Trong phòng làm việc của Nhà Tang Lễ, phu nhân Lake đang ngồi ở trên một

chiếc ghế ngồi tròn, trang điểm cho ngài Giotto.

Ngài Giotto ra đi không đau đớn trong bệnh viện giáo hội, thi thể đã được chỉnh

sửa sơ qua, cũng không bị tổn hại quá nhiều, kiểu chết cũng không thê thảm,

thậm chí còn mang theo một sự bình tĩnh và thoải mái.

Trước đây thì khách hàng này tuyệt đối là kiểu khách mà phu nhân Lake ưa

thích nhất.

Những vị khách chết theo các kiểu thê thảm kia hoặc thậm chí là bị “chia năm

xẻ bảy”, phu nhân Lake cũng không nguyện ý tiếp đón lắm bởi vì người nhà của

phần lớn khách hàng cũng không nguyện ý tiêu thêm tiền cho việc trang điểm

lại cho thi thể.

Bây giờ ngược lại thì phu nhân Lake cũng không cảm thấy quan trọng nữa, từ

sau khi Karen tiếp nhận vị trí của chồng mình trở thành ông chủ thực tế của Nhà

Tang Lễ, việc làm ăn của Nhà Tang Lễ thật sự trở nên rất quạnh quẽ, quạnh quẽ

đến nỗi khiến cô đôi khi đều cảm thấy ngứa tay.

Lúc này Healy đi đến, nhìn xem bộ dạng của ngài Giotto, sợ hãi mà nói:

"Phu nhân, kỹ thuật của ngài thật tuyệt, tôi cũng muốn học trang điểm với

ngài."

"Trang điểm cho người đã khuất khác với trang điểm cho người còn sống." Phu

nhân Lake cười cười, "Chưa kể, nếu ngươi bây giờ đi học trang điểm, chả nhẽ

sau đó lại đi nấu cơm cho thiếu gia ăn sao?"

"Thiếu gia sẽ không để ý đến việc này, tôi có nghe ngài Alfred nói qua, trước

đây bọn họ cũng mở Nhà Tang Lễ."

"Thiếu gia ngại hay không là chuyện của ngài ấy, ngươi là hầu gái, ngươi phải

biết bổn phận của bản thân."

Healy thè lưỡi, nói: "Được rồi, tôi đã biết."

"Nếu như ngươi muốn học vẽ tranh mà nói, lần sau có thể học chung với Dora

và Doreen."

"Vậy thì tốt, ngày mai tôi sẽ bắt đầu ngồi nghe cùng, a, đúng, kém chút quên

mất chuyện chính, phu nhân, cái bình tương kia ngài có muốn đi xem thử một

chút không, ta nhìn trên mặt hình như mọc ra lông rồi đấy."

"Hỏng rồi!"

Phu nhân Lake lập tức bỏ dụng cụ trong tay xuống, đi cùng Healy ra khỏi phòng

làm việc. Mặc dù Karen không thích tương, phu nhân Lake cũng thích khẩu vị

của món ăn mới, nhưng có đôi khi lúc ăn khuya cô sẽ tự mình lén ăn một chút

tương cho đỡ thèm.

Nhiều nơi đều có một kiểu câu tương tự nhau: Thứ gì đó vĩnh viễn không thể

rời đi thứ gì đó, như là người Wien không thể rời đi tương của họ.

Đợi bọn họ đi rồi, Pall cưỡi Kevin tiến vào nơi này.

Pall đánh giá ngài Giotto đang nằm trên cán xe cứu thương, hơi xúc động nói:

"Hắn thật may mắn, sau khi chết thì có thể xóa đi ô nhiễm triệt để."

Kevin phát hiện Pall tựa như có chút bi thương.

Pall lập tức lắc lắc đầu, cảm giác bi thương lúc nãy lập tức biến mất, nói: "Này

chó ngu, muốn đi ra ngoài dạo phố không?"

"Uông?"

"Sẽ không có nguy hiểm gì đâu nhỉ?" Pall trừng mắt nhìn, "Chuẩn bị đi báo cáo

với yêu tinh radio sao?"

