Pháp Tắc Cảnh Trong Gương [ vô hạn lưu]

chương 5


1 năm

trướctiếp


Tác giả: Mông Nại Lệ Sa 

Edit: Lệ Quỷ Mùa Mưa

***

Lộ Hành tuy lời nói và dáng vẻ lưu manh làm cho Tiết Khải Tinh không vui, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, ở một nơi nguy hiểm như thế giới này , một tân binh như hắn , vẫn không nên quá tự đề cao cho bản thân mình là người tốt.

 Nếp nhăn tràn đầy trên tay cầm chống quải trượng, chậm rãi đi về phía trước , tiểu nữ hài đi theo bên người lão bà bà tựa hồ đối với Tiết Khải Tinh tràn ngập địch ý, thời điểm đi qua Tiết Khải Tinh , hung hăng mà trừng mắt nhìn hắn liếc một cái.

Địch ý của tiểu nữ hài khiến cho Tiết Khải Tinh không hiểu được.

Lão nhân gia cùng tiểu nữ hài đi rồi, Lộ Hành ở bên tai Tiết Khải Tinh hỏi.

" Ngươi trộm đồ của tiểu cô nương kia sao , tiểu bằng hữu? Bằng không nàng vì cái gì mà trừng ngươi?".

Tiết Khải Tinh nhìn tiểu nữ hài kia cũng cao hơn Lộ Hành không nhiều , mắt trợn trắng: “Tiểu bằng hữu? Anh chẳng phải cũng là một anh bạn nhỏ mà? Với cả , Muốn trộm cũng là anh trộm mới đúng .”

Lộ Hành bị một nghẹn một phen:
 “Uy, Cậu đừng nhìn tôi lớn lên trẻ tuổi, thực ra anh đây đã sống rất lâu rồi, lớn hơn hình dạng cái thân thể này ,so với cậu thì rất lớn đó , nếu không phải ở trong thế giới cảnh trong gương này , đã tiến vào , thì về sau cũng vẫn là bộ dáng lúc vừa tiến vào, cậu nhìn thấy tôi thì nên kêu thúc thúc đó, anh bạn nhỏ à!”

Vẻ bề ngoài luôn là nỗi đau trong lòng của Lộ Hành, hắn ở trong cảnh trong gương cũng không thiếu người chế nhạo , khinh thường hắn bởi vì vẻ bề ngoài , người ở cùng tuổi với hắn thì lại coi hắn là người luyến ái , người thân trong gia đình lại thấy hắn nam không ra nam , nữ không ra nữ mà tránh xa hắn .

Vì chuyện này đã làm cho lòng Lộ Hành hậm hực hồi lâu .

Lộ Hành nói cho Tiết Khải Tinh một sự việc khác , mỗi người tiến vào thế giới cảnh trong gương , cơ thể con người chúng ta sẽ giữ nguyên hình dạng này , sẽ không theo thời gian mà thay đổi . Nói cách khác , trừ bỏ người mới là cậu ra thì , những người ngoài kia không biết đã sống bao lâu rồi .

Nói xong Lộ Hành cũng lười chơi đùa với Tiết Khải Tinh , mà đi theo lão bà bà cùng tiểu nữ hài vào trong phòng .

Tiết Khải Tinh cũng theo sau đi vào.

Căn nhà này nguyên bản hẳn là một gian tửu quán, bên trong tùy ý bày mấy cái bàn cũ rích.

Lão bà bà cùng tiểu nữ hài đứng ở giữa gian tửu quán , ba người Trần Ý ngồi ở bàn lớn , một thân hắc đen của hai người nam nữ ngồi cùng nhau , nam trung niên thần sắc tối tăm một mình ngồi gần bọn Trần Ý , Lộ Hành ngồi ở vị trí góc khuất của cái bàn .

Ở thời điểm Tiết Khải Tinh vào tới , ánh mắt tiểu nữ hài vẫn luôn đuổi theo Tiết Khải Tinh, chờ đến khi hắn ngồi xuống , liền trừng mắt liếc nhìn một cái.

" Các người không có khả năng chống lại Thiên Ngư nên không cần thử làm gì".
Thanh âm già nua của lão bà bà vang lên ở trong nhà , đôi mắt vẩn đục màu đen nhìn lướt qua chỗ ngồi của mọi người chơi , nói xong lời nói còn ho khan vài tiếng.

 Thần sắc nam trung niên tối tâm vội vàng đối với lão bà bà nói :
" Không được, tôi nhất định phải giết chết con Thiên Ngư đó , tôi nhất quyết phải tìm cách để thoát ra khỏi thế giới này ".

Thanh âm lớn tới mức những người ngồi ở đây cảm thấy lỗ tai mình sinh đau , Lộ Hành không kiên nhẫn, ngoáy ngoáy tai nói :
" Này ,Lão Hàn, chúng tôi đều biết anh sắp chết rồi, nên cũng đừng đó mà hô to gọi nhỏ.”

