Cả văn phòng lớn giờ phút này rơi vào một mảng yên tĩnh, qua nửa ngày, trên mặt Lý Cẩm Hồng mới hơi giãn ra: "Trì Tân, tạm thời cậu không muốn ra album thì không ra, công ty chị sẽ nói giúp, cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi, đừng nói những lời như vậy, sẽ làm Hồng tỷ thương tâm."

Chung Trì Tân từ trước đến nay tùy ý đã quen, nếu không cũng sẽ không có chuyện mười tám tuổi rời bỏ học viện âm nhạc BerkLee, trực tiếp tiến vào giới giải trí.

Hắn rũ mắt xuống nhìn cánh tay đặt trên đầu gối mình, nhàn nhạt lặp lại một lần: "Tôi muốn rời khỏi giới."

Kế Thiên Kiệt mặt trắng bệch khuyên can: "Tân ca, anh đừng như vậy mà, có chuyện gì mấy người chúng ta từ từ thương lượng được không?"

Chung Trì Tân nghe thấy tiếng của trợ lý đã theo mình nhiều năm, rốt cuộc cũng nhìn qua: "Không có gì, tôi chỉ là đã thấy chán cảm giác đứng ở trên sân khấu."

Lý Cẩm Hồng hít sâu vài hơi, nhẹ giọng nói: "Hồng tỷ trong thời gian này một mực tranh thủ tài nguyên cho cậu, mỗi ngày đều nhịn đến đêm khuya, Trì Tân cậu đã ở trong vòng này mười năm, phía dưới có quá nhiều bát cơm dựa vào cậu, có mấy lời không thể tuỳ tiện nói ra."

Thấy hắn còn muốn lên tiếng, Lý Cẩm Hồng đưa tay ra ngăn cản: "Trì Tân, bây giờ cậu không quá tỉnh táo, chúng ta hẹn lần sau nói chuyện."

Chị ta nói xong lập tức đứng dậy vội vàng rời đi, trên mặt còn vương chút thần sắc bi thương.

...

"Cho nên sau khi tốt nghiệp, cô liền chạy đông chạy tây lăn lộn khắp nơi?"

Bên trong một cửa hàng Tây lịch sự tao nhã, đạo diễn trẻ tuổi nhíu mày hỏi ra một câu như vậy.

"Con người của tôi tính tình khá thẳng, nói chuyện khó nghe." Phương Phàm nhìn Khương Diệp, trên mặt hiện lên chút phức tạp. "Tôi có xem video diễn kịch ngày đó của cô, quả thật diễn không tệ, khuôn mặt cũng được, tại sao lúc trước cô không thi vào trường diễn xuất?"

Khương Diệp cầm ly cà phê trên tay, trầm mặc một lát: "Lúc đó có nguyên nhân."

Phương Phàm lại a một tiếng, mang theo ý tứ hàm xúc rõ ràng: "Bây giờ nếu cô đã muốn diễn xuất, cũng đừng lộn xộn trong đoàn kịch gì đó nữa. Không phải tôi xem thường chú tôi, nhưng ở đó ông ấy không có tài nguyên gì, tự mình vui đùa một chút còn được."

Khương Diệp sao lại không biết, cô chính là vui đùa nhiều quá đến nghiện.

Cô không có bạn bè trong giới, cũng không kể với ai ý định của mình, chỉ sợ cái gì cũng chưa thành tin tức đã rơi vào tai gia đình bên kia, nên chỉ có thể đi từng bước như vậy.

"Trong tay tôi quả thực có kịch bản đã được duyệt, nhưng đã tìm đủ tất cả diễn viên, không có nhân vật cho cô". Phương Phàm nhấp một ngụm cà phê, tiếp tục nói: "Thế nhưng lúc trước đoàn phim của sư phụ tôi có tìm người, nghe nói còn thiếu vài nhân vật. Thế này, tôi cho cô một cái đề cử qua đó, về phần có thể được tuyển hay không đều dựa vào chính bản thân cô."

