Một đoàn người mặc đồ đen vây kín một quán nước nhỏ, người đi qua lại hầu như không thể thấy được bên trong đang có chuyện gì.
Dù tò mò họ cũng không thể biết được lý do một quán nước nhỏ tại sao lại có nhiều người tới vậy.
“Cậu chủ, mong cậu suy nghĩ lại…”
Một người đàn ông chạc hơn bốn mươi tuổi đang đứng cúi đầu trước một chàng trai trẻ tầm vừa mới hơn hai lăm tuổi.
Thái độ của người đàn ông kia vô cùng cung kính, một thân vest đen, vẻ mặt nghiêm túc, khom lưng chín mươi độ, sự thành kính này không thể dùng hai từ chân thành để hình dung.
“Tôi không về.

Cũng không chấp nhận thứ gì từ người nhà họ Vương các người, từ lúc các người coi tôi như con chó ghẻ mà bỏ rơi tôi, thì ngay từ lúc đó tôi đã không còn là gì với các người nữa rồi.”
Vương Đông Quân lạnh nhạt nói.
Nhìn dáng vẻ của anh hiện tại, trên người một bộ đồ thun rẻ mạt là hàng khuyến mãi ngoài lề đường, gương mặt có chút tiều tụy.
Ai mà biết đây chính là con trai thứ của đại gia tộc họ Vương, một gia tộc quyền thế giàu có nhất nhì đất nước Phổ Hoa này chứ.
Chỉ vì đứa cháu trưởng kia, cũng là người anh trai quý hóa của anh được lòng bà nội, cho nên anh mới bị anh ta dùng đủ mọi cách hãm hại.
Cho đến khi bị lưu lạc thê thảm, gia tộc chối bỏ thì anh ta cũng không tha cho Vương Đông Quân.
“Cậu chủ, ông chủ bệnh nặng e là lành ít dữ nhiều, đại thiếu gia… đi tù còn chưa biết kết quả.

Cả nhà họ Vương chỉ còn lại cậu… xin cậu chủ chủ trì đại cục.”
Người đàn ông kia nói ra từng lời vô cùng thành khẩn.
“Thì sao? Tôi chỉ là một con chó vô dụng, bây giờ cũng chỉ là tên ăn nhờ ở đậu, có gì mà phải quỵ lụy.

Nói với bà nội, tôi không cần!”
Nói xong Vương Đông Quân đứng dậy, không quên ôm lấy hộp quà mới mua.
Biểu thị vô cùng trân trọng.
Mọi người đứng cạnh định đỡ giúp anh, nhưng bị anh lạnh nhạt từ chối.
“Quà của bà tôi, các người đừng động vào.”
Vương Đông Quân ở rể nhà họ Hạ đã ba năm rồi, cũng may mắn nhờ có ông nội Hạ che chở mà giờ anh đã có thể yên ổn sống qua ba năm.
Hôn nhân anh cùng Hạ Niệm Chân chính là do ông nội Hạ chỉ định trước lúc lâm chung, nhớ lúc đó cả thành phố Hoa Hình chấn động không thôi.
Ai không biết Hạ Niêm Chân là đệ nhất mỹ nữ thành phố này, lại lấy một tên vô danh tiểu tốt.
Qua nhiều năm, nhà họ Hạ tuy chẳng ai coi trọng anh, xem anh như kẻ phế vật, nhưng anh cũng không một câu oán trách.
“Cậu chủ, cậu chẳng lẽ chấp nhận mang danh một kẻ phế vật như vậy?”
“Tôi đã gửi cho cậu danh sách các sản nghiệp mà cậu có thể thừa hưởng và trực tiếp quản lý.

Tôi xin cậu chủ suy nghĩ lại.”
Người đàn ông kia không hề ngẩng đầu lên, chỉ cúi người tôn kính với Vương Đông Quân mà nói.
“Tôi yêu vợ tôi, tôi thấy xứng đáng thì đó là xứng đáng.”
Nói xong anh rời đi.
Thật ra anh cũng có lung lay, chỉ là anh hiểu điều gì là quan trọng với bản thân.
Về tới biết thự nhà họ Hạ, sảnh chính đã đầy đủ họ hàng, chỉ chở ra nhà hàng hạng sang dự tiệc.
Bà nội Hạ đang tươi cười ngồi ở giữa nhận lời chúc, gương mặt lộ ra vẻ hài lòng.
“Bà nội, con…”
“Ồ, đứa ở rể phế vật kia cũng tới sao? Lại còn mang gì thế kia?”
Khi Vương Đông Quân vừa lên tiếng, đã bị Hạ Bân Úy lên tiếng chế nhạo.
Hắn ta trước giờ nhìn không thuận mắt Hạ Niệm Chân, sau khi cô lấy một tên vô danh tiểu tốt, Hạ Bân Úy cũng xem như ngày ngày dùng Vương Đông Quân để đả kích Hạ Niệm Chân.
Vì cái gì mà ông nội Hạ luôn xem trọng cô, trong khi hắn ta là cháu trưởng Hạ gia thì lại bị bỏ mặc.
Chỉ khi ông nội Hạ mất, thì hắn mới được bà nội Hạ ưu ái, nhưng sự ganh ghét kia ăn sâu vào tiềm thức, chỉ cần thấy hai người Vương Đông Quân cùng Hạ Niệm Chân, hắn không ngại chà đạp.
“Anh họ, anh nói lời quá đáng rồi đấy!”
Hạ Niệm Chân chán ngán nhìn Vương Đông Quân, nhưng vẫn lên tiếng nói đỡ cho anh, dù sao anh cũng là chồng cô.