Kevin gật đầu biểu thị đồng ý.

"Con chó như ngươi nhát thế, học ai vậy?"

Kevin chớp chớp hàng lông mày.

...

Để Pall cảm thấy có chút ngoài ý muốn chính là, yêu tinh radio không chỉ đáp

ứng yêu cầu của mình và Kevin, còn chủ động nói ra hắn cũng vừa lúc muốn ra

ngoài, có thể dẫn chúng nó cùng đi.

Cứ như vậy, Pall ngồi ở trên bờ vai của con rối mình, Kevin vẫn như cũ để con

rối cầm dây dẫn chó rồi cùng nhau lên xe Alfred.

Alfred lái xe tới đến cửa một câu lạc bộ bowling, bên ngoài trên đường có

không ít quán ăn và cửa hàng đồ ngọt.

"Tôi vào bên trong có việc, hai người có thể đi dạo một vòng ở xung quanh

đây." Nói xong, Alfred còn móc ra năm ngàn Rael, nhét đều vào túi con rối của

Pall và Kevin.

"Này yêu tinh radio, đó là câu lạc bộ của ngươi sao?" Pall hỏi.

"Ổng chủ của câu lạc bộ là một thuộc hạ của tôi, chúng ta sẽ họp ở đây theo

định kỳ."

"Hội dị ma sao?" Pall kinh ngạc nói, "Trời ạ, yêu tinh radio ngươi làm việc thật

là có hiệu suất."

Nó nhớ lần trước Alfred có nhắc qua việc này trước mặt Karen, lúc ấy Karen

cũng là đồng ý.

Nhưng lúc này mới được bao lâu chứ, yêu tinh radio đã thật sự thành lập được

bang phái của mình.

"Nếu như tôi cũng là một con thú nuôi mà nói, tôi cũng có thể sống một cách

thật nhàn nhã."

Pall mở miệng nói: "Ta hoài nghi ngươi đang khinh bỉ ta."

"Gâu!"

"Mỗi một người có sự phân công không giống nhau, nhiệm vụ của ta là cố hết

sức giúp thiếu gia giải quyết tốt một vài việc, nhiệm vụ của Kevin là cung cấp ý

kiến cho thiếu gia trên phương diện kiến thức."

"Vậy ta thì sao?"

"Nhiệm vụ của cô là đi ngủ chung với thiếu gia."

"Gâu!"

Pall lắc lắc cái đuôi, khinh thường nói: "Hừ, ngươi nghĩ rằng ngươi nói như vậy

thì ta sẽ tức giận sao? Ha ha, ngây thơ, ta biết các ngươi hâm mộ ta cũng không

kịp, ta sẽ không tức giận, ta sẽ đắc ý, meo."

"Tốt, hai người nhớ kỹ không nên đi xa, chú ý an toàn."

"Vậy chút nữa chúng ta đi dạo bên ngoài xong, có thể đến tìm ngươi xem một

chút sao?"

"Có thể, báo tên của tôi."

"Ồ? Tên của ngươi là gì vậy, yêu tinh radio?"

Kevin cười phụ họa nói: "Uông?"

Alfred móc từ trong ngực ra một tấm danh thiếp, đưa cho "tiểu thư Pall".

"Tiểu thư Pall" cầm danh thiếp đặt ở trước mặt Pall, Pall thì thầm:

"Alfred. Tao?"

"Ừm."

"Tao, cái âm tiết này có ý nghĩa gì?" Pall nghi ngờ nói, "Là từ ngữ do Karen tự

sang tạo sao?"

* 骚: âm Hán Việt là Tao, ý chỉ sự phong nhã thanh cao

"Đúng vậy, tao, đại biểu cho sự tinh xảo và ưu nhã."

"Thật sao, vậy chả lẽ tên ta cũng sẽ là Tao. Pall?"

"Gâu!"

"Được rồi, còn ngươi thì là Tao. Kevin."

"Đây là danh hiệu mà thiếu gia ban cho tôi."

"Được rồi, ta biết ngươi là đang cố ý khoe khoang, ta và con chó ngu đi dạo phố

đây, ngươi đi mau đi, yêu tinh radio Tao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play