Phương Phàm là một đạo diễn trẻ có tiếng, thành danh vì tác phẩm tốt nghiệp, sư phụ của hắn là lão tiền bối trong giới, điển hình phong cách phái học viện, từ trước đến nay tuyển người vô cùng nghiêm khắc, chỉ chọn diễn viên có xuất thân chính quy.

Khương Diệp chẳng những không xuất thân chính quy, mà cho tới bây giờ còn chưa học qua diễn xuất, mấy chương trình tuyển tú* cũng chưa từng tham dự. Người như vậy, cầm lý lịch sơ lược đi qua chỉ có thể nhận kết quả bị ném ra ngoài.

*Tuyển tú: Những chương trình tuyển thực tập sinh trở thành ngôi sao.

"Trong giới có không ít các cuộc thi tuyển tú lớn nhỏ, hơn nửa năm trước còn có một cuộc thi tuyển tú cỡ lớn, tại sao cô lại không tham gia?" Phương Phàm có chút đau đầu, hắn đề cử một người như thế này nhất định sẽ bị sư phụ mắng chết.

"Tôi năm nay 22 tuổi, sang năm 23 tuổi." Khương Diệp bổ sung một câu: "Không biết ca hát nhảy múa."

"Tuổi đúng là hơi lớn." Phương Phàm đăm chiêu suy nghĩ, đầu năm nay tuyển tú đều chọn nam nữ mười bảy mười tám tuổi, hai mươi mấy tuổi lẫn vào trong đó tuyệt đối hiếm lạ, hơn nữa không biết ca hát nhảy nhót còn cố chấp đi thi chính là để cho người khác chê cười.

"Như vậy, qua mấy ngày nữa tôi liên hệ với cô, đến lúc đó tự cô đi thử kính*." Mặc kệ sư phụ có mắng hắn thế nào, Phương Phàm cũng phải cho bạn của cha mình một chút mặt mũi.

*Thử kính: diễn thử để nhận vai.

"Cảm ơn."

Phương Phàm lắc đầu: "Đừng cảm ơn vội, nhắc nhở cô một câu, đóng phim và diễn kịch không giống nhau, không phải đọc thoại to, biểu hiện khoa trương là có thể thử kính thành công."

Có thể có một con đường đã là không tệ, Khương Diệp cũng không phải muốn một bước lên trời. "Tôi biết rõ, dù sao cũng rất cảm ơn anh."

Có lẽ do thái độ của Khương Diệp không tệ, trước khi đi Phương Phàm để lại tên một bộ phim, nói là tác phẩm tiêu biểu của sư phụ mình.

Khương Diệp chưa rời khỏi nhà hàng, ngồi tại chỗ dùng điện thoại tìm kiếm tên bộ phim cùng đạo diễn.

Lưu Ích Dương, xuất thân khoa đạo diễn Học viện Hí kịch Trung ương, là một đạo diễn nổi danh trong nước, những năm gần đây một mực oanh tạc giới điện ảnh, am hiểu phong cách lãng mạn giả tưởng, thích dìu dắt hậu bối, dùng người mới tới diễn.

Đương nhiên những người mới này đều có xuất thân học viện.

Khương Diệp nhớ rõ tên tác phẩm tiêu biểu - .

Cô nhìn một lượt, chẳng qua chỉ nhìn thấy được nội dung cốt truyện và nhân vật, cũng chưa hiểu rõ phương pháp quay chụp và phong cách tuyển người của vị đạo diễn này.

Buông điện thoại xuống, Khương Diệp đứng dậy chuẩn bị trở về tìm hiểu sâu hơn và lý giải phong cách của đạo diễn, cố gắng tranh thủ thử kính thành công.

...

Động tác của Phương Phàm rất nhanh, hôm sau Khương Diệp đã nhận được tin tức của hắn, muốn cô giao lý lịch sơ lược sang.

Kinh nghiệm tham diễn của Khương Diệp gần như bằng không, hầu hết đều là diễn nhân vật quần chúng, một vài nhân vật có hình ảnh lời thoại, đáng tiếc cuối cùng lại bị cắt bỏ sau khi xét duyệt, có cả trường hợp đoàn phim còn chưa quay hết đã trực tiếp giải tán, còn có những nhân vật quay được vài cảnh như đầu tuần vừa rồi nhưng còn chưa được dựng thành phim.

Lý lịch sơ lược cơ bản trống rỗng.

Buổi chiều sau khi Phương Phàm nhận được lý lịch sơ lược, chỉ gửi lại một dòng: "..."

Chờ đến buổi tối hắn lại nhắn cho Khương Diệp: [Lý lịch sơ lược của cô không phải quá khó nhìn, mà là cơ bản không có gì để nhìn, tôi đã gửi video diễn kịch của cô cho sư phụ, ông đồng ý cho cô tới thử kính.]

Sau đó Phương Phàm lại gửi tới một file, Khương Diệp mở ra xem, phát hiện là vài trang kịch bản, đợi cô xem xong thoát ra, Phương Phàm đã nhắn thêm vài tin:

[Nhưng vì thời gian tham gia quá muộn, nhân vật cũng đã tuyển được bảy tám phần. Bây giờ chỉ còn hai lựa chọn, một là cha của nam chính, một là vợ của nam chính, cô có thể đi thử nhân vật người vợ này.]

[Hai giờ chiều thứ năm, thử kính tại phòng 1703 khách sạn STAY]

[Bộ phim lần này của sư phụ tôi có tên , là phim chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên, mấy trang vừa rồi tôi gửi cho cô là lời thoại của nhân vật trong kịch bản, tự mình xem cho kỹ, tôi chỉ có thể giúp cô đến thế này thôi.]

[Sư phụ từ trước đến nay không thích người không có xuất thân chính quy, cô phải cố gắng nhiều hơn người khác, nếu biểu hiện không tốt thì không có cơ hội làm lại đâu. ^-^]

Biểu tình mỉm cười cuối cùng kia thật sự chứa đầy ý tứ trào phúng sâu đậm.

Khương Diệp cũng không để ý, nói thật ra Phương Phàm có thể làm đến tình trạng này đối với người xa lạ như cô cũng đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, cô còn chưa đến mức nhìn không rõ là tốt hay là xấu.

Bởi vì có Phương Phàm nhắc nhở, cô thuê một phòng riêng gần nơi thử kính, dành cả một ngày để đọc tiểu thuyết và kịch bản.

File kịch bản chỉ có vài trang, Khương Diệp nhìn qua hai lần đã có thể nhớ hết lời thoại của nhân vật. Có điều chỉ nhìn vào kịch bản có thể miêu tả được hình tượng đại khái của người vợ nhưng còn chưa rõ ràng lắm về bối cảnh, bởi vậy cô mới tìm cả tiểu thuyết đọc qua một lượt.

Cuốn tiểu thuyết dài khoảng hai mươi vạn chữ mới phát hành trên mạng không lâu, cô dùng một ngày đọc hết toàn bộ.

Tuy bối cảnh là thập niên tám mươi nghèo nàn, nhưng bên trong đó là sự lãng mạn len lỏi ẩn giấu, nhân vật nữ chính là đại thi hào thanh nhã mộc mạc, khó trách nhà đầu tư muốn mời Lưu Ích Dương đến quay.

Gấp lại máy tính, trong đầu Khương Diệp hiện lên vài chữ khái quát về Lưu Ích Dương - Phong cách lãng mạn giả tưởng.

Tác phẩm tiêu biểu của Lưu Ích Dương chính là một bộ phim thanh xuân lãng mạn thời đại cũ, ông am hiểu dùng những phân cảnh đơn giản thường ngày phóng đại tâm tư nhân vật lên đến cực hạn, đồng thời nhân vật nam nữ chính cần có một loại cảm giác phiêu dật, vai phụ lại cần có chút thế tục, hai thứ này va chạm vào nhau sinh ra phản ứng hoa lửa kỳ diệu.

Đầu ngón tay Khương Diệp vô thức gõ gõ lên mặt bàn, không thể nghi ngờ lần này Lưu Ích Dương vẫn dùng phong cách cũ, cô nhìn ra được là một phiên bản mạnh mẽ hơn, bên trong có thêm một chút bối cảnh bãi bể nương dâu.

