Lửa giận âm ỉ trong lòng Vương Đông Quân bấy lâu nay bị thổi bùng lên và không cách nào dập tắt được.
Anh nhìn Hoàng Ly cùng với đám nhân viên lễ tân đứng sau lưng cô ta rồi nói với thái độ hết sức bình tĩnh: "Nếu các người cứ khăng khăng lấy đủ cớ để không cho tôi vào thì tôi dùng nó để vào có được không?"
Vừa nói hết câu thì tấm thẻ vàng trong ví đã được anh lấy ra, viền thẻ là những hoa văn họa tiết mạ vàng lóng lánh, trên mặt thẻ là bức ảnh chụp khách sạn Hồng Ánh cùng với logo khách sạn được khảm bằng những viên kim cương nhỏ.
Mặt bên kia là chữ ký của Lê Đan, bà chủ khách sạn Hồng Ánh.
Liếc sơ qua là đủ để thấy sự sang trọng bám đầy mùi tiền của nó rồi.
Đây là tấm thẻ bà chủ Lê Đan của khách sạn Hồng Ánh tự tay tặng cho Vương Đông Quân khi anh tới đó ăn cơm.
Đây là thẻ thành viên có giá trị cao nhất của khách sạn Hồng Ánh.
Ở khách sạn này, tấm thẻ đại diện cho thân phận và địa vị của người đó, nó được đặt ngang hàng với người sở hữu khách sạn cũng như những ưu đãi kèm theo.
Đặt chỗ bất kỳ lúc nào và mỗi năm sẽ có gần bốn tỷ hoàn toàn miễn phí để thanh toán cho các hóa đơn cùng rất nhiều quyền lợi khác.
Có thể nói là cực kì quý giá.
Khách sạn này được thành lập hơn hai mươi năm nay, số lượng thẻ hoàng gia được tặng cho khách có thể đếm trên đầu ngón tay.
Tất cả những người nhận được thẻ hoàng gia đều là nhân vật có tiếng và có miếng ở thành phố Hoa Hình, có thể nói là sếp của sếp.
Đó là sự tồn tại không thể chọc vào.
Bấy giờ, gương mặt đầy vẻ thách thức của Hoàng Ly trở nên trắng bệch như tờ giấy từ khi Vương Đông Quân lấy ra tấm thẻ thành viên hoàng gia đó.
Cô ta là quản lý của khách sạn này nên tất nhiên phải biết thẻ hoàng gia trông thế nào vì tất cả đều được ghi chép trong sổ tay nhân viên.
Làm việc ở đây năm năm, cô ta chỉ thấy tấm thẻ đó đúng một lần duy nhất.
Người lấy tấm thẻ đó ra là vị khách được chính bà chủ Lê Đan dẫn tới phòng ăn đặt sẵn.
Chậc chậc.
Sự rầm rộ đó là thứ cô ta mãi mãi không bao giờ quên được.
Nếu được gả cho một người như thế thì chắc chắn từ giờ đến già cô ta có thể thoải mái ăn sung mặc sướng.
Không ngờ hôm nay cô ta lại tận mắt trông thấy tấm thẻ đó một lần nữa.
Và điều bất ngờ hơn là kẻ lấy tấm thẻ ra lại là thằng khố rách áo ôm cô ta khinh bỉ từ nãy đến giờ?
"Không...!Không thể có chuyện này được." Hoàng Ly căng thẳng nuốt nước bọt, cả trán và lưng cô ta đều bất giác rịn mồ hôi lạnh.
Vương Đông Quân chẳng thèm để ý tới phản ứng của Hoàng Ly, anh nhanh chân đi thẳng vào trong khách sạn.
Anh thề rằng mình không muốn phí thêm thời gian với đám người này tí nào nữa vì trực giác nói cho anh biết bây giờ tình huống của Hạ Niệm Chân đang cực kì nguy hiểm.
Bây giờ thời gian mới là vàng bác
Nhưng Vương Đông Quân mới đi được vài bước thì Hoàng Ly phía sau đã gọi giật anh lại: "Tôi cho anh vào trong chưa.
Anh đứng lại đó cho tôi."
