôi.
Đối phương vội vàng lắc đầu. "Không cần đâu, tôi mua lại là được, mới vừa rồi là chính tôi không cẩn thận đụng vào cô." Chính mình thời gian gấp gáp xô vào người ta, cũng không thể để người ta trả tiền được.
Hai người vui vẻ tách ra, Khương Diệp đi về phía trước một đoạn, không biết nghĩ đến điều gì, một lần nữa quay đầu trở lại, đi tới địa điểm hai người vừa xảy ra va chạm, ngẩng đầu nhìn theo nữ sinh mang theo túi trang điểm đang dần đi xa.
....
"Kế tiếp." Lưu Ích Dương miễn cưỡng hô lên, trong lòng có chút không tập trung.
Nhiều năm như vậy, không ít diễn viên qua tay ông từ người cũ đến người mới, trên cơ bản đều có xuất thân học viện. Trong giới đều lan truyền ông ghét nhất là diễn viên xuất thân không chính quy, một khi có những tranh luận về diễn viên xuất thân chính quy hay không chính quy, đều nhắc đến Lưu đạo.
Kỳ thật có rất nhiều người đã quên, nhân vật nữ chính trong bộ phim đầu tiên của ông năm đó là một diễn viên nghiệp dư, nửa đường xuất đạo.
Chẳng qua năm ấy diễn viên kia có quá nhiều tật xấu, còn liên luỵ đến Lưu Ích Dương, khiến cho ông sinh ra bóng ma tâm lý. Về sau ông ấy tuyển người ngày càng cẩn thận, xác thực những hồ sơ có cơ sở kém đều không lọt vào mắt ông, liên tục mấy bộ phim nổi trội của ông đều tuyển diễn viên xuất thân học viện, dẫn đến những lời đồn đại trong giới ngày càng lan rộng.
Đất diễn của nhân vật cha nam chính rất ít, hồi diễn quan trọng nhất là trong thời gian nam nữ chính còn chưa tốt nghiệp, ông ta tìm nữ chính nói chuyện, khiến cho cô ấy và nam chính chia tay.
Nhân vật này có lời thoại mấu chốt trong phim, là nguyên nhân trực tiếp tạo nên hình ảnh đối lập của nữ chính trước và sau khi trải đời, cho nên Lưu Ích Dương mới giữ lại nhân vật này để thử vai sau cùng.
Xem xong người cuối cùng thử kính, Lưu Ích Dương phất phất tay ra hiệu cho hắn ra ngoài, đối với những người này không thoả mãn cũng không thất vọng.
"Trở về thôi."
Thấy đạo diễn lên tiếng, nhân viên trong phòng bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
"Cộc cộc."
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Mọi người nhíu mày, tất cả các diễn viên trên hồ sơ đều đã thử vai xong, lúc này còn ai tìm đến, nhân viên vệ sinh khách sạn?
"Vào đi."
"Có việc gì?" Nhà đầu tư bên cạnh Lưu Ích Dương nhìn thấy người tiến vào, lập tức lạnh giọng hỏi.
Người tới không mặc đồng phục nhân viên vệ sinh, hai tay trống trơn đứng đó nhìn bọn họ.
"Tôi tới thử kính."
Nhà đầu tư cười gằn: "Cái gì? Lúc này mới tới thử kính? Cậu tên gì? Tôi cũng muốn nhìn xem là nhân vật lợi hại nào." Dứt lời cầm lấy tập lý lịch sơ lược của nhân vật cha nam chính lật qua.
Lưu Ích Dương ngẩng đầu liếc qua một cái, cũng không nhiều lời, ông cúi đầu cầm lấy điện thoại, chậm rãi gõ bấm.
"Tôi còn chưa có đưa." Người tới rút ra ba tờ lý lịch sơ lược từ trong ngực, đi đến mặt bàn tròn, chia đều cho cả ba người.
Nhà đầu tư trực tiếp đứng lên, chẳng thèm liếc mắt nhìn lý lịch sơ lược một cái, tức giận cười lạnh: "Cậu từ đâu chui ra đây? Lý lịch sơ lược cũng chưa nộp trước đã đi vào, có hiểu quy củ hay không?"
"Ơ...."
"Lão Từ, ông 'ơ' cái gì? Người này do ông nhét vào phải không?" Nhà đầu tư nghe thấy phó đạo diễn kêu một tiếng liền tưởng ông ta đang ám chỉ cho mình.
Vốn dĩ bởi vì thời gian thử kính quá dài dẫn đến đầu váng mắt hoa, nhà đầu tư trực tiếp bộc phát: "Nhét người vào cũng phải nhét người có nhân phẩm tốt, chúng ta ở trong ngành này..."
Phó đạo diễn không hiểu sao bị lôi tên ra mắng cũng rất bất đắc dĩ, hắn chỉ chỉ vào lý lịch sơ lược trên bàn, ý bảo nhà đầu tư và Lưu Ích Dương tranh thủ nhìn xem.
Mẹ nó ngày hôm nay toàn gặp chuyện gì đâu.
Hắn còn đang muốn đi ngủ đây.
Nhà đầu tư nhìn bộ dáng phó đạo diễn giống như đang nghẹn một cục, liên tưởng đến nhân phẩm của đối phương, đành cố gắng đè xuống lửa giận, cúi đầu nhìn lý lịch sơ lược.
