"Bên này tạm thời thiếu một nhân vật, ba lời thoại, 600 tệ, có diễn hay không?"
Khương Diệp đang nằm rạp trên mặt đất suy nghĩ nhân sinh, nghe thấy âm thanh nhắc nhở mới cầm lấy điện thoại, nhìn tin nhắn của đội trưởng đội diễn viên quần chúng gửi tới, cô lập tức đứng dậy.
"Nhận."
Đối phương chắc đang rất gấp, tin nhắn Khương Diệp vừa gửi ra không đến mười giây, bên kia đã gửi lại một đoạn âm thanh: "Đạo diễn vừa mới thêm nội dung cốt truyện, phim cổ trang, cần một nữ đạo trưởng thô tục, đùa giỡn nam chính, sau đó nữ chính chạy tới cứu nguy."
Khương Diệp cúi thấp đầu, hai đầu gối quỳ trên gạch men sứ cũ nát, ánh mặt trời soi chiếu qua khung cửa hắt lên thân hình vài vệt loang lổ, lại không che giấu được dáng dấp thiếu nữ thon dài mảnh mai.
Cô chạm tay lên đoạn âm thanh vừa rồi, cẩn thận nghe lại lời đội trưởng một lần nữa.
Chỉ từ vài câu ngắn ngủi cô đã hình dung ra đại khái nhân vật mình phải diễn.
Đội trưởng lại gửi cho Khương Diệp thêm một đoạn âm thanh nữa: "Nhớ hoá trang một chút, đạo diễn muốn một nữ đạo trưởng thô tục."
Đoàn phim nhỏ tài chính có hạn, thợ trang điểm chủ yếu để phục vụ cho nam nữ chính và diễn viên phụ, diễn viên quần chúng nếu có thể tự mình chỉnh trang là tốt nhất.
Thế nhưng ý tứ của Chu đội trưởng lại là để cho Khương Diệp hoá trang cho mặt mình xấu đi một ít, đừng quá chói mắt, nếu không đến lúc đó nhân vật chính lại có ý kiến, dù sao đây cũng là cảnh quay cần lộ mặt.
Khương Diệp cầm di động đánh từng chữ: "Nữ đạo trưởng thô tục bao nhiêu tuổi? Sinh hoạt giường chiếu thế nào ạ?"
Vấn đề phía trước quyết định cách Khương Diệp hoá trang, vấn đề phía sau quyết định cách cô diễn xuất.
Thô tục nhưng chưa phát sinh chuyện chăn gối, cùng với thô tục nhưng đã sinh hoạt phóng túng là hai loại hình biểu hiện không giống nhau.
....Tuy nhiên ở hậu kỳ cũng không nhất định sẽ có phân cảnh của cô.
Chu đội trưởng không lập tức phản hồi, chắc là bận chạy đi hỏi đạo diễn.
Khương Diệp đặt điện thoại xuống đứng lên, đi đến trước cái bàn duy nhất trong phòng, trên mặt bàn chen chúc đủ loại giấy tờ chồng chất cùng với đồ trang điểm lung tung bừa bộn.
Cô nâng tấm gương trên bàn lên, nhìn chằm chằm vào mặt mình, vô thức nhéo nhéo lông mày.
Làn da quá trắng, môi quá hồng, ngũ quan quá tinh xảo.
Không hề phù hợp với mục tiêu ngoại hình nhân vật trong lòng cô.
Khương Diệp dùng mấy loại phấn nền màu vàng thoa lên mặt, đội trưởng lại gửi tin nhắn tới: "Đã thay cô hỏi, 35 tuổi, vấn đề sinh hoạt... là một nữ dâm ma."
Chu đội trưởng cũng không nói cho Khương Diệp biết, hắn vừa mới đi hỏi đạo diễn một câu, đạo diễn liền gắn cho nữ đạo sĩ một cái danh hiệu tạm thời này.
Đại khái trong lòng đã rõ tình huống, Khương Diệp chuyên tâm trang điểm cho mình, cố gắng để cho mặt vàng xuống. Theo động tác trên tay di chuyển, ánh mắt của cô không ngừng lay động, cuối cùng tô vẽ lông mày cho rậm rạp thêm. Lúc này nhìn lại mình, Khương Diệp đã triệt để biến thành một người có tướng mạo tầm thường, toàn thân mang theo hơi thở thô tục.
Xử lý khuôn mặt xong, Khương Diệp cầm điện thoại đi tới thành phố điện ảnh Tinh Hải.
Vì để có thể nhận công việc sớm hơn, rất nhiều diễn viên quần chúng sẽ thuê phòng ở ven thành phố, tất nhiên... hoàn cảnh sẽ không được tốt lắm.
Dù sao khách sạn ổn một chút ở vùng phụ cận này quanh năm đều bị diễn viên lớn nhỏ bao hết, hơn nữa giá cả quá đắt, diễn viên quần chúng không kham nổi.
Chu đội trưởng và Khương Diệp mới tiếp xúc từ vài tháng trước, đối phương làm người không tồi, hắn cảm thấy tố chất tác phong của cô rất tốt, huống hồ khuôn mặt xác thực là trời sinh ăn cơm trong vòng giải trí nên cũng tình nguyện trao ra thiện chí, bình thường nếu cầm nhân vật có lời thoại hoặc có thể lộ diện đều tìm đến cô đầu tiên.
Biết đâu có ngày nào đó Khương Diệp nổi tiếng, hắn cũng có thể dính chút thơm lây.
Thời điểm Khương Diệp đến đoàn phim, đạo diễn cùng diễn viên chính tụ lại một chỗ nói chuyện, hẳn là đang thảo luận nội dung kịch bản. Ánh mắt quét qua tổ thiết bị cùng nhân viên đoàn phim, Khương Diệp đại khái đoán được đây là một phim cổ trang chiếu mạng đầu tư không nhiều, ngay đến diễn viên chính còn có chút ngây thơ, giống như sinh viên mới đi ra từ học viện.
Khương Diệp đi đến trước mặt một người trung niên mập mạp phất tay chào hỏi: "Chu đội."
Chu đội trưởng còn đang đứng bên cạnh mấy diễn viên quần chúng, vừa nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Khương Diệp cả buổi mới chợt nhận ra: "Khương Diệp?"
Khương Diệp gật đầu: "Lúc nào đến cảnh của cháu vậy?"
Chu đội trưởng không trả lời câu hỏi của cô, kéo người đến một góc: "Không phải chứ, tôi bảo cô thay đổi một chút, đâu có bảo cô thay luôn bộ mặt như vậy đâu?"
Vốn là một người nổi bật lấp lánh giữa đám đông, thoáng cái lại trở nên mờ nhạt giữa biển người, Chu đội trưởng khó có thể tiếp thu được.
Khương Diệp lại không cảm thấy có chỗ nào không đúng: "Cháu là một diễn viên quần chúng cũng không thể cướp đi danh tiếng của nữ chính chứ."
Loại nhân vật này cũng chỉ có thể gọi là diễn viên quần chúng cao cấp, còn chưa đủ tư cách mang danh nhân vật phụ.
Chu đội trưởng đang còn muốn nói thêm gì đó, bên kia đạo diễn đã gọi người qua, hắn chỉ có thể quay người kêu một đám quần chúng đi theo.
Đạo diễn không quan tâm tới mấy diễn viên quần chúng mờ nhạt này, ngay cả một câu 'người đã đủ chưa' cũng không thèm hỏi, ánh mắt nhìn vào Khương Diệp lại nhiều hơn một chút: "Coi như cũng được, có điều làn da hơi xấu, cứ như vậy đi, qua bên kia thay trang phục và tóc giả."
Một nhân vật nữ đạo sĩ thô tục không đáng để cho đạo diễn phải tốn tâm tư, vốn dĩ bọn họ chính là muốn nhanh kiếm một khoản tiền, theo như lời khán giả, bộ phim này đại loại là một bộ cổ trang chiếu mạng mì ăn liền ba xu.
Chờ bọn Khương Diệp thay xong quần áo đi ra, người phụ trách cầm một tờ giấy A4 photo còn nóng hổi đưa tới: "Đây là lời thoại của cô."
Khương Diệp nhận lấy nhìn qua, ba câu lời thoại đúng thật là ba câu, nửa câu cũng không thêm.
Đạo diễn khái quát sơ qua cảnh tượng lát nữa phải quay, đơn giản chính là nam chính bị nữ đạo sĩ bắt được, bị thương vô pháp phản kháng, thời điểm mấu chốt nhất nữ chính tiến vào đánh bay nữ đạo sĩ.
