Buổi tối, Lâm Hi tắm rửa xong, vừa đắp mặt nạ lên thì nhận được điện thoại của
Đồng Tuyết:
“ Hi Hi, cậu có biết tại sao Trần Tầm và Tô Thụy thân mật vậy không? ”
Mở đầu chính là câu này, Lâm Hi nghĩ trong bụng, hai người bọn họ từ thời học đại học đã lăn giường rất tốt rồi, nhưng vẫn phối hợp hỏi:
“ Tại sao? ”
Đồng Tuyết nói:
“ Khoảng thời gian trước, không biết vì sao bị người ta chặn đường, xém chút nữa là bị đâm, chính Tô Thụy đã đỡ cho anh ta, bị đâm trúng một nhát trên lưng, cũng may bị thương không nặng, Trần Tầm rất cảm động, sau đó liền quyết định lấy thân báo đáp.


Lâm Hi nghe xong, cũng rất kinh ngạc:
“ Cậu chắc chắn đây không phải phim truyền hình đó chứ? ”
Đồng Tuyết cười ha ha:
“ Cái gì mà phim truyền hình, là thật đó,Vương Chân Chân nói cho tớ biết, Vương Chân Chân quan hệ rất tốt với Tô Thụy mà, chuyện này chắc chắn không sai đâu, tớ nghe Vương Chân Chân nói, hai ngày nay Trần Tầm mua cho Tô Thụy một căn nhà để đền ơn, chi ra rất nhiều tiền, hai người bọn họ chuẩn bị đính hôn ”
Tốc độ mua nhà thế này cũng quá nhanh đó, hôm kia cô còn nhận được điện thoại của môi giới bất động sản, hôm qua căn nhà đã được bán cho Trần Tầm, thật là … bị lừa cũng đáng đời.

Có điều cô cũng không định nói chuyện này với
Đồng Tuyết, nếu không muốn giải thích chuyện với Từ Vi Vũ thì vẫn nên quên đi, nếu để cô nàng biết hiện tại cô và Trần Tầm, Tô Thụy là hàng xóm thì, … haizz …
“ Vậy cậu có hỏi thử giúp tớ, hôm qua bọn họ đến tiệm của tớ làm gì không? ”
“ Hỏi rồi, Vương Chân Chân nói, Tô Thụy và Trần Tầm bảo đã lâu không gặp cậu, dù sao cũng là bạn học, muốn cùng cậu ôn lại chuyện cũ, tớ nhổ vào, chỉ có tên Trần Tầm ngu ngốc kia mới tin lời của Tô Thụy! Hi Hi, tớ thèm tin cô ta, hừ, tớ thấy cô ta chính là muốn tìm cậu để thị uy thôi, thật nhàm chán mà.
Đúng rồi, Vương Chân Chân thực sự sắp kết hôn đó, cô ta bảo tớ hỏi thử xem cậu có tới tham dự hôn lễ không, chuyện cậu trở lại Vũ Lăng hiện tại rất nhiều người biết rồi.


Lâm Hi không có ý định tham dự, cô biết rõ đến hôn lễ của Vương Chân Chân sẽ gặp ai và sẽ xảy ra chuyện gì, cô mà đi, cái đó mới gọi là tự chuốc nhục.

Coi như cô không sợ mất mặt mũi, thì gặp những người đó cũng có gì thú vị đâu.
“ Tớ không đi đâu, đến lúc đó tớ đưa tiền mừng cho cậu, cậu giúp tớ gửi là được rồi.


“ Cậu không đi sao.


Đồng Tuyết khá thất vọng:
“ Chắc chắn con nhỏ Tô Thụy đó sẽ rất đắc ý."
Bao nhiêu khổ cực thời đại học, cuối cùng hai người có tình cũng trở thành thân thuộc, đến lúc đó bạn học cũ nhìn thấy, chắc chắn đều sẽ nghĩ như vậy.

Thái độ cô rất kiên quyết, nói không đi là không đi, cô cũng không phải con khỉ, sao phải diễn trò cho người khác xem, Tô Thụy thích diễn thì cứ để cô ta làm, dù sao cô cũng có chuyện vui vẻ hơn, nghĩ tới không bao lâu nữa Tô Thụy biết được căn nhà mình vất vả lắm mới kiếm được sẽ bị tịch thu …
Ha ha …
Hôm sau là chủ nhật, trời vẫn còn mưa, chỉ là mưa bụi không lớn.

Ăn sáng xong, nghĩ ngơi một lát, Từ Vi Vũ đưa Lâm Hi đi xem mặt bằng nhà hàng, hôm nay tiểu Trịnh lái xe, cậu ta lái xe thẳng vào trong sân, đậu ngay trước cửa nhà.

Như vậy khỏi lo đụng phải Trần Tầm và Tô Thụy.
Từ Vi Vũ chọn mặt bằng nhà hàng ở đường Kim Hải, nơi này cách cửa hàng hoa của cô khoảng hai mươi phút lái xe.