Vương Đông Quân quay đầu lại, nhíu mày hỏi: "Tại sao người có tấm thẻ thành viên cấp bậc hoàng gia ở đây lại không được vào?"
Hoàng Ly lạnh lùng trả lời: "Tất nhiên những vị khách sang trọng có tấm thẻ hoàng gia đều được vào nhưng anh thì không."
"Cô nghĩ thẻ của tôi là đồ giả ư?"
"Tất nhiên là không rồi." Nguyễn Ngọc Ly lắc đầu và tự cho rằng mình rất thông minh: "Tôi nghi ngờ đây là thẻ anh ăn cắp được của ai đó."
"Ăn cắp.
Cô lấy bằng chứng ở đâu?"
"Cần gì bằng với chả chứng? Loại bần hèn nghèo rớt mồng tơi như anh thì làm sao nhận được thẻ thành viên bà chủ khách sạn chúng tôi tặng? Không ăn cắp của ai đó thì lấy đâu ra?"
"Vu khống tội lỗi lên đầu người ta là hành vi vi phạm pháp luật đấy."
Hoàng Ly cười khẩy: "Tôi chắc chắn mắt mình rất tinh.
Chắc chắn đây không phải là nhầm lẫn gì.
Dám trộm cả thẻ thành viên hoàng gia của khách sạn Hồng Ánh, tôi nghĩ anh ăn gan hùm mật gấu rồi.
Tôi nhất định phải bắt anh đưa đến đồn cảnh sát, anh giữ những lời đó lại để khai báo với cảnh sát đi."
Nói xong, Hoàng Ly giơ tay lên và chẳng mấy chốc đã có sáu bảy bảo vệ chạy tới.
Ai cũng cao to và vạm vỡ, khác hoàn toàn với bảo vệ của các khách sạn bình thường khác.
"Chị Hoàng Ly, có việc gì thế?"
Hoàng Ly chỉ tay về phía Vương Đông Quân: "Tên khốn này đám ăn cắp thẻ thành viên hoàng gia của khách sạn chúng ta, dạy dỗ đôi chút cho biết điều rồi đưa đến đồn cảnh sát cho họ giải quyết đi."
"Dạ." Đám bảo vệ lao tới chỗ Vương Đông Quân và đứng chặn xung quanh anh.
Thấy thế, Hoàng Ly bắt đầu mừng thầm vì bắt được kẻ ăn cắp thẻ hoàng gia là một công lao cực kì lớn đối với khách sạn.
Có vẻ năm nay cô ta có thể nhận được thành thích A+ cho đánh giá nghề nghiệp trong năm nay rồi.
Có khi cô ta lại được thăng chức lên thành giám đốc khách sạn trong tương lai gần ấy chứ.
Hoàng Ly đang ảo tưởng sức mạnh về tương lai của mình thì giọng nói chững chạc nhưng đầy nữ tính vang lên: "Dừng tay lại ngay cho tôi."
Mọi người quay đầu lại nhìn, họ trông thấy một người phụ nữ mặc quần áo công sở đắt tiền cùng với đôi guốc cao gót đen bóng đi tới, trông chị chừng hai sáu hoặc hay bảy và gương mặt thì cực kì xinh đẹp.
Trông thấy chị, Hoàng Ly và đám bảo vệ kia lập tức giật thót tim, vội vàng chỉnh lại quần áo tóc tai rồi khom lưng cúi chào: "Chào tổng giám đốc."
Đó là Lê Vy, cháu gái Lê Đan.
Cô ấy nhận chức tổng giám đốc ở khách sạn Hồng Ánh và là người có tiếng nói nhất sau Lê Đan.
Lê Đan không có con cái nên xem đứa cháu này như con ruột của mình, sau này cô ấy chính là người thừa kế khách sạn Hồng Ánh.
Kẻ làm công ăn lương như Hoàng Ly chỉ là một con kiến hôi bé tí trong mắt cô ấy thôi.
Lê Vy sải bước tới.
Hoàng Ly chớp mắt, cô ta nghĩ đây là cơ hội chẳng mấy khi có được dành cho mình nên vội vàng đi đến cúi đầu nói với Lê Vy rằng: "Tổng giám đốc à, tôi vừa mới tóm được một tên khốn kiếp ăn cắp thẻ thành viên hoàng gia của khách sạn chúng ta, giao cho chị xử lý nhé."
Nhưng cô ta lại không ngờ Lê Vy chẳng thèm đoái hoài gì tới mình, cô ây chạy tới chỗ Vương Đông Quân và cúi đầu xin lỗi: "Thật lòng xin lỗi anh Vương Đông Quân, quản lý của khách sạn chúng tôi tiếp đãi anh không được chu đáo.
Tôi sẽ đưa ra hình phạt cho tất cả bọn họ ngay bây giờ."
Nói xong cô ấy lại quay sang lạnh giọng với Hoàng Ly: "Quản lý Hoàng Ly, cô đã bị đuổi việc.
Lát nữa cô đến chỗ kế toán để nhận số lương còn lại rồi đi ngay đi.
Tất các nhân viên lễ tân bên kia cũng dọn dẹp đồ đạc rồi đi đi."
Nghe thế, Hoàng Ly và các nhân viên ở quầy lễ tân đều ngu người, trợn mắt há miệng: "Tổng giám đốc, tại sao chúng tôi lại bị đuổi? Chúng tôi đã làm gì sai?"
Lê Vy lạnh lùng nói: "Với hành động xúc phạm khách hàng có thẻ hoàng gia của các người thì đuổi việc là hình phạt nhẹ nhất rồi đấy.
Vả lại gần đây có rất nhiều người phản ánh với tôi rằng thái độ và tác phong làm việc của các người không đàng hoàng làm ảnh hưởng đến danh dự của cả tập thể khách sạn.
Từng đó đã đủ chưa?"
Hoàng Ly lập tức ngã ngồi xuống đất, môi hơi rơi như mưa.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn Vương Đông Quân và tiếng vù vù chói tai cứ vang lên trong đầu, anh ta là khách hàng hoàng gia thật.
Cô ta đã xúc phạm Vương Đông Quân.
Sao cô ta lại làm những chuyện ngu xuẩn như thế.
Nhân viên quầy lễ tân cũng hoảng hốt không nói thành lời, bấy giờ họ đã hiểu tại sao lúc trước Vương Đông Quân lại cảnh cáo sớm muộn gì họ cũng phải hối hận.
Chỉ có hối hận thôi ư? Ruột xanh lè hết luôn rồi ấy chứ.
Nhưng bây giờ hối hận cũng chẳng ích gì, Lê Vy là người nổi tiếng làm việc rất sòng phẳng và dứt khoát.
Quyết định của cô chắc như đinh đóng cột không thể thay đổi, ai cầu xin cũng vô dụng thôi.
Họ đành phải chấp nhật kết quả đó và biết chắc một điều rằng sau này mình sẽ không bao giờ tìm được một chỗ làm ngon nghẻ như ở đây sau khi bị đuổi việc.
Ai nấy đều cúi gằm mặt xuống, nghẹn ngào đi tới phòng kế toán lãnh lương.
Xử lý nhân viên khách sạn mình xong, Lê Vy lại quay sang ngỏ ý xin lỗi Vương Đông Quân: "Thật lòng xin lỗi anh Vương Đông Quân."
Vương Đông Quân thấy hơi bùi ngùi xúc động khi nhìn Lê Vy, cô gái này đúng là một người phụ nữ rất mạnh mẽ và quyết đoán.
Làm việc nhanh gọn lẹ không dây dưa.
Nhưng hình như anh chưa gặp cô gái này lần nào nên khó hiểu hỏi: "Sao cô lại biết tôi thế nhỉ?"
Lê Vy đáp: "Tôi nắm trong tay tất cả các thông tin về khách hàng hoàng gia, vả lại dì tôi cũng thường hay nhắc tới anh lắm."
Thì ra là thế.
Vương Đông Quân gật đầu: "Làm phiền cô quá nhưng liệu cô có thể giúp tôi kiểm tra xem vợ tôi đang ở phòng nào được không? Tôi đang có việc gấp lắm."
"Dễ như trở bàn tay ấy mà."