"Biểu lộ khoa trương một chút có biết không?". Đạo diễn kích động khua tay ra bốn phía: "Càng khoa trương càng tốt."
Đầu năm nay kịch bản khoa trương cũng có thị trường, càng khoa trương càng có người kéo đến thảo luận.
Đạo diễn tiêu sái chỉ điểm vị trí cho các diễn viên, tất cả mọi người đều bắt đầu chuẩn bị.
Khương Diệp đứng trước một cánh cửa, trong nháy mắt đạo diễn vừa hô diễn, ánh mắt cô liền bắt đầu thay đổi, chân đạp như bay, nhào về phía nam chính đang bị trói trên giường. Lúc này máy quay nhắm thẳng khuôn mặt cô tiến hành đặc tả*.
*Đặc tả: quay cận cảnh
Khương Diệp tựa nửa người lên thành giường, ngón tay đẩy đẩy dây thừng trên người nam chính, bỗng chốc nhe răng cười, vang lên thanh âm khàn khàn đói khát: "Nam nhân."
Ánh mắt áp bách khát vọng cùng nụ cười tà ác của cô xuyên qua màn hình truyền đạt rõ ràng tới đạo diễn đang quan sát.
"Má nó, đáng sợ quá..." Phó đạo diễn đứng sau lưng đạo diễn lập tức bị hù doạ toàn thân nổi da gà, cũng may tu dưỡng nghề nghiệp khiến cho câu nói kế tiếp của hắn bị đè lại.
Ở nơi này lại có thể tìm được một nhân vật quần chúng như vậy, đập vào mắt quả thực quá thô tục.
Chỉ nhìn cách màn hình còn không thể chịu nổi, càng đừng nói đến nam chính đang trực tiếp đối diện với Khương Diệp, khuôn mặt vốn dĩ vừa đơ cứng vừa tái nhợt lập tức thay đổi, giờ phút này chỉ còn lại cảm xúc chân thật, rõ ràng là thật sự điên cuồng giằng co.
Dây thừng vừa mới bị buông lỏng, nam chính cũng không phải thực sự bị hạ thuốc không nhúc nhích được, hắn ngọ nguậy muốn đứng lên hung hăng đẩy Khương Diệp ra.
Khương Diệp khẽ nâng mặt, khuôn mặt vốn bình thường lộ ra một hơi kỹ xảo dâm tà, hai tay trực tiếp ngăn chặn nam chính, đầu gối cũng gắt gao chặn lại, tiếp theo nói ra lời thoại thứ hai của cô: "Khặc khặc."
Đạo diễn ngồi trước màn hình đã đứng lên điên cuồng ra hiệu cho máy quay, chỉ đạo anh ta nhắm thẳng vào gương mặt nam chính.
Nam chính tuyệt đối không nghĩ tới chính mình lại bị một người phụ nữ đè cho không thể động đậy nổi, hắn kinh hoàng chống lại đôi mắt của Khương Diệp, lại không tự giác bị ánh mắt cô cuốn vào, diễn xuất của hắn so với cả đoàn làm phim cũng được coi là tốt nhất, thế mà bây giờ đã hoàn toàn rơi vào trong thế giới của nữ đạo sĩ hèn hạ dâm loạn.
"Nữ chính nữ chính!" Đạo diễn dốc sức liều mạng vẫy tay, nhắc nhở diễn viên nữ chính ở bên cạnh gia nhập.
Nữ diễn viên chính tay chân mềm oặt tiến lên kéo Khương Diệp ra, sau đó hướng về phía ngực cô lảo đảo tung một chưởng.
Cực kỳ giống trò con nít, nói thật là bọn trẻ con mẫu giáo nhập diễn còn nghiêm túc hơn so với bọn họ.
Dù sao Khương Diệp vẫn tỏ ra chuyên nghiệp, thân thể cứng đờ nói ra câu thoại cuối cùng của mình: "A!"
Sau đó ngã xuống đất.
"Cut!"
Đạo diễn hưng phấn chà sát tay, không nghĩ tới nam chính còn có mặt bùng nổ như vậy, biểu hiện việc bị vũ nhục sau đó dốc sức liều mạng phản kháng vô cùng xuất sắc!
Khương Diệp bò dậy từ trên mặt đất, vỗ vỗ qua bụi bặm, đợi một hồi không nghe thấy đạo diễn kêu quay lại liền xoay người rời đi thay quần áo.