" Lộ Hành, anh có thể hay không câm miệng lại " .
 Trần Ý cùng Lộ Hành cũng đã kết thù , nên bất mãn mà quát lớn với Lộ Hành, làm hắn đừng nói nữa không thì sẽ kích thích đến lão Hàn .

" Hàn đại ca chỉ còn dư lại không đến 10 ngày thời gian sống, nếu cứ ở lại đây thì Hàn đại ca sẽ chết mất.

" Nha, đây là thánh mẫu bạch liên hoa từ chỗ nào tới nha?” Ngồi ở một bên, vẫn luôn không lên tiếng hắc y nữ nhân nói , thoạt nhìn nàng đã sớm khó chịu khi xem Trần Ý .

Tùy ngồi cùng nhau là nam nhân kia , đang là muốn ngăn cản cô nói chuyện.

 Nhưng cô gái cho nam nhân kia một cái xem thường rồi tiếp tục nói: “Lão Hàn sắp chết, chúng ta ai cũng biết . Nếu cô đau lòng hắn, hay là cô bồi hắn , cùng hắn chết chung đi ! Ở chỗ này mà giả trang người tốt làm cái gì?”

“ Cô!! ” Trần Ý bị nói cho không phản bác được.

 Trần Nam đẩy đẩy mắt kính, sắc mặt lạnh lùng: “Hiện tại không phải thời điểm để cãi nhau , trước hết nghe xem còn manh mối nào của tiểu thế giới này đi!”

Lão bà bà giống như không nghe được mấy người khác khắc khẩu , chỉ lo chính mình nói tiếp : “Thiên Ngư có lớp vảy cứng rắn, cơ hồ không có đồ vật nào có thể đâm thủng nó . Cậu rốt cuộc là làm thế nào để nó bị thương?”

Đôi mắt đen như mực gắt gao nhìn chằm chằm Tiết Khải Tinh, làm cậu có chút không được tự nhiên:
“ ở thời điểm mới vừa tiến vào , nó há mồm định cắn tôi , tôi liền bẻ căn lan can gỗ rồi đâm về phía miệng nó , thế nên nó mới bị thương .”

" Nếu dựa theo ý của cậu ấy , chúng ta chẳng phải là có thể đánh bại nó từ bên trong?” Lão Hàn như là bắt được cọc rơm cứu mạng , vội vàng hướng lão bà bà hỏi.

Mắt thấy có biện pháp có thể ngăn cản quái vật, những người khác cũng bắt đầu có hứng thú.

Lão bà bà đem quải trượng trên mặt đất gõ gõ, rồi ho khan hai tiếng:

“Thiên Ngư có được trí tuệ của con người, phương pháp này lần đầu tiên thì hữu dụng, nhưng lần thứ hai liền không khả năng lại thực hiện được.”

“Chúng ta phải nghĩ cách cạy ra miệng con quái ngư này .” Trương Mãnh chụp bàn nói.

Trần Nam ngăn lại Trương Mãnh nói: “Không nên gấp gáp, chúng ta còn không biết giết chết quái ngư đó có phải là yêu cầu để thoát ly khỏi thế giới này hay không .”

Ánh mắt ở lão nhân cùng tiểu nữ hài lại lưu chuyển , Trần Nam ý nói muốn làm Trương Mãnh nhìn rõ lại thế cục.

Mà lão nhân lại chỉ nhìn chằm chằm Tiết Khải Tinh, không nói chuyện nữa.

Làm cho Tiết Khải Tinh không hiểu ra sao, chỉ chỉ chính mình hỏi:

 “Lão bà bà, bộ tôi có cái gì, ừm... vấn đề gì sao?”

“ Cậu cùng bọn họ không giống nhau.”

Lời vừa nói ra , mọi người xung quanh nháy mắt đem tầm mắt di chuyển đến trên người Tiết Khải Tinh .

Trong lúc nhất thời, Tiết Khải Tinh như đứng trên đống lửa, ngồi trong đống than, miễn cưỡng duy trì biểu tình trên mặt nói :
“Kia bà nói vậy , thì rốt cuộc có cái gì không giống nhau?”

Cái lão bà bà này không phải là nhìn ra , cậu cùng những người này không giống nhau đi?

Ai ngờ lão nhân gia lúc sau lại đem một quả bom ném tới , liền không hề quản Tiết Khải Tinh mà là tiếp tục nói tiếp về sự tình của Thiên Ngư :
 “Trước kia nơi này chưa bao giờ có người có thể rời đi .”

Lộ Hành nói: “ này lão thái bà , ý của bà là, trước kia những người đi vào thế giới này đều đã chết?”

Lão bà bà trên mặt tràn đầy nếp nhăn run rẩy một chút, như là đang cười, lại như là đang khóc:
 “ trước kia đích xác cũng có một ít người tới nơi này để giết Thiên Ngư , nhưng bọn hắn không phải bị Thiên Ngư ăn, bằng không cũng chính là biến mất hết .”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp