Nhà cũ của nhà họ Hạ.
Đang tổ chức cuộc họp buổi sáng, trừ cả nhà Hạ Đường ra, người nhà họ Hạ còn lại đều đến đây đông đủ.

Bà cụ Hạ ngồi ở vị trí chủ trì với sắc mặt âm trầm.

Tâm trạng lúc này của bà ta sa sút tới cực điểm.
Đêm qua bị Vương Đông Quân bẻ gãy cây gậy yêu quý, còn dùng lời lẽ sắc bén làm bà ta nhục nhã.
Làm cho bà ta sau khi về nhà cả đêm ngủ không ngon.
Nếu không thì sao sáng sớm đã triệu tập người nhà họ Hạ mở cuộc họp để nghiên cứu thảo luận cách xử trí Vương Đông Quân như thế nào.
Hạ Hưng vỗ bàn mắng: "Nhà họ Hạ chúng ta chưa từng có thằng nào mất dạy như nó, loại vô dụng này nói thế nào cũng phải đá ra khỏi nhà họ Hạ, đoạn tuyệt quan hệ."
Vợ Hạ Hưng là Trần Kim Hoa cũng cắn răng hùa theo: "Đúng vậy.

Cái thứ ăn cây táo rào cây sung này, thấy bộ dạng Thanh Huy nhà chúng ta dễ ăn hiếp lắm sao?"
Hạ Huy ngồi ở bên cạnh lúc này đầu quấn một vòng băng vải, cả người như đầu lợn, siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Con không chỉ muốn để Vương Đông Quân cút khỏi nhà họ Hạ, mà còn muốn nó chết không có chỗ chôn."
Hạ Điệp đã nghe nói chuyện xảy ra tối hôm qua.
Dưới cái nhìn của cô ta, Hạ Niệm Chân bị Đình Lân ép đi, đều là công lao của Hạ Huy.
Nhất định là vì giúp cô ta trút giận, nên bản thân cố ý chui vào tình cảnh nguy hiểm để dụ dỗ Hạ Niệm Chân mắc câu.
Lời xin lỗi đầy thành ý này cũng không tồi.
Bởi vậy Hạ Điệp đã không còn ghét Hạ Huy nữa, bắt đầu miệng: "Anh, buổi tối hôm qua thằng khốn Vương Đông Quân làm càn xong, không phải đi tìm Hạ Niệm Chân đó chứ? Hạ Niệm Chân ở trong tay Đình Lân, Vương Đông Quân đi qua đó đảm bảo no đòn rồi, căn bản không cần chúng ta ra tay."

Hạ Huy lắc đầu tỏ vẻ cái gì cũng biết: "Em không hiểu rõ Vương Đông Quân rồi.

Thằng nhóc kia điển hình cho loại người lấn yếu sợ mạnh, ở trước mặt chúng ta huơ tay múa chân nhưng nhìn thấy Đình Lân chắc chắn sẽ quỳ xuống như con cháu, không chừng còn chủ động bắt Hạ Niệm Chân hầu hạ Đình Lân.

Ha ha.

Trước đó Hạ Niệm Chân giành được tư cách đấu thầu với anh không phải cũng do ngủ với người ta mới được sao?"
Nhắc đến chuyện này, bà cụ Hạ liền phun một ngụm nước bọt lên mặt đất: "Đồ đàn bà lăn loàng trắc nết, thật sự khiến cho nhà họ Hạ chúng ta mất mặt."
Từ Quý Vương nhấp một ngụm trà: "Mẹ.

Cũng không thể nói như vậy được, nếu như Hạ Niệm Chân thật sự có thể ngủ với Đình Lân, nói gì đó bên tai cậu ta, sau này cũng có thể kiếm cho nhà họ Hạ chúng ta chút chỗ tốt rồi, điều đó cũng không tồi."
Nghe vậy, Hạ Hưng hừ lạnh một tiếng: "Nghĩ cũng thật đẹp.

Cậu cho rằng con nhóc Hạ Niệm Chân kia là loại người nào? Cũng là thứ lòng lang dạ thú mà thôi.

Nếu nó mà ngủ với tên họ Đình kia thật, có tin chuyện đầu tiên nó làm là quay về sỉ nhục chúng ta không? Còn muốn kiếm chút chỗ tốt, ha ha, chỉ sợ đến lúc đó chúng ta ở trước mặt người ngoài ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được đó."
Lời này vừa nói ra, đám người hơi thay đổi sắc mặt.
Bởi vì lời Hạ Hưng nói hoàn toàn có lý.
Tính cách ngang ngược của Đình Lân, bà cụ Hạ đã thấm sâu vào trong người, hiểu rất rõ.
Nếu như Hạ Niệm Chân có ý định trả thù, chắc chắn Đình Lân sẽ đứng về phía cô, chèn ép bọn họ.
Đến lúc đó, cục diện sẽ vô cùng khó khăn.
Hạ Điệp có chút lo lắng hỏi: "Bác hia, nếu như thế thật thì phải xử lý làm sao? Bây giờ có tên khốn như Vương Đông Quân đã khiến nhà cửa gà bay chó sủa rồi, nếu như lại thêm một Đình Lân, chúng ta thật sự không chịu đựng nổi đâu.
Sẽ không đến mức sau này phải cầu xin Hạ Niệm Chân chứ? Như vậy cháu không làm được."
Hạ Hưng vuốt trán, mặt mày ủ rũ.
Ông ta cũng không nghĩ ra được cách nào tốt cả.
Lúc mọi người ở đây khó xử, Hạ Huy đang lướt điện thoại đột nhiên sáng mắt lên, hưng phấn hô hào: "Ha ha.