Một thân hơi thở thô tục lập tức biến mất, một lần nữa lẫn vào trong đám người.
Lời thoại thực sự khoa trương, nội dung cốt truyện cũng quá lạ lùng, thế nhưng Khương Diệp không quan tâm, có thể quay phim đã là không tệ.
Chu đội trưởng đang ngồi xổm bên ngoài trường quay hút thuốc nói cười cùng các diễn viên quần chúng khác, thấy cô đi ra mới đứng dậy nói: "Nhanh như vậy đã quay xong rồi? Tiền bây giờ chuyển qua wechat cho cô đây."
Khương Diệp lấy điện thoại ra cho Chu đội trưởng chuyển tiền: "Chu đội, lần sau có việc lại gọi cháu nhé!"
Chu đội trưởng sảng khoái đáp: "Được!"
Khương Diệp thu lại điện thoại, Chu đội trưởng do dự nói: "Cô có muốn đi rửa mặt không? Sau đó đi dạo xung quanh một chút?"
Nơi này là thành phố điện ảnh, các loại đoàn phim đều có đủ, Khương Diệp lộ ra khuôn mặt như vậy khả năng sẽ có người vừa ý.
Chu đội trưởng mặc dù luẩn quẩn ở cái vòng giải trí này cũng đã nhiều năm, nhưng đều là đi theo mấy đoàn làm phim nhỏ không lý tưởng, không tiếp xúc đến mấy nhân vật tốt lành gì, hơn nữa bây giờ nhân vật chính phụ cơ bản đều liên quan đến tư bản phía sau, có thể khiến cho Khương Diệp lộ mặt nói vài câu đã là tài nguyên* tốt nhất trong tay hắn.
*Tài nguyên: bao gồm phim ảnh, quảng cáo và các cơ hội xuất hiện trên show, truyền hình, sự kiện của các diễn viên.
Khương diệp chăm chú nghĩ ngợi, cảm thấy cũng được.
Nếu có đoàn phim nào đó thiếu người, dựa vào khuôn mặt này đứng trong nhóm quần chúng không chừng có thể kiếm được một suất diễn.
Khương Diệp mượn chị gái quần chúng một bình nước tẩy trang, đến nhà vệ sinh tẩy sạch lớp trang điểm trên mặt mình rồi mới đi ra.
"Cảm ơn chị." Khương Diệp cầm nước tẩy trang trả lại cho chị gái quần chúng đang đứng chờ ở cửa ra vào.
Chị gái quần chúng ngây ngốc nhận lấy, con mắt nhìn chằm chằm vào Khương Diệp: "Cô..."
Vừa rồi người chị gái cho mượn đồ rõ ràng mặt vàng như nến, làm thế nào tẩy trang xong lại trở thành nhan sắc mười phần hoàn mỹ, chẳng lẽ nước tẩy trang của chị thật ra là nước thần?
Chị gái quần chúng cúi đầu nhìn nước tẩy trang trong tay, mấy chữ "Nước tẩy trang" còn in đậm đà trên mặt bình.
Đợi chị lại ngẩng đầu lên, cô gái xinh đẹp đến phát sáng vừa rồi còn bên cạnh đã biến mất không còn hình dáng. Bên kia đạo điễn vừa kết thúc công việc mới đứng lên nhìn xung quanh, đã không còn thấy tăm hơi nữ đạo sĩ quần chúng đâu nữa, vốn dĩ ông ta còn muốn giới thiệu cho cô một đoàn phim khác, kết quả lại chạy nhanh như vậy.
Đạo diễn lắc đầu, cũng lười tốn tâm tư đi tìm.
...
Khương Diệp chậm rì rì đi trong thành phố điện ảnh Tinh Hải, đây là một thành phố điện ảnh xây dựng đã nhiều năm, mỗi ngày bên trong đều có vô số đoàn làm phim, đồng thời bên ngoài còn mở ra một bộ phận cho du khách tham quan.
Đi vòng quanh một giờ, Khương Diệp cũng không thấy đoàn phim nào thiếu người, ngược lại đoàn phim nào cũng có rất nhiều diễn viên quần chúng đang ngồi ở bên ngoài chờ đợi.
Khương Diệp thở dài, cúi đầu mở ra lịch trình hàng ngày trên điện thoại, buổi chiều thứ sáu còn có một buổi diễn kịch tự phát, cũng không phải đoàn kịch chuyên nghiệp gì, trong đoàn đều là những người yêu thích đóng kịch. Lại nhìn qua nhóm wechat mấy diễn viên quần chúng, vẫn như cũ không có nhân vật nào để diễn.
Khương Diệp là một người yêu diễn xuất, từ nhỏ đến lớn đều muốn đóng phim, cô thích chiêm nghiệm nhân sinh bất đồng trong mỗi một vai diễn.
Đáng tiếc là cô không có xuất thân chính quy, cũng không quen biết người trong giới, chỉ có thể đi từ diễn viên quần chúng đi lên.
Xuất thân chính quy có quá nhiều chỗ tốt, tài nguyên nhân mạch* của các lão sư* học viện trong giới đều cùng một nhịp thở, bọn họ chỉ cần tuỳ tiện giới thiệu cho sinh viên một vai diễn cũng tốt hơn nhiều so với diễn viên quần chúng.
*Nhân mạch: mối quan hệ trong giới
*Lão sư: giáo viên, thầy cô.
Khương Diệp tốt nghiệp đại học nửa năm, cũng đã làm diễn viên quần chúng nửa năm, trên cơ bản loại hình quần chúng nào cũng từng diễn qua, có đôi khi bởi vì chiều cao coi như cũng khá, đến cả nhân vật nam cũng diễn.
Loại vai diễn lộ mặt như hôm nay kỳ thật cô cũng đã nhận không ít, nhưng theo yêu cầu tạo hình của kịch bản trước giờ, cơ bản chưa có ai nhìn đến khuôn mặt thật của cô.
Không ai tìm đến cô, Khương Diệp ngược lại không vội vã nóng nảy, cô yêu thích đóng phim, diễn các loại nhân vật, diễn viên quần chúng cũng là một loại nhân vật.
Huống chi, sâu trong nội tâm Khương Diệp thật ra là không quá hài lòng với khuôn mặt của mình, quá mức chói mắt. Diễn viên tốt nhất cần có ngũ quan nhẹ nhàng một chút, như vậy con đường diễn xuất mới càng trải ra rộng rãi.
Không có vai diễn, Khương Diệp có ý định rời đi, cô còn có công việc khác cần làm, bằng không dựa vào chút tiền làm diễn viên quần chúng chỉ sợ phải uống gió Tây Bắc mà sống, hơn nữa trong nhà cũng sẽ bại lộ.
Khương Diệp đến bên cửa hông chuẩn bị trở về nhà, đột nhiên xuất hiện một giọng nữ nhẹ nhàng lễ phép: "Xin hỏi... Chị là minh tinh sao?"
Khương Diệp quay lại, nhìn thấy một người ăn mặc giống như du khách, cô nhẹ nhàng nở nụ cười: "Không phải, tôi là người qua đường thôi."
Cô gái nhỏ bị nụ cười của cô mê hoặc đến quay cuồng, luống cuống tay chân lấy di động ra: "Là thật sao? Em có thể chụp cùng chị một bức ảnh được không ạ?"
Khương Diệp khẽ nhếch lông mày, đây là không tin lời cô nói phải không?
Không chờ cô giải thích, xa xa bỗng mơ hồ truyền đến một hồi rối loạn, giống như có đại minh tinh nào đó xuất hiện, còn có người gào thét tên ai đó, đoán chừng là tên của minh tinh.
Thành phố điện ảnh Tinh Hải lớn như vậy chắc chắn sẽ có đại minh tinh xuất hiện, chuyện này cũng không hề hiếm thấy.
Khương Diệp thu lại ánh mắt, đang muốn tiếp chuyện cô gái nhỏ, đã thấy cô ấy vừa nghe thấy tiếng gào liền cứng đờ cả người, sau đó nhảy vụt lên một bước.
"Á Hú!!!!"
Thanh âm nữ sinh mềm mại tinh tế trong nháy mắt biến thành sói tru, hứng thú chụp ảnh chung đã sớm biến mất, vội vàng quay đầu chạy thẳng về phía đám đông, trong miệng còn la hét: "Chung Trì Tân! Má ơi! Là Chung Trì Tân á! Ca ca, em đến đây!!!!
Khương Diệp: "..."
Bây giờ nữ sinh thoạt nhìn bề ngoài mềm mại yêu kiều, hoá ra bên trong còn có thể lộ ra một bộ dáng gào thét kinh động như quỷ vậy.