Nam nữ chính là bạn cùng lớp. Ở niên đại này, một là thành tích tốt, hai là nhà có tiền mới có thể học trường cấp ba, nam chính và nữ chính là hai vế trước - sau, một cô gái tâm địa thiện lương, thành tích ưu tú nhanh chóng hấp dẫn con tim nam chính. Để có thể học chung một trường đại học cùng với nữ chính, nam chính bắt đầu cố gắng học tập, dù thời gian hơi muộn nhưng dựa vào gia cảnh nam chính hai người cuối cùng vẫn đậu chung một trường, ở bên nhau bốn năm.

Thời gian đó chính sách quốc gia biến hoá, nam chính phải xuất ngoại theo gia đình, bởi vì đủ loại nguyên nhân, nữ chính và nam chính đành phải chia tay.

Mười năm qua đi, hai người gặp gỡ tại sân bay quốc tế thủ đô, bên cạnh nam chính đã có một người vợ, mà nữ chính vẫn như cũ một mình.

Phần cuối tiểu thuyết là cảnh nữ chính nói chuyện cùng vợ nam chính tại một nhà hàng Tây, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hoảng hốt trông thấy một cánh hạc bay qua.

Phác hoạ toàn bộ tình tiết của tiểu thuyết trong lòng, Khương Diệp mới dời lực chú ý lên nhân vật người vợ.

Nhân vật này, không quan trọng, cũng lại rất quan trọng.

Nói không quan trọng vì hai phần ba thời lượng của đều là những khúc mắc của nam nữ chính, nhân vật vợ nam chính chỉ xuất hiện ba lần, một lần ở sân bay ba người gặp nhau, một lần cùng nam chính cãi nhau, lần cuối cùng là khi gặp nữ chính ở đại kết cục.

Tuy nhiên Khương Diệp cho rằng đó là những phần diễn ít ỏi nhưng có ý nghĩa trọng yếu.

Như cô phân đã tích, người vợ chính là đại biểu cho thế tục, cho sự khuất phục trước thời cuộc của nam chính, đồng thời cũng là hình tượng đối lập với nữ chính trong trẻo nhưng lạnh lùng, linh hoạt mà phiêu diêu, là nhân vật hết sức quan trọng.

Nếu có thể thử kính nhân vật này... Khương Diệp dựa lưng ra sau ghế, giữa lông mày nổi lên vẻ hưng phấn.

Nhân vật rất thú vị.

Khương Diệp bưng máy tính bảng xem lại tiểu thuyết một lần, sự hưng phấn đến tận hai giờ sáng mới hơi chút giảm bớt, một mực lăn lộn tới ba giờ mới ngủ.

Ngày hôm sau sáu giờ Khương Diệp thức dậy, vội vàng vệ sinh cá nhân, sau đó một mình chăm chỉ luyện tập tại phòng thuê nhỏ.

Cô không chỉ diễn vợ nam chính, còn diễn cả nam chính, nữ chính, diễn cả giáo sư trong truyện, tất cả các nhân vật trong tiểu thuyết cô đều một mình thử qua.

...

"Phòng bên cạnh đến cùng có mấy người vậy?"

"Một người đó, tôi thấy chỉ có một người ra vào."

"Ông cẩn thận nghe một chút, bên đó sáng sớm có rất nhiều người nói chuyện."

"Ờ... Đúng vậy, nghe như đang đùa giỡn với nhau. Hôm qua đâu có phát hiện ai đi vào đâu nhỉ."

"Có phải tiếng TV không?"

"Tiếng TV không phải kiểu này."

Khương Diệp không biết mấy loại biến giọng của mình khiến cho đôi vợ chồng diễn viên quần chúng ở phòng bên cạnh sinh ra nghi hoặc.

Cô càng diễn, càng cảm thấy tiểu thuyết này viết rất tốt.

Không phải vì nam nữ chính, mà bởi vì những nhân vật khác cùng với bối cảnh, càng để ý kỹ sẽ càng cảm nhận được sự chân thật bên trong, từng phân đoạn đều phản ánh hiện thực sinh hoạt, chẳng qua mặt ngoài phủ lên câu chuyện tình yêu của nam nữ chính.

Giữa 12 giờ trưa, Khương Diệp sửa sang một chút, chuẩn bị đi qua khách sạn STAY.

Thời gian thử kính là hai giờ, nhưng đi sớm chắc chắn không sai.

Khương Diệp vừa đóng cửa lại đã thấy cửa phòng bên cạnh cũng được mở ra, nhưng hai người hàng xóm cũng không ra ngoài, chỉ đứng sau cửa nhìn về phía cô.

"Bọn cô đùa giỡn bên đó đấy à?" Đôi vợ chồng khách khí cười hỏi.

Khương Diệp sửng sốt một giây mới kịp phản ứng: "Không có, bên trong chỉ có một mình tôi."

Khương Diệp có một tình yêu chân chính nhiệt huyết với diễn xuất, bởi vì ngày trước không có cách nào chọn được chuyên ngành mình thích, sau khi vào đại học ngoại trừ hoàn thành chương trình học trong trường, thời gian còn lại đúng như Phương Phàm nói, chạy đông chạy tây lăn lộn.

Nghe nói diễn viên chuyên nghiệp đều có bản lĩnh lời thoại cực kỳ tốt, khi còn ở trường đại học Khương Diệp thường xuyên tới khoa phát thanh nghe trộm, cuối cùng bản lĩnh thoại có tăng lên hay không thì không biết, nhưng mà khả năng biến giọng từ một thành trăm thì đã học được triệt để.

Khách sạn STAY không nằm gần thành phố điện ảnh Tinh Hải mà ở hướng ngược lại, gần trung tâm thành phố.

Khi Khương Diệp đến nơi, đã có vài người tới thử kính vai người vợ, cô thậm chí còn nhìn thấy hai nữ diễn viên quen mắt, có thể nhìn ra sự cạnh tranh trong lần thử kính này.

Một giờ, mọi người dần dần đã đến đông đủ, nhưng cửa phòng 1703 cũng chưa mở ra, vẫn đóng chặt như cũ, trên cửa ra vào dán poster của đoàn phim, phía trên ghi tên những nhân vật cần thử kính.

Quả nhiên như lời Phương Phàm nói, chỉ còn lại hai nhân vật cha và vợ của nam chính.

Từ hai giờ đến năm giờ là thời gian thử kính người vợ, còn lại sau đó là nhân vật người cha.

Đã đến hai giờ chiều, cửa phòng 1703 đúng giờ mở ra, một đám người thử kính bị gọi tiến vào. Có vài người vào chưa được bao lâu đã phải đi ra, có người nửa giờ cũng chưa thấy rời khỏi. Theo thời gian trôi qua, bầu không khí phía bên ngoài càng ngày càng khẩn trương.

"Chỉ là một nhân vật phụ, sao tôi lại thấy hồi hộp thế nhỉ?" Hai người phụ nữ tới thử kính phía trước Khương Diệp có lẽ quen biết nhau, nhịn không được thấp giọng than thở.

"Không có biện pháp, lần này Lưu đạo rất xem trọng nhân vật này, một mực chọn lựa đến bây giờ vẫn chưa tuyển được người."

"Nếu có thể nương nhờ lên chuyến xe Lưu đạo, về sau không cần phải lo nữa."

"Phải nắm chắc nhân vật này mới được."

Cũng không biết có phải vì Khương Diệp là do nội bộ đề cử hay không mà cô được sắp xếp cuối cùng, đến lượt cô thử kính đã là bốn giờ năm mươi phút.

"Vào đi."

Nghe thấy tiếng trợ lý kêu ở cửa ra vào, Khương Diệp lập tức tiến lên.

Cũng không phải là cô đang khẩn trương, ngược lại còn có chút hưng phấn kỳ lạ.

Đây là lần đầu tiên cô tham gia thử kính, lại còn là một đoàn phim lớn.

Bước vào trong phòng nhìn thấy đối diện mình là ba người, trước mặt đều có một bàn tròn nhỏ, trên mặt bàn chất đủ các loại giấy tờ.

Người ngồi chính giữa cũng không ngẩng đầu lên: "Khương Diệp? Bắt đầu đi."

Khương Diệp liếc nhìn hai người khác, dùng phương pháp loại trừ xác nhận người ngồi giữa kia chính là đạo diễn Lưu Ích Dương.

Cũng không nói bắt đầu như thế nào, Khương Diệp chỉ có thể tự do phát huy, nhân vật người vợ này chỉ có hai phân cảnh có lời thoại, đoạn diễn thứ hai chính là cãi nhau, tâm tính bộc phát tương đối dễ biểu hiện.

Khương Diệp đoán không sai, đa số mấy người phía trước đều chọn đoạn diễn này, thế nhưng cô lại thích phân cảnh nói chuyện cuối cùng hơn.

Có lẽ là để gấp rút chuẩn bị thử kính vai cha nam chính, chiếc bàn đạo cụ vốn đang để giữa phòng đã bị thu vào, đặt trong một góc.

Khương Diệp không muốn phiền toái những người này, trực tiếp ngồi trên hư không, bàn tay còn đặt trên mặt bàn không hề tồn tại.

Tất cả mọi người trong phòng: "..."

Lưu Ích Dương nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn qua: "Còn có thể biểu diễn tạp kỹ cơ đấy."

*Tạp kỹ: kỹ năng vụn vặt.

Khương Diệp không đáp lời, cô đã nhập diễn.

Người vợ nhìn qua cô gái mặc váy dài trắng đối diện, trong mắt hiện lên sự ghen ghét, chính là người phụ nữ này đã khiến cho chồng mình thương nhớ mười năm.

"Con trai chúng tôi năm nay vừa lên mẫu giáo, lúc gọi cha vô cùng ngọt ngào." Người vợ lấy một tấm ảnh chụp gia đình đặt lên mặt bàn, trên mặt gợn lên vẻ hạnh phúc, đầu ngón tay lại cố tình nắm lấy một góc ảnh chụp, thậm chí bởi vì dùng sức quá độ mà có chút trắng bệch.

Không biết người đối diện nói gì đó, người vợ thu hồi lại ảnh chụp, nâng cằm cao ngạo: "Tuổi tác của cô cũng đã lớn như vậy, cũng nên tìm đối tượng kết hôn đi."

Khương Diệp đối diện với một mảnh trống không, không có ai cùng cô trợ diễn, chỉ có thể giả bộ ở phía trước có người nói chuyện, cô hơi nghiêng nghiêng tai nghe hết những gì người vô hình đang nói.

Lúc này là cuộc nói chuyện giữa nữ chính và người vợ, cô ấy sẽ buông bỏ toàn bộ khúc mắc với nam chính, tự mình xuất ngoại dạy học, có thể sau này sẽ không bao giờ trở lại, trước khi mọi chuyện qua đi cũng hi vọng cả gia đình bọn họ được an yên vui vẻ.

Thời khắc buông bỏ đầy lương thiện này của nữ chính đã đẩy cảm xúc của kết cục lên đến đỉnh điểm.

Trong nháy mắt, ánh mắt của người vợ nhìn về phía trước vậy mà lại mang theo ba phần hâm mộ một phần bội phục.

Lưu Ích Dương chứng kiến ánh mắt này của Khương Diệp, vô thức ngồi thẳng: Đúng! Chính là ánh mắt này!

Đây chính là cảm xúc mà ông muốn biểu đạt.

Cùng lúc Khương Diệp kết thúc, đồng hồ vừa vặn điểm đúng năm giờ.

Nhà đầu tư cùng phó đạo diễn nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt thống nhất nhìn về phía Lưu đạo.

Lông mày Lưu Ích Dương khẽ nhăn lại, hai tay đan nhau, nhìn chằm chằm vào Khương Diệp hồi lâu, cuối cùng nói một câu: "Khương Diệp đúng không?"

Khương Diệp gật đầu, rất nhanh chóng đã thoát ra từ vai diễn, chờ ông nói câu kế tiếp.

Lưu Ích Dương gọn gàng dứt khoát nói: "Xin lỗi, nhân vật này sẽ không cho cô."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play