Từ Vi Vũ cũng rất nuông chiều, cô hỏi gì anh trả lời đó, cuối cùng đến cả bản thiết kế nội thất nhà hàng cũng nói khi về sẽ giúp cô tham khảo tài liệu, nếu cô muốn, anh sẵn sàng giúp cô cùng nhau trang trí cải tạo lại.

Nhưng cô muốn tự tay làm, nói vậy mới cảm nhận được quá trình thay đổi.
Về đến nhà vẫn chưa tới mười một giờ trưa, thím Tào đang ở phòng bếp làm hoành thánh,Lâm Hi đi theo Từ Vi Vũ lên lầu thay quần áo.
Thông thường khi lên cầu thang, cô rất chu đáo đi phía sau để anh đi trước, như vậy lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn, cô có thể kịp thời đưa tay ra đỡ.

Lên được mấy bậc thang, chân mày cô nhíu lại, cô nhận thấy có điểm không giống mọi ngày.
Hôm nay, anh đi lên cầu thang, cứ hai bước sẽ dừng lại một lát, nghĩ ngơi một chút sau đó lại bước tiếp.

Trước đây chưa từng như vậy, tuy chân anh bị khiếm khuyết, nhưng dựa vào gậy bước đi rất ổn định, khi lên cầu thang cũng thong dong mà bước đều, chứ không phải như hiện tại, đi một lúc phải ngừng một lúc.
Mới đầu không chú ý, lúc này nhận ra, nghĩ tới những chuyện đã xảy ra với anh trước đây, trái tim cô như bị vặn xoắn lại, rất đau lòng.
Vết thương nơi phần chân bị cắt của anh, vào những ngày mưa dầm sẽ sưng lên ê ẩm, rất khó chịu.

Nhưng anh không muốn mọi người nhận ra điều đó, nhất là cô.
Là một người đàn ông trưởng thành có khả năng gánh vác mọi chuyện, anh có thể nhìn thẳng vào khiếm khuyết của mình, nhưng vẫn mong muốn có thể giữ được hình ảnh tốt nhất trước mặt người mình yêu thương.

Đây là vấn đề tôn nghiêm của đàn ông, nhưng lại khiến Lâm Hi lo lắng không yên.
Cô cắn răng tiến lên hai bước đỡ cánh tay anh, khi thấy anh khó hiểu nhìn qua, cô hung hăng trừng mắt nhìn lại, giương to đôi mắt hung dữ tựa lão hổ nhỏ xù lông.
Từ Vi Vũ thấy vậy buồn cười, biết cô đã phát hiện, liền giải thích:
“ Hi Hi, anh cũng có lúc sĩ diện ”
Giọng nói của anh trầm thấp, trong giọng nói lộ ra chút mất mát và tự ti,cô nghe vậy, khóe mắt vô thức hoen ướt, cô không biết nên nói gì, dù là an ủi hay giận dữ trách móc dường như cũng đều sỉ nhục anh, người đàn ông này, khiến cô đau lòng, lại khiến cô không cách nào buông lỏng được.

Vì vậy cô im lặng, cúi đầu, đỡ anh từng bước từng bước lên hết những bậc thang còn lại.
Cô trực tiếp đưa anh về phòng, để anh ngồi trên giường rồi ngồi xổm xuống, tự mình cuộn ống quần bên trái của anh lên.

Từ Vi Vũ không ngăn cản, cứ củi đầu nhìn cô như vậy, thấy cô muốn giúp anh tháo chi giả ra, anh tự tay hướng dẫn cô, nói cô biết nên làm thế nào.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào khiếm khuyết của anh, bao gồm cả đầu gối bên trong và bắp chân trái đã bị cắt bỏ toàn bộ, cô đặt tay lên nơi vết cắt, nhìn miệng vết thương vẫn đáng sợ dữ tợn như trước, không thể tưởng tượng được lúc đó anh đau đớn đến mức nào … ma xui quỷ khiến, cô nghiêng người về phía trước, một nụ hôn, nhẹ nhàng đáp xuống nơi vừa nhìn thấy đã khiến người ta đau lòng kia, giống như dấu ấn bằng sắt nung qua, nóng rực khiến một người vốn được xem là bình thản như anh đột nhiên hơi thở dồn dập, tim loạn nhịp.
“ Hi Hi ”
Giọng anh trầm khàn gọi cô, muốn đưa tay ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy, hôn thật sâu thật nồng nàn, trêu chọc người phụ nữ này để cô hoàn toàn là người phụ nữ của riêng anh, chỉ cần vừa nghĩ đến, trái tim anh liền hừng hực lửa đốt.
Nhưng cô đã đứng dậy trước anh, lui về phía sau mấy bước, giữ vững khoảng cách an toàn để anh không thể chạm tới, sau đó bình tĩnh nhìn vào mắt anh:

“ Từ Vi Vũ, em vốn không muốn nổi giận, nhưng bây giờ lại thấy hơi giận, nên không để anh hôn đâu ”
Chỉ vừa nghe thấy giọng nói của anh, cô biết ngay anh muốn làm gì, cô kỳ thực là một cô gái nhỏ rất thông minh.

