Lâm Hi không gật đầu cũng chẳng lắc đầu mà nhìn anh hỏi:
“Anh thật sự muốn ở lại đây sao?”
Thấy anh gật đầu, liền tức giận trừng mắt nhìn anh:
" Đừng nghĩ tôi không thấy được hành động giấu giếm kín đáo hiện giờ của anh.

Chắc chắn hiện giờ chân anh không thoải mái, em gái anh đến sáng mới tỉnh, anh về nghỉ ngơi chút đi, buổi sáng lại đến là được mà."
Từ Vi Vũ từ chối, dáng vẻ không thể thương lượng.

Lâm Hi cảm thấy thật bất đắc dĩ, xem ra anh đối với em gái rất tốt, cũng không hiểu tại sao bình thường đi thăm bệnh lại kỳ lạ như vậy.
Thấy anh kiên trì như vậy, Lâm Hi cũng hết cách, vốn không muốn xen vào chuyện của anh nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt khá nhợt nhạt của anh lại không đành lòng.
Lại phải trừng mắt liếc anh một cái, thả lại một câu:

“Đợi tôi trở lại.”
Rồi xoay người đi, không biết là đi đâu.
Khoảng 15 phút sau, Lâm Hi quay lại, trên tay bưng cái thau nhựa màu xanh dương, vắt trên vai một chiếc khăn lông nhỏ màu xanh biếc.
Cô vừa để cái thau xuống đất, Từ Vi Vũ nhìn thấy nước trong thau còn bốc hơi nóng.
" Thau và khăn mặt đều là mới mua."
Lâm Hi giải thích một câu sau đó ngồi xổm xuống ngâm khăn vào nước nóng rồi vắt khô, ra hiệu cho anh cuộn ống quần bên trái lên.
Từ Vi Vũ nhất thời đông cứng tại chỗ, không biết nên phản ứng thế nào, vừa kinh ngạc vừa cảm động, còn có chút bối rối mất tự nhiên.
Tâm trạng vô cùng phức tạp.
Thấy anh vẫn không nhúc nhích, Lâm Hi ngước đầu lên nhìn anh, hết sức chân thành nói:
"Anh đừng cảm thấy ngại, không phải chúng ta là bạn tốt sao? Giữa bạn bè nên giúp đỡ lẫn nhau, vừa rồi tôi thấy anh thỉnh thoảng cọ đùi phải vào chân trái.
Đàn ông làm việc lớn không cần phải so đo, cũng không phải là cô gái nhỏ, bây giờ ở đây cũng không có người ngoài, cùng lắm tôi không nhìn là được."
Từ Vi Vũ bị cô nói như vậy dở khóc dở cười, thấy cô bưng thau nước đặt xuống ghế bên cạnh, còn bản thân thực sự quay sang chỗ khác, anh mỉm cười bất đắc dĩ, đành nghe theo lời cô cúi người xuống, cuộn ống quần bên chân trái lên,lộ ra chi giả màu da bên trong.
Vắt khô khăn lông, đặt lên cẳng chân nơi bị cắt dưới đầu gối.

Trong nháy mắt, Từ Vũ hít sâu một hơi rồi thở phào khoan khoái.
Rốt cuộc chân trái căng cứng cả đêm cũng đã bớt mỏi nhừ.

Anh ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hi đang đưa bóng lưng về phía mình, thở dài:
" Nếu em không sợ thì quay lại đi, tôi chỉ lo làm em sợ."
Lâm Hi nghe vậy bĩu môi, không chút do dự xoay người lại.

Nhìn thấy chỗ bị gãy bên chân trái của Từ Vi Vũ cũng không giật mình, dáng vẻ rất bình tĩnh.
Thấy anh khom người không thoải mái, cô liền đi qua bưng thau nước đặt lại xuống đất, sau đó ra hiệu cho anh ngồi nghiêng qua, đặt chân trái lên ghế bên cạnh.
Còn bản thân thì cầm lấy khăn mặt lần nữa nhúng khăn ấm vắt khô, ngồi xổm xuống giúp anh đắp lên chân, dáng vẻ tỉ mỉ rất nghiêm túc.
Từ Vi Vũ rũ mắt nhìn cô, giờ khắc này có quá nhiều cảm xúc đang khuấy động trong lồng ngực.
Trái tim anh bắt đầu đập loạn nhịp, thình thịch thình thịch, mỗi lúc đập nhanh hơn, khiến anh thấy khó thở.
Lâm Hi muốn anh tháo chân giả ra rồi chườm nóng sẽ tốt hơn nhưng Từ Vũ cảm thấy như vậy quá phiền phức, nói không cần thiết, anh kiên trì như vậy cô cũng không thể nào mạnh mẽ ép buộc được.
Nửa tiếng sau.
Từ Vi Vũ gọi điện cho lão Trịnh bảo đưa Lâm Hi về, Lâm Hi nói không cần:
“Tôi tự chạy xe không sao đâu, chạy xe tới lui mắc công lắm.”
Sau đó thấy thái độ không cho phép từ chối của anh, cô cũng không cố chấp, gật đầu đồng ý để lão Trịnh đưa cô về.
Về đến nhà đã gần 4 giờ sáng.
Lâm Hi buồn ngủ không chịu nổi, không kịp thay quần áo ngủ mà trực tiếp nằm bò lên giường.
Sáng hôm sau, đương nhiên là dậy trễ, mãi khi Trần Bình gọi điện thoại tới mới đánh thức cô khỏi giấc mơ.
Mở tiệm ra, Lâm Hi phớt lờ ánh mắt tò mò của Trần Bình và Hứa Dương, chỉ bảo hai người đi tưới nước cho hoa.
Còn mình lên tầng rửa mặt, ăn một lát bánh mì, uống một ly sữa tươi rồi gọi điện cho Từ Vũ.

Điện thoại rất nhanh đã có người bắt máy, giọng của anh khàn khàn, Lâm Hi hỏi:
“Vẫn đang ở bệnh viện ạ?”
" Tôi ở công ty." Từ Vi Vũ đáp.
" 5 giờ sáng Kha Nguyệt đã tỉnh lại, tôi về nhà nghỉ ngơi 2 tiếng."
" Chỉ mới nghỉ ngơi có 2 tiếng đã đi làm, anh thật không biết quý trọng bản thân."
" Hôm nay có cuộc họp rất quan trọng, không thể vắng mặt được." Anh mỉm cười đáp, còn nói:
“Bây giờ chưa tới 9 giờ, em ngủ thêm lát nữa đi.”
Lâm Hi bĩu môi, họp giỏi lắm mà, cô tức giận nói:
" Tôi cũng vậy, phải mở tiệm buôn bán, kiếm tiền rất quan trọng."
" Lâm Hi, em giận sao?"
“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi đang rất bận, cúp máy đậy ạ.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play