Tin tức tốt.

Tin tức tốt."
Bà cụ Hạ không vui nhíu mày lại: "Nhà chúng ta đã thành ra như vậy, có thể có tin tức tốt gì chứ?"
Hạ Huy vội vàng giải thích: "Vừa rồi cháu lướt web, báo Đà Nẵng đã nói, tối hôm qua cha của Đình Lân là Đình Thanh bị xe đâm chết, tập đoàn họ Cảnh cũng bị lộ ra hành động trái pháp luật, đã bị bộ ngành liên quan điều tra rồi.

Nói cách khác, nhà họ Đình xong đời rồi."
"Thật hay giả?"

Vẻ mặt Hạ Hưng không thể tin được cầm lấy điện thoại của Hạ Huy mà xem.

Chờ sau khi đọc xin xong, vẻ mặt buồn bực của ông ta lập tức trở nên vui vẻ: "Là thật.

Trời phù hộ cho nhà họ Hạ.

Trời phù hộ cho nhà họ Hạ rồi."
Xoạt.
Trong phòng họp vui như ong vỡ tổ.
Sống lưng của bà cụ Hạ lập tức thẳng lên.
Những nhục nhã mà bọn họ chịu ở chỗ Đình Lân tối hôm qua giống như đã biến mất không thấy tăm hơi.
Dám chọc nhà họ Hạ chúng tôi ư?
Đây chính là kết cục.
Hạ Điệp cười lạnh châm biếm: "Ha ha.

Đồ gái điếm Hạ Niệm Chân này, vừa ôm đùi người ta một cái đã khắc người ta rồi.

Vừa nhìn là biết người xui xẻo, thua xa Hạ Điệp tôi."
Hạ Huy đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Bà nội, nếu nhà họ Đình đã sụp đổ, vậy chuyện chúng ta đồng ý từ bỏ tư cách đấu thầu tối hôm qua cũng không tính, nhà họ Hạ chúng ta vẫn còn tư cách tham gia đấu thầu của địa sản Hồng Phong ha."
Bà cụ Hạ gật đầu: "Không sai.

Hơn nữa đúng lúc tập đoàn họ Đình cũng là một trong những tập đoàn tham gia đấu thầu, bây giờ nhà họ Đình xong đời cũng mang ý nghĩa không thể tham dự, nhà họ Hạ chúng ta mất đi một đối thủ mạnh.

Chà chà.

Đây là hai chuyện vui đó."
Hạ Huy có chút lo lắng: "Nhưng bà ơi, hôm qua con gặp chuyện kia, hoàn toàn không có thời gian chỉnh sửa tư liệu đấu thầu, con sợ ngày mai đấu thầu có thể sẽ..."

Bà cụ Hạ tỏ ra đã tính trước tất cả, nói: "Yên tâm, bà có cách."
Vương Đông Quân cưỡi xe điện chở Hạ Niệm Chân đến công ty con.
Tối hôm qua, Hạ Niệm Chân bị bà cụ Hạ đưa đi, chiếc Mazda màu đỏ của cô vẫn ở công ty, nếu không Vương Đông Quân cũng không có cơ hội đưa cô đi.
Trên đường đi, Hạ Niệm Chân ôm eo Vương Đông Quân, ngực hơi dán lên lưng Vương Đông Quân.
Theo trên đường thỉnh thoảng bị xóc nảy, Vương Đông Quân có thể cảm giác được áp lực mềm mại sau lưng.
Đối với việc này, Vương Đông Quân chỉ có thể nói lảng sang chuyện khác để phân tán lực chú ý của mình: "Hôm qua chịu khổ lâu như vậy, sáng nay vừa xuất viện không nghỉ ngơi cho tốt đi, sao còn phải tới công ty làm việc?"
Hạ Niệm Chân trả lời: "Nhà họ Đình sụp đổ, bây giờ nhà họ Hạ vẫn có thể tham dự đấu thầu, tôi mới làm xong một nửa kế hoạch thôi, hôm nay nói cái gì cũng phải làm cho xong, cho dù cuối cùng đấu thầu thất bại, tôi cũng sẽ không tiếc nuối."
Vương Đông Quân khuyên nhủ: "Hay là không đi thì hơn, sức khỏe quan trọng."
Anh thật sự rất lo lắng cho tình trạng cơ thể của Hạ Niệm Chân.
Hạ Niệm Chân quật cường lắc đầu: "Đây là cơ hội tôi vất vả lắm mới giành lấy được, không thể bỏ qua như vậy được.

Anh cho rằng tôi là anh, không có chí tiến thủ sao?"
Vương Đông Quân đành phải cười khổ không khuyên nữa.
Hiện nay, đúng là nhà họ Đình đã sụp đổ, nhưng tập đoàn có thể tham dự đấu thầu có thực lực không thua bọn họ là nhà họ Hồng.
Ngoài ra, đám người không có bản lĩnh nhà họ Hạ kia chắc chắn cũng sẽ giở trò.
Những chuyện này đối với Hạ Niệm Chân mà nói đều là khó khăn khó có thể vượt qua được.
Đương nhiên, cho dù có bao nhiêu khó khăn cũng không quan trọng.
Dù sao.
Chỉ cần có Vương Đông Quân ở đây, kết quả đấu thầu lần này đã được định sẵn rồi…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play