"Cái này..." Nhà làm phim cầm lý lịch sơ lược, chỉ tay vào người đối diện run run nói: "Cậu, cậu cái này..."
Vẫn còn bấm điện thoại, cuối cùng Lưu Ích Dương lấy số điện thoại lưu xuống cẩn thận, nghe được động tĩnh bên cạnh liền liếc qua lý lịch sơ lược.
Thật lâu sau, Lưu Ích Dương vuốt mặt một cái, nhìn người trước mặt, khó có thể tin nổi: "Khương Diệp?"
Người đối diện mặc một thân áo khoác đen, tóc ngắn đầu đinh, mặt vàng hơi hóp lại, cuống họng phát ra giọng nam trầm thấp.
Người tới, cũng chính là Khương Diệp nhẹ nhàng gật đầu: "Poster ngoài cửa có viết cần tuyển nhân vật cha nam chính, tôi tới thử kính."
Lưu Ích Dương còn chưa nói lời nào, nhà đầu tư đã khàn giọng: "Cô đây là hồ đồ, chúng tôi cần tuyển nam diễn viên."
Khương Diệp không thấy lạ gật đầu: "Tôi có thể diễn được nhân vật cha nam chính."
Nhà đầu tư: "..."
Lưu Ích Dương: "..."
Phó đạo diễn: "..."
Đầu năm mấy người trẻ tuổi đều đang làm cái quỷ gì?!
"Thử xem đi, tôi có thể không lấy thù lao, miễn phí tội gì mà không cần." Khương Diệp cố gắng chào hàng chính mình.
Lưu Ích Dương hít một hơi thật dài, tay phải đè lên huyệt thái dương, dùng sức day day.
Phó đạo diễn bởi vì lúc trước ấn tượng với diễn xuất của Khương Diệp, hắn mang theo chút ngạc nhiên nói: "Cô thế này... Mới đi ra ngoài một chuyến, sao lại biến thành như vậy?"
Khương Diệp mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tuyết: "Tôi hoá trang đó, kỹ thuật trang điểm của tôi không tệ, nếu như được tuyển, tôi có thể trang điểm miễn phí cho cả đoàn phim."
"Thôi đi, đoàn phim của chúng tôi không thiếu thợ trang điểm." Lưu Ích Dương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt rơi trên đầu Khương Diệp, dừng lại một chút: "Tóc của cô sao lại thể này?"
"Tôi vừa tới tiệm làm tóc cạo xuống." Khương Diệp không chút do dự nói.
Lưu Ích Dương: "..."
Phó đạo diễn lặng lẽ dựng thẳng ngón tay cái cho Khương Diệp, dùng khẩu hình nói: Đỉnh của chóp!
Nhà đầu tư ngồi bên cạnh nhìn nửa ngày: "Lão Lưu, vậy hãy để cho cô ấy thử xem, nhớ dùng giọng nam, đến lúc đó chúng tôi quay lấy âm thanh trực tiếp tại hiện trường."
Lưu Ích Dương liếc nhìn điện thoại đang đặt trên đùi mình, hận không thể xoá đi số điện thoại vừa mới lưu xuống, mệt cho ông vừa nổi lên một chút áy náy hiếm có, muốn để cho Khương Diệp liên hệ với một đạo diễn khác, không nghĩ tới cô là một người điên.
Còn là kiểu đánh xà lên côn*
*Đánh xà lên côn: tuỳ cơ ứng biến, hành sự tuỳ tình huống.
"Vậy thử xem, nếu không diễn tốt lập tức biến đi cho tôi."
Thấy Lưu Ích Dương đã buông lỏng, hai mắt Khương Diệp toả sáng, có thể có thêm một cơ hội, cô tuyệt đối không buông tha.
...
Khương Diệp cũng không xa lạ gì đối với nhân vật cha nam chính này, thậm chí khi ở phòng thuê nhỏ cũng đã diễn qua. Lúc ấy cô muốn nhìn xem nhân vật cha nam chính và vợ nam chính có tác động gì khác nhau đối với nữ chính, không nghĩ tới hiện tại lại có tác dụng.
Nếu không phải lý lịch sơ lược của cô còn đang bày trên bàn, mấy người trong phòng sợ rằng chắc chắn không thể tin đây là một cô gái trẻ tuổi, hình tượng người đàn ông trung niên quyền quý trước mặt quả thật... quá sống động.
Tại thời điểm Khương Diệp nói ra lời thoại cuối cùng, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Lưu Ích Dương.
Phó đạo diễn: "Tôi cảm thấy... dứt khoát không bằng tuyển luôn cô ấy? Thay đoàn phim tiết kiệm một chút tiền cũng tốt."
Lưu Ích Dương mặt đen xuống: "Chẳng có lẽ đoàn phim đến cả một cái nhân vật phụ nhỏ nhặt cũng không trả lương nổi?"
Phó đạo diễn vội vàng khua tay: "Đâu có đâu có, khụ... Kìa Khương Diệp, còn không nhanh chạy lên cảm ơn Lưu đạo."
Khương Diệp vốn không phải là một người ngu ngơ, lập tức khom lưng cám ơn một tiếng: "Cảm ơn Lưu đạo đã cho tôi cơ hội này."
Những người này!
Lưu Ích Dương hung hăng hừ một tiếng, đứng lên rời đi, cũng không thèm để ý tới bọn họ.