“Anh nói gì sai sao em họ, em xem, cái chuyện một tên ở rể phế vật được Hạ gia nuôi còn không ai biết?”
Nói đến đây, Hạ Bân Úy càng không sợ ai.
Mà mặt mũi của cha mẹ Hạ Niệm Chân cũng xem như bị mất sạch.

“Bà nội, quà mừng thọ này là con tự chọn lựa, mong bà nhận… Chúc bà…”
“Nhìn kìa… đến quà cũng sơ sài rẻ mạt như thế.

Không biết bà nội dùng có bị sao không.”
Hạ Bân Úy càng không kiêng nể.
Dù sao từ lúc hắn lên tiếng, bà nội Hạ cũng không cắt ngang, mà ánh mắt bà ta cũng chán ghét nhìn Vương Đông Quân.
“Để đó đi.”
Bà nội Hạ lạnh nhạt nói.
“Cháu trai của bà, nghe nói cháu mới nhận dự án lớn thành công?”
Nói xong bà mặc kệ Vương Đông Quân, quay sang Hạ Bân Úy mà nói chuyện.
Hạ Niệm Chân cũng không muốn Vương Đông Quân lúng túng đành ra hiệu cho anh ngồi gần cô.
Khi anh vừa ngồi xuống đã nhận được ánh mắt cảnh cáo của cô.
“Hiện tại dòng họ đều ở đây, chuyện anh bị người ta lấy làm đề tài cũng không phải mới.

Đừng làm tôi mất mặt, nhịn được thì nhịn đi.”
Nói xong Hạ Niệm Chân lại giữ một khoảng cách với anh.
Ba năm danh nghĩa vợ chồng, thực sự Vương Đông Quân cũng chưa từng gần gũi cô.
Mà Hạ Niệm Chân dù ra ngoài cũng rất giữ khoảng cách với anh, có lẽ cũng chỉ ngồi cạnh mà thôi.
Vương Đông Quân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
“Bà nội à, con đúng là có dự án lớn, cho nên lần này đặc biệt tìm loại trà Phổ Nhĩ Chín, loại lên men tự nhiên nhiều năm, hàng quý lại tốt sức khỏe của bà nội.”
Vừa nói, hắn vừa mở hộp quà, như khoe khoang cho mọi người thấy rõ.
Mọi người nghe Hạ Bân Úy nói xong thì hít hà một hơi, ai không biết Phổ Nhĩ Chín là loại trà thượng hạng, đừng nói về giá cả, công dụng, mà nói về độ khó tìm cũng xem như là quá sức với mọi người ở đây.

“Cháu trai tốt, vẫn là cháu tốt nhất, tài giỏi nhất.

Hạ gia ta xem như có cháu là bà nội này yên tâm.”
Ở đây không chỉ có con cháu họ hàng Hạ gia, còn có những thân bằng quyến thuộc ở xa.
Một số khách nhân thân thuộc với Hạ gia cũng được mời tới đây trước, sau đó mới tới nhà hàng.
Cho nên đứa cháu này càng làm bà ta thêm mặt mũi.
“Một chút lòng thành của cháu, cũng không thể qua loa như ai đó…”
Nói xong, hắn ta lại nhìn ánh mắt khinh thường về phía Vương Đông Quân.
“Anh họ, anh khoe khoang thì cũng thôi đi, cần gì nhằm vào chúng tôi,”
Hạ Niệm Chân thừa biết tên anh họ này không nhằm vào cô cùng Vương Đông Quân thì chịu không được.
“Anh cần khoe khoang với kẻ vô dụng sao?”
Nói xong hắn nhếch miệng cười.
Mọi người xung quanh đều chờ xem trò hay, dù sao sỉ vả Vương Đông Quân cũng xem như là niềm vui của họ.
“Đồ của tôi xem như không đáng tiền thì sao? Vẫn hơn hàng giả của anh.”
Vương Đông Quân vừa dứt lời, cả sảnh đều rơi vào im lặng.
Không ai ngờ anh sẽ phản ứng lại như vậy.
Đây là điên rồi chăng?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play