Lần đầu tiên, Từ Vi Vũ nhìn thấy Lâm Hi Hi là ở nghĩa trang.
Đó là một ngày mùa đông gió heo hút, từng giọt mưa nhỏ xuống lạnh buốt đến tận xương tủy.
Trên bậc thang một người đi lên một người đi xuống, cứ thế đối mặt, bốn mắt nhìn nhau giây lát.
Sau đó lướt qua nhau cũng chẳng lưu lại ấn tượng gì đặc biệt.
Lần thứ hai họ gặp nhau ở đại sảnh công ty.
Từ Vi Vũ được một nhóm cấp dưới vây quanh đi ra khỏi thang máy.
Lúc đó Lâm Hi Hi đang ôm một bó hoa tulip đỏ rất lớn từ bên ngoài bước vào, cửa kính tự động từ từ mở ra, hai người lại lần nữa đối mặt.
Lâm Hi Hi là một đại mỹ nhân, một mỹ nhân hiếm gặp, dù là gương mặt hay vóc dáng cao gầy của cô cũng đều hết sức nổi bật giữa đám đông.
Cho dù cô chỉ mặc áo lông và quần jeans rất giản dị vẫn vô cùng đẹp mắt.
Cho nên tuy đã cách mấy ngày nhưng Từ Vi Vũ vẫn vô thức nhớ đến lần gặp gỡ ngắn ngủi tình cờ trước đó.
Lần thứ ba họ gặp nhau là ở cửa hàng bán hoa, đó là đêm giáng sinh, màn đêm buông xuống những ánh đèn rực rỡ sáng lên.
Hiếm khi mới có một ngày Từ Vi Vũ không tăng ca, anh cho trợ lý đi chơi với bạn gái, còn mình thì bảo tài xế Trịnh tìm quán hoa gần đó.
Lão Trịnh nhớ ở khu này mới có một cửa hàng hoa mới khai trương cách đây không lâu, nên lái xe tới đó.
Cửa hàng bán hoa tên Rosee, biển hiệu chữ trắng trên nền đen, ngắn gọn đơn giản nhưng sang trọng, vô cùng nổi bật.
Từ ngoài nhìn xuyên qua hai cánh cửa thủy tinh của tiệm, có thể thấy cây cối xanh tốt, muôn hoa đua sắc bên trong.
" Từ tiên sinh, cần mua hoa gì?" Lão Trịnh chuẩn bị bước xuống xe.
Ba năm trước, Từ Vi Vũ bị tai nạn xe phải cắt bỏ cẳng chân trái, tuy rằng có sử dụng chân giả nhưng làm sao có thể so với đôi chân lành lặn trước đây được, phải luôn chống gậy khi đi đường.
Cho nên mỗi khi cần mua đồ đạc đều do lão Trịnh hoặc trợ lý của anh làm thay.
Nhưng lần này, Từ Vi Vũ lại lên tiếng ngăn cản:
"Không cần, tôi sẽ tự đi.
Chú cứ ở lại trong xe".
Không đợi lão Trịnh kịp phản ứng, anh đã đẩy cửa chống gậy bước ra ngoài.
Theo một chuỗi tiếng chuông đinh đoong kêu trong trẻo, Từ Vi Vũ bước vào cửa hàng hoa.
Theo thói quen, anh quan sát một vòng tiệm hoa, cửa hàng này khoảng từ một đến hai trăm mét vuông, khó tính chính xác được, trang trí không tệ, rất chú ý cách trưng bày hoa và cây cỏ, không hề bừa bộn như những cửa hàng hoa bình thường khác mà ngược lại còn toả ra một vẻ đẹp giản dị ấm áp.
Nhưng trong cửa hàng lại không có người, Từ Vi Vũ nhíu mày, anh không thích vào cửa hàng mà lại không có nhân viên bán hàng đâu.
Đang định rời đi, thì có tiếng chuông vang lên phía sau, có người đẩy cửa bước vào
" Thật ngại quá, đã để anh đợi lâu!"
Giọng nói ấm áp, mềm mại nghe rát êm tai.
Từ Vi Vũ xoay người lại, sau khi nhìn rõ người trước mặt thì khá kinh ngạc, thật là trùng hợp mà.
Có thể thấy đối phương cũng nhận ra anh, đôi mắt đen to tròn nhìn anh, sự ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt xinh xắn, tinh xảo:
" Xin Chào".
Cô lại lên tiếng, tay phải nhẹ nhàng đưa lên vén mấy ngọn tóc ra sau tai, dáng người lịch sự tao nhã đứng đó, tự nhiên.
"Trước đây, chúng ta đã gặp nhau hai lần." Nói xong cô nở nụ cười dịu dàng, ấm áp như gió xuân tháng tư của Giang Nam, rất dễ khiến người ta có cảm tình.
Trong vòng có mười ngày mà đã gặp nhau tới ba lần, không thể nói là không có duyên được.
Từ Vi Vũ không khỏi khẽ cong môi mỉm cười.
Nụ cười rất kín đáo, nhưng cũng khiến khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng trở nên mềm mại hơn.
" Anh vội lắm ạ?" Cô hỏi thêm.
Nhận được đáp án phủ định.
Lâm Hi Hi liền chỉ vào khu vực nho nhỏ chuyên dùng để tiếp khách ở bên kia, hơi ngại ngùng hỏi
" Anh có thể qua đó ngồi một chút không? Tôi muốn thay quần áo, anh xem đều bị ướt cả rồi!" Nói xong cô nhấc chân lên cho anh xem.
Lúc này, Từ Vi Vũ mới chú ý đến cô đang vô cùng chật vật, không chỉ quần và cả áo lông màu trắng của cô cũng ướt phân nửa, cả tóc cũng ướt, không biết trước đó cô đã làm gì.
Trong trường hợp thế này, là một người đàn ông phong độ, dĩ nhiên Từ Vi Vũ chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Đợi anh chống gậy vững vàng đi tới ghế ngồi xuống xong.
Lâm Hi Hi không vội vàng đi thay quần áo ngay mà hỏi anh muốn uống gì? Theo biểu cảm trên gương mặt cô, anh hoàn toàn không nhìn thấy sự tò mò nghiên cứu của cô về một người đi đứng bất tiện, cứ như anh chỉ là một vị khách vô cùng bình thường như những người khách khác mà thôi.
" Có trà xanh, hồng trà, cà phê, à còn có cả nước lọc!"
Từ Vi Vũ nói hồng trà, Lâm Hi Hi gật gật đầu, bảo anh đợi rồi mới xoay người đi sâu vào phía bên trong cửa hàng.
Thì ra, phía sau chậu chuối tây cành lá xum xuê có một cánh cửa nhỏ..