Mặt tiền cửa hàng ở giữa phố, có hai tầng, gần đó có một KTV gia đình, chính là karaoke Kim Đỉnh mà lần trước Đồng Tuyết và ông chủ Cảnh Bình của cô ấy đã tới, còn có hai cửa hàng rượu, một quán bar, siêu thị, cửa hàng văn phòng phẩm, tiệm tạp hóa, vâng vâng, xa hơn một chút phía trước là trường trung học, xung quanh có đủ mọi thứ, chỉ không có nhà hàng Tây và quán cà phê.
Lâm Hi đi theo Từ Vi Vũ vào bên trong cửa hàng, nhìn qua thấy trống rỗng không có đồ đạc gì, có lẽ vừa được quét dọn, sàn nhà màu trắng rất sạch sẽ gọn gàng, trái lại khi mấy người họ đi vào đã làm cho sàn nhà bị bẩn đi.
“ Trước kia, nơi này dùng làm gì ạ? ”
Cô nhìn xung quanh một chút rồi hỏi.

Chủ nhà là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, tự giới thiệu mình tên Nhâm Quốc, dường như rất thân thiết với tiểu Trịnh, nhưng trước mặt Từ Vũ rất cẩn trọng, khi nói chuyện lời lẽ khá dè dặt cẩn thận, nếu như không biết còn tưởng anh ta mới là người đi thuê nhà.
“ Chỗ này trước đây là cửa hàng thời trang, chủ cửa hàng không thanh toán nổi chi phí nữa nên trả nhà lại ”
Nhâm Quốc nói xong liền liếc nhìn tiểu Trịnh, tiểu Trịnh len lén đưa ngón tay cái lên, ra hiệu cứ nói như vậy!
Nhâm Quốc thực sự nói không nễn lời, vốn dĩ là chuyện rất quang minh chính đại, có cần thiết lén lén lút lút vậy không chứ, không phải Từ tiên sinh muốn chuyển cửa hàng hàng của mình cho vị Lâm tiểu thư này sao? Cứ nói thẳng ra là được rồi, mặc dù anh ta là chủ cho thuê nhà nhưng không có đảm nhiệm việc giúp lừa gạt người ta đâu.
Nơi này, ban đầu vốn là cửa hàng thời trang cao cấp do Từ Vi Vũ đầu tư, mục đích chính không phải để kiếm tiền, nhưng một năm trở lại đây lợi nhuận trước sau luôn duy trì ở mức hai mươi vạn.
Do Lâm Hi muốn mở nhà hàng nên anh nhường nơi này lại cho cô, vì vị trí ở đây rất tốt.

Lý do tại sao phải giấu cô, vì đây là cách đơn giản nhất, vừa đơn giản lại không cần suy nghĩ nhiều.

Hoàn toàn không cần thiết để cô phải lưỡng lự chần chừ, đắn đo lựa chọn xem chấp nhận hay không, cứ đùn đẩy như vậy, cô khó xử anh cũng chẳng vui vẻ gì.

Còn về chuyện lừa dối bạn gái, lương tâm có cảm thấy bất an gì đó không, hoàn toàn không!
Một kẻ sành sỏi, lõi đời như anh chắc chắn sẽ không vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà áy náy, đó chỉ là tâm lý của những tay non nớt mà thôi.

Diện tích cửa hàng khoảng trên dưới sáu trăm mét vuông, giá thuê không rẻ, nhưng vì Từ Vi Vũ tư vấn thêm vào, nên cô yên tâm thoải mái ký hợp đồng ngay tại chỗ, thanh toán tiền thuê nhà một lần năm năm.
Tất nhiên, cô không biết năm năm tiền thuê nhà đó nháy mắt đã chui vào ví anh, anh đã thanh toán tiền thuê nơi này trong mười năm, trừ ba năm đã qua, còn lại bảy bảy năm tiền nhà đang ở chỗ Nhâm Quốc, hơn nữa Lâm Hi trả tiền thuê nơi này trong năm năm, tính ra Nhâm Quốc còn nợ anh hai năm tiền nhà, sau này cũng sẽ trực tiếp khấu trừ từ chỗ cô.
Hiện tại đã có mặt bằng cửa hàng, bước tiếp theo chính là lắp đặt trang thiết bị, sửa sang đổi mới lại.

Trước đó Từ Vi Vũ có nói anh muốn mở nhà hàng Pháp.

Chuyện này cũng bình thường, vì anh có nửa dòng máu Pháp.
Lâm Hi hoàn toàn không biết gì về kinh doanh ăn uống, nên việc quan trọng cần làm trước mắt đương nhiên chính là ôm đùi dựa dẫm anh, trên đường về ríu rít hỏi không ngừng, có thể thấy được, sau khi có mặt bằng rồi cô mới thực sự có động lực bắt đầu sự nghiệp lại lần nữa, khoảng thời gian trước cũng không thấy cô tích cực như vậy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play