Anh đang sôi sục nhiệt huyết thoáng cái sững lại, im bặt, dường như không thể tin cô sẽ nói ra những lời không hiểu phong tình như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười, vào lúc này trong bầu không khí như vậy, không phải rất thích hợp để ôm nhau hôn nhau sao?
Không phải cô gái nhỏ nên đồng cảm khóc sụt sùi, sau đó ỡm ở cùng người yêu thân mật một chút sao? Như bấy giờ là ý gì? Quẳng gánh giữa đường sao?
Người đàn ông trưởng thành quả nhiên có thể dừng lại, sau khi bị người phụ nữ mình yêu trêu chọc cũng sẽ bị k1ch thích, chính nụ hôn vừa rồi của cô đã thật sự khiến anh sôi trào nhiệt huyết, nhưng bây giờ …
Được rồi, anh cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, ép buộc phụ nữ là chuyện anh không bao giờ làm.

( nói xạo đó: D)
“ Hi Hi … ”
Anh gọi lớn, giọng nói lộ rõ sự bất lực:
“ Em giận anh không nên cậy mạnh, không coi trọng thân thể mình sao? ”
Cô miệng thì tức giận, nhưng lại rất chân thành trả lời câu hỏi của anh, cô lắc đầu nói không phải:
“ Anh là đàn ông, là người trưởng thành, lớn tuổi hơn em, thông minh hơn em, thân thể của mình bản thân mình hiểu rõ nhất, nếu anh cậy mạnh thì cũng trong giới hạn chịu được, nên em không giận chuyện này ”

Câu trả lời của cô khiến anh hết sức hiếu kỳ:
“ Vậy em giận cái gì? ”
Anh tự nhận hôm nay ngoại trừ chuyện này, anh không có làm chuyện xấu gì khác.
“ Em giận vì anh không thật lòng với em.

"
Cái này đúng là oan thấu trời xanh mà, anh đột nhiên cảm thấy tuyết rơi tháng sáu.

Anh vì cô lao tâm lao lực, thiếu điều còn muốn trút hết gan phổi ra cho cô, vậy mà còn không thật lòng với cô sao?! Nhưng vì có quá nhiều lời muốn nói dồn lại một chỗ, ứ nghẹn, cuối cùng lại chỉ có thể nói ra một câu hết sức dân dã mà người bình thường khi gặp oan uổng đều nói vậy:
“ So với Đậu Nga *, anh còn oan uổng hơn ”
( * ‘ Nỗi oan của nàng Đậu Nga kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô gái trẻ.

Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng bán hàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé.

Sau đó, chồng nàng Đậu Nga ốm chết, nàng và Thái bà sống dựa vào nhau, nhưng bị một thằng vô lại quấy rầy và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người.

Quan lại xử án nhận hối lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục.

Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn đành phải oan ức nhận tội, rốt cuộc nàng bị xử tội chết.

Khi Đậu Nga hàm oan bị giải đến pháp trường, trước lúc hành hình, tên tham quan hỏi Đậu Nga rằng cô còn có lời nào muốn nói nữa không? Đậu Nga trả lời: “ Xin hãy ban cho tôi một mảnh lụa trắng dài ba thước treo lên một cây sào cao trăm thước, nếu như tôi bị oan, một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia ; nếu như tôi bị oan, đầu rơi xuống đất, trời liền sẽ có tuyết rơi lả tả ; nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết trời sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền ”.
Tham quan đó lắc đầu lia lịa, chế giễu:
“ Thật là ngu muội! Hoang đường! ”
lòng nghĩ thầm:
“ Mùa hè Tháng 6 oi bức như thế này sao lại có tuyết rơi được chứ? Xưa nay, người ta chỉ thấy máu chảy xuống đất, ta lại muốn xem thử máu sao lại có thể bay lên trên được? ”
Tên đao phủ vừa vung đao xuống, một dòng máu nóng của Đậu Nga giống như kỳ tích đã bắn lên dải lụa trắng treo ở giữa không trung, ngay cả một giọt cũng không rơi xuống đất.

Khi đầu của Đậu Nga bị chặt đứt, quả nhiên gió lớn nổi lên, tuyết bay khắp trời, sau đó địa phương gặp hạn hán 3 năm liền.)
Vậy nhưng Lâm Hi cũng gật đầu phụ họa:
“ Đúng là hơi oan uổng cho anh, anh đối xử với em rất tốt, hôm nay rõ ràng chân không thoải còn dẫn em đi xem cửa hàng, khiến em rất vui.

Nếu như không phải lúc lên cầu thang em tự mình phát hiện ra, có lẽ anh sẽ tiếp tục giấu diểm chuyện này, sẽ không để em phải áy náy khó chịu, không để em thấy bản thân mình bất cẩn không đủ quan tâm anh, không để em cảm thấy trong mắt anh mình chỉ là cô gái cần được dỗ dành, chứ không phải là một người yêu có thể cùng anh vượt qua mưa gió.
Cho nên, Từ Vi Vũ, bởi vì bây giờ em mới nhận thức được vấn đề này, anh nói, em có nên giận không? ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play