Bảo tàng Lemar, phòng làm việc dưới mặt đất.
Một người đàn ông mập mạp bị giam cầm ở trên bàn làm việc, trên nguời bị
chồng lên rất nhiều cấm chế, chỉ có thể mở mắt nhìn, lại không thể động đậy,
cũng không thể phát ra âm thanh.
Lemar ở ngay trước mặt hắn, giải thoát cho em gái mình khỏi con rối bị khóa.
Sau khi Selena khôi phục tự do, câu nói đầu tiên là:
"Anh, ngài Karen từng cố ý đến phòng em để nói chuyện và an ủi em đó!"
"Anh còn lo lắng cho em bị giam ở bên trong nhiều ngày như vậy, sẽ xuất hiện
vấn đề tâm lý gì đó, xem ra ngài Karen không hổ danh cũng là một vị bác sĩ tâm
lý ưu tú."
"Anh quên rồi sao, em ở trong mấy con rối này đã rất nhiều năm, bị khóa ở bên
trong con rối cũng giống như anh đóng cửa tiệm không kinh doanh mấy ngày
mà thôi, làm sao sẽ xuất hiện vấn đề tâm lý gì chứ."
"Không có vấn đề tâm lý thì tốt." Lemar đi đến trước mặt một con rối hình bé
trai, đưa tay vỗ vỗ đầu của nó, nó hé miệng, phun ra một con dao khắc bằng
thủy tinh.
Cầm thanh đao khắc này trong tay, Lemar mỉm cười nhìn xem người đàn ông
trước mặt, nói: "Không nghĩ tới đi, dao khắc Yilmaz lại bị ta đặt ở một nơi dễ
thấy như thế phải không, bởi vì nó đối với ta mà nói, mặc dù rất quý giá, nhưng
rốt cuộc chỉ là một món công cụ."
Lập tức, Lemar đem dao khắc Yilmaz đưa tới trước mặt em gái mình.
"Anh, đưa nó cho em sao?"
Lemar chỉ chỉ vào dao khắc, vừa chỉ chỉ vào người đàn ông trước mặt, nói:
"Selena, hôm nay anh sẽ chính thức dạy em thuật chế tạo con rối, dùng hắn để
làm nguyên vật liệu cho tác phẩm thứ nhất của em."
"Anh, anh xác định mình không phải đang nói đùa đấy chứ? Nói kiểu này thật
sự có thể khiến nội tâm em xảy ra vấn đề đấy."
"Nếu thật vậy thì cũng tốt, em sẽ có lý do tìm ngài Karen để xem bệnh."
"Nhưng em là một con rối, một con rối thì học thuật chế tạo con rối gì cơ chứ."
"Tổ tiên Voss của chúng ta, vốn là một con rối."
"Anh, ánh có phải sốt nóng đầu rồi hay không?"
"Không có."
"Nếu như tổ tiên Voss là một con rối, vậy làm sao có thể có chúng ta?"
"Trong thần thoại tự thuật « Trường Ca Vực Thẳm » của Vực Thẳm Thần Giáo
có ghi lại: 【 Lúc Thần Vực Thẳm đi khai phá thiên đường, gọi Voss tới để chế
tạo cho Thần một con rối, để những thứ hung ác trong Địa Ngục nghĩ lầm Thần
Vực Thẳm vẫn còn ở Địa Ngục, không dám làm bậy 】.
Trong truyền thuyết truyền miệng của gia tộc chúng ta kể về câu chuyện tiếp
theo:
【 Sau khi làm xong, Thần Vực Thẳm hỏi tổ tiên muốn được ban thưởng như
thế nào. Tổ tiên trả lời: Mời thần vĩ đại ban xuống một giọt máu. 】
Ở trên lịch sử, nguyên nhân mà gia tộc chúng ta suy sụp là do Ánh Sáng Thần
Giáo yêu cầu gia tộc chúng ta chế tạo cho họ một con rối, nhưng gia tộc cự
tuyệt, từ đó dưới sự chèn ép của Ánh Sáng Thần Giáo, gia tộc suy sụp rồi tan rã.
Bởi vì Thần Ánh Sáng năm đó lấy ra một giọt máu... rất đáng sợ, em đoán nó là
của ai?
Mục đích của bọn họ, là vì cái gì?"
"Anh, từ nhỏ em đã không thấy quá hứng thú đối với mấy cái thần thoại tự thuật
hùng vị và cùng truyền thuyết thật thật giả giả của gia tộc, chuyện này anh cũng
biết mà."
"Selena, anh vẫn luôn suy đoán, thích hợp học tập thuật rèn đúc của gia tộc
chúng ta có lẽ cũng không phải là những hậu nhân như anh, mà là... Con rối, thứ
chúng ta chế tác chính là công cụ, nhưng thứ em và tổ tiên chế tạo, là giống
nhau."
"Anh, anh cũng biết em lười bao nhiêu mà."
"Ngài Karen có vị hôn thê."
"Anh bỗng nhiên nói cái này làm gì?"
"Ngài Karen là một người có nguyên tắc, ngài ấy sẽ không cùng với em, mà lại,
thân thể của em, cũng không cách nào sinh nở, em không cảm thấy việc này là
một sự tiếc nuối cực lớn sao?"
"Anh, anh nói như vậy với đứa em gái vừa bị thả ra sau nhiều ngày giam cầm,
chẳng lẽ không cảm thấy mình tàn nhẫn hay sao?"
"Nhưng có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, em có thể tìm ra cái cớ thích
hợp, để xin một giọt máu của ngài Karen."
"Ha ha, anh nghĩ em gái của anh là đứa ngớ ngẩn sao, dễ bị gạt như vậy? Coi
như em vất vả học tập, thật sự đạt đến cùng cấp độ của tổ tiên, việc mà anh bày
ra cho em, cũng không có khả năng xảy ra.
Dù sao thì ngài Karen cũng không phải thần."
"Được rồi vậy thì không có biện pháp, ai."
Lemar thở dài, đang lúc chuẩn bị thu dao khắc Yilmaz lại, phát hiện chuôi đao
đang bị người nắm đi, người lấy đi dao khắc, chính là em gái của mình.
Selena cũng thở dài,
Nói:
"Ai, em dễ mềm lòng, trông thấy vẻ mặt thất vọng của anh trai thì em cũng thấy
khó chịu."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT