Pháp Tắc Cảnh Trong Gương [ vô hạn lưu]

chương 4


1 năm

trướctiếp

Tác giả : Mông Nại Lệ Sa

Edit: Quỷ Lai 

***


Từ bờ đê đến làng chài cách khoảng một đoạn đường , bốn người vừa nói vừa đi tới làng chài.

Lúc này đã là 3, 4 giờ chiều rồi , nhưng kỳ quái chính là làng chài này căn bản không hề có người đi lại, từ khe hở cửa sổ phòng ốc có thể nhìn thấy loáng thoáng hình dáng bên trong căn phòng , tất cả đều tích đầy tro bụi, hẳn đã thật lâu rồi không có người sử dụng.

" Cậu có muốn cùng chúng tôi tổ đội không?” Trần Ý đột nhiên dừng lại nói.

“Tổ đội?”

"Đúng vậy, cùng nhau tổ đội, cùng vượt qua thế giới cảnh trong gương này đi.”

Trần Ý nói: “Chỉ cần thoát ly khỏi tiểu thế giới này , chúng ta đều có thể sống lâu thêm một chút.”

Tiết Khải Tinh cẩn thận hỏi: “Nếu tôi gia nhập đội ngũ các người , vậy mấy người có yêu cầu tôi làm cái gì không?”

Trần Ý hiền lành cười cười bảo : “ Cậu là tân binh mới , chúng tôi đương nhiên là sẽ không yêu cầu cậu làm cái gì cả, bất quá , nếu thêm một người thì nhiều thêm một phần lực lượng mà , đúng không .”

“Thêm một người , nhiều thêm một phần lực lượng?”

Lúc này bốn người đi về phía trước , một gian phòng đã bị đẩy ra, một người trên cổ đeo tai nghe màu lam đội trên đầu, quần áo mặc màu trắng xanh , trong túi đeo một cái máy chiếu mp3 cắm tai nghe, đỉnh đầu tóc xoã tung che khuất đôi mắt , bộ dạng vừa đi ra của hắn giống nam sinh trung học :

 “ A...Sợ là phải thêm một người làm đá lót chân đi?”

" Lộ Hành anh nói vậy có ý gì?” Trần Nam sắc mặt không tốt nói .

Tiết Khải Tinh lúc này cũng đem tầm mắt chuyển hướng về phía Lộ Hành , ở sau lưng Lộ Hành nếu tính hắn thì còn có bốn người khác nữa, phân biệt là một nam một nữ ăn mặc một thân màu đen cùng một người đàn ông trung niên thần sắc tối tăm .

 mấy người này chính là những người còn lại tiến vào thế giới này . Hơn nữa Tiết Khải Tinh là người mới đến, nên nơi này tộng cộng đã có tám người.

“ chẳng lẽ ông đây nói sai chắc ? Lúc trước tên kia hẳn đã bị quái vật ăn luôn rồi, tên gia hỏa đó không phải là đồng đội các người à ? Ba người các ngươi chỉ vì tìm được đạo cụ mà đem hắn đẩy ra làm mồi cho quái vật không phải sao?”

Trần Ý đối với Lộ Hành quát:
“ anh không cần ngậm máu phun người!” 

“ tên Gia hỏa kia chính mình không tự chú ý, chúng tôi đã bảo hắn không nên chạy loạn, hắn một mực muốn một hai phải đi theo thuỷ triều xuống để nhìn xem quái vật kia có đạo cụ đặc thù gì hay không, vậy nên tự hắn không cẩn thận mới bị quái vật ăn mất.”

“Nga? Chẳng lẽ không phải chính các người dụ dỗ cái tên ngu ngốc kia , rằng các người cảm thấy quái vật này lúc ở giữa trưa rời đi , về sau sẽ không thể công kích người được nữa , hơn nữa quái vật này lợi hại như vậy, hẳn sẽ có đạo cụ hay ho gì đi , vậy nên hắn mới đi hay sao?”

Lộ Hành bĩu môi, nói một câu trực tiếp vạch trần hết ý đồ của bịn Trần Ý .

Trần Nam đẩy đẩy gọng kính, nhíu mày: “ Anh làm sao mà biết được?”

Buổi tối hôm đó , bọn họ rõ ràng đã cố tình tránh đi, những người cùng tồn tại trong thế giới cảnh gương này rồi , mới có thể đi lừa gia hỏa kia giúp mình đi tìm đạo cụ.

" Ai bảo các người nói chuyện lớn như vậy ? " .

Lộ Hành ngoáy lỗ tai nói tiếp :
" làm ông đây bị đánh thức, ây , tiểu tử bên kia , cậu sẽ không thật sự muốn theo chân bọn họ ‘ tổ đội ’ làm đội viên chết thay đi?”

Tiết Khải Tinh thấy Lộ Hành đem lực chú ý chuyển tới trên người mình , thì lui về phía sau một bước, cùng bọn ba người Trần Ý kéo dãn khoảng cách:
“ Tôi chẳng qua chỉ muốn thông qua họ để biết thêm càng nhiều tin tức nữa thôi.”

"Lộ Hành!”

Thấy không còn biện pháp nào để lừa Tiết Khải Tinh cùng tổ đội với bọn họ nữa, Trần Ý nghiến răng nghiến lợi mà nhìn thoáng qua Lộ Hành.

 Ngay sau đó vẻ mặt ôn hoà lại mà đối với Tiết Khải Tinh nói:
 “ Cậu đừng tin tưởng lời người này nói , trong miệng hắn một câu , cũng không có lời nào là thật cả . Chúng ta cùng nhau tổ đội còn có thể giúp đỡ cho nhau , cậu là một tân binh nên tôi thật sự rất lo lắng cậu .”

Sắc mặt cô ta chuyển biến cực nhanh, Tiết Khải Tinh muốn cầm cổ cô ta lắc lắc rồi đấm cho vài chưởng, bộ ông đây ngu chắc .

Tiết Khải Tinh cự tuyệt nói: “Vẫn là thôi đi, tôi ở một mình cũng khá tốt.”

“ chậc...Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Tiểu Ý mặc kệ hắn , để hắn tự sinh tự diệt đi.”

Trần Nam thấy Tiết Khải Tinh dầu muối không ăn, lôi kéo Trần Ý đi vào phòng ốc nơi nghỉ ngơi.

Trương Mãnh cũng có chút không cao hứng mà nhìn thoáng qua Tiết Khải Tinh, cũng không quay đầu lại mà đi theo hai người .

Tiết Khải Tinh sờ sờ cổ của chính mình đã ướt dầm dề , nghĩ thầm cái này chính là đắc tội người khác nhỉ.

Mà Lộ Hành đứng ở đó , vẫn luôn mang một nụ cười mỉm quỷ dị nhìn Tiết Khải Tinh, Tiết Khải Tinh nhíu mày vốn muốn đến hỏi chuyện.

Ngay lúc này, ở sau lưng Tiết Khải Tinh đột nhiên xuất hiện một thanh âm: “Trên người của ngươi có hương vị của Thiên Ngư.”

Thanh âm này dính sát ngay lỗ tai vang lên, làm cho Tiết Khải Tinh toàn thân nổi nên một trận da gà, đồng thời nhanh chóng chạy về phía trước trốn, cùng Lộ Hành song song đứng chung một chỗ.

Vừa lúc nãy, người mới dán ở bên tai cậu nói chuyện, là một lão bà bà mặt đầy nếp nhăn , da thịt lỏng, trên mặt thịt cơ hồ đều gục xuống dưới, đôi mắt nơi đó chỉ có thể nhìn thấy một cái tế phùng, bên trong là tròng mắt màu đen .

Lão bà bà thân hình lưng còng , chống một cây gậy đã tróc da , độ cao đại khái chỉ có 1 mét .
 Ở bên người lão bà bà , có một tiểu nữ hài mười mấy tuổi đang nâng lão bà bà đứng ở bên cạnh. Hai người kia đi đường đều không có tiếng động, bởi vậy lúc lão bà bà ra tới thì Tiết Khải Tinh không hề phát hiện bên người mình có thêm người.

Lộ Hành vẫn luôn cười hì hì nhìn Tiết Khải Tinh , người đang trốn đến cạnh chính mình : “ Cậu có muốn biết, mới vừa rồi ,lão thái bà kia ở phía sau cậu làm cái gì không ?”

" Tôi không muốn biết!” Tiết Khải Tinh vẻ mặt chán ghét , run run vì chính mình vừa mới dựa vào rất gần bả vai của lão bà bà kia.

Mặc kệ Tiết Khải Tinh cự tuyệt, Lộ Hành cứ tiếp tục nói:
“ lão thái bà ở bên người cậu, đã ngồi nghe hơn nửa ngày rồi .”

Vươn ra bàn tay đã tiếp xúc với chất lỏng nhớp nháp của con quái vật kia , Tiết Khải Tinh cảm thấy ghê tởm mà lau trùi bàn tay lên người mình mấy lần.

" Ngươi không chỉ tiếp xúc rất gần với Thiên Ngư.” Lão bà bà hé hở đôi mắt màu đen vẫn luôn nhìn Tiết Khải Tinh nói tiếp:
“Ngươi còn làm nó bị thương ?.”

Lão bà bà nói rồi nhường đường đi cho Tiết Khải Tinh , bà hẳn đã lau mắt mà nhìn bảo:

 “ Lúc trước ta cho rằng ngươi cũng giống như bọn họ , một tân binh ngu ngốc không hiểu gì , không nghĩ tới vẫn còn có chút năng lực a, có thể đem quái vật kia đả thương.”





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp