Năm tiếp theo, bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên bắt đầu tập nói.
Bắt đầu từ những từ đơn đơn giản, dần dần nói thuận miệng, bé học nhanh, trong vòng mấy ngày đã học được thêm nhiều từ mới. Bé rất nhạy cảm khi nghe thấy người lớn gọi tên mình, về cơ bản ai nói với bé cái gì thì bé cũng muốn nói theo một ít. Mễ Dương dính chặt một chỗ với cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch, cũng âm thầm luyện tập, khả năng khống chế của cậu mạnh hơn nhiều, biết nói sớm hơn cả bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên, thế nhưng cậu không dám để lộ ra. Mễ Dương cứ thế chờ Bạch Lạc Xuyên tập nói, sau đó một khoảng thời gian, cậu cũng bắt đầu thử gọi “cha” “mẹ”, tập nói.
Đến khi xuân về, Mễ Dương đã có thể gọi cha mẹ một cách thuần thục.
Mễ Dương không nhớ rõ trẻ con biết nói câu đơn từ khi nào nên phải cố gắng học cùng Bạch Lạc Xuyên.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên bắt đầu biết gọi, mấy ngày sau đó cậu cũng bắt đầu thử gọi hai từ; bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên bắt đầu học nói, cậu cũng học nói theo; cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch nói một từ, cậu tuyệt đối không nói hai từ.
Thế nên mấy năm sau đó, tất cả người lớn đều phóng đại, nói rằng Bạch Lạc Xuyên dạy Mễ Dương nói.
Mễ Dương oan không chịu được, nhưng cũng chỉ có thể nhận cái thiệt này về mình.
Trình Thanh ở nhà trông con bé, có lúc may đến hai bộ quần áo nhỏ, Mễ Trạch Hải ra ngoài đường là một nam tử hán với thủ đoạn cứng rắn, cả người đầy bùn đất, sau khi về đến nhà lại ôm vợ con cười nhăn răng tít cả mắt.
Mễ Dương thường xuyên chứng kiến sự tương phản này, bây giờ đã chẳng thèm để ý nữa.
Gần đây Mễ Trạch Hải bận việc diễn tập ở quân khu, cũng vì chuyện này mà anh cố tình đến tìm chính ủy Bạch, hai người cùng vào phòng tác chiến dựng mô hình, hết sức bí ẩn.
Rèn luyện ở trong quân doanh mấy năm liền, dùng chiến công đổi lấy chức vụ ở nhóm bộ đội dã chiến, hiển nhiên là Mễ Trạch Hải thích nói chuyện bằng vũ lực hơn là đọc sách ôn tập. Đối với anh, việc dựng mô hình vui hơn giở vở giở sách mấy trăm lần.
Trình Thanh chứng kiến tất cả mọi chuyện, ban đầu cô còn hơi nóng nảy, bắt anh học tập ở nhà, khiến đại đội phó Mễ cứ có thời gian là chạy ra ngoài, tích cực chạy đến phòng tác chiến dựng mô hình với mấy cậu cấp dưới, say mê đến độ chẳng khác nào mấy ông già đã về hưu cứ rảnh là lại chạy ra ngoài chơi cờ cả. Có hai lần anh bị Trình Thanh bắt gặp, sợ đến độ nắm chặt cây bút chì xanh đỏ trong tay, luống ca luống cuống, đứng sững tại chỗ không dám lên tiếng.
Trình Thanh vẫn giữ sĩ diện cho anh trước mặt mọi người, cô chỉ nói là có chuyện tìm anh, để anh về nhà ăn cơm trước.
Đại đội phó Mễ lập tức hiểu ra vấn đề, thẳng người, nói: “Khụ, em về trước đi, anh còn bận việc một lúc nữa.”
Trình Thanh đáp một tiếng vâng, dịu ngoan bước ra khỏi cửa, vừa quay đầu ôm Mễ Dương đã nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau này con lớn lên nhất định phải học tập cho giỏi, không được học theo cha con, mặt ngoài tuân theo, sau lưng lén lút làm trái!”
Mễ Dương cũng hơi tò mò, cha cậu như vậy thì thi đỗ trường quân đội kiểu gì nhỉ?
Chẳng bao lâu Mễ Trạch Hải đã quay về, sau khi bước vào nhà thì đứng trong gian ngoài nhỏ giọng giải thích vài câu, Mễ Dương vểnh tai lên nghe, giọng nói quá nhỏ, cậu cũng không thể nghe rõ lời ông ấy nói.
Giọng nói của Trình Thanh cũng không lớn, cô lạnh nhạt hỏi: “Xong việc rồi à?”
Trình Thanh vẫn lạnh nhạt như cũ: “Vậy vào kia, theo quy tắc cũ.”
Mễ Dương nằm trên giường rảnh rỗi đang tập lật người thì thấy cha cậu cầm cái ván giặt quần áo đi vào, đầu tiên là kéo kín rèm cửa sổ trong phòng, sau đó quỳ xuống ván bắt đầu đọc sách, nghiêm túc trăm phần trăm.
Mễ Dương cười nắc nẻ, tiếng cười khanh khách vui vẻ không dứt, hóa ra ông ấy cột tóc lên xà nhà lấy dùi đâm đùi đọc sách à? Bảo sao có thể thi đỗ.
Mễ Trạch Hải nghiêm mặt quan sát con trai mình, anh cứ cảm thấy thằng nhóc thối này đang chê cười người cha này, nhưng đến cuối cũng không dám nhấc đầu gối khỏi ván giặt quần áo, quỳ gối đọc sách hơn nửa tiếng, cuối cùng Trình Thanh quay vào kiểm tra một chút, nghiêm túc như giáo viên vậy.
Mễ Trạch Hải trả lời không tệ lắm, cơ bản hoàn toàn đúng.
“Thế này còn tạm được, đứng dậy đi.” Trình Thanh đóng sách vào, bảo anh dừng hình phạt lại. Mễ Trạch Hải thở phào nhẹ nhõm, quỳ một lúc lâu như vậy cũng chẳng để tâm, trái lại còn cảm thấy vui vì đã hoàn thành nhiệm vụ bà xã giao, mọi chuyện đều đã qua. Trình Thanh nhìn gương mặt hớn hở nhớ ăn không nhớ đánh của anh thì lại thấy không vui lắm: “Với sự thông minh này của anh, nếu lúc trước cần cù nỗ lực thì cũng có thể thi lên đại học, thế mà lại không chăm chỉ học tập.”
Mễ Trạch Hải lấy lòng nói: “Bây giờ anh bắt đầu nỗ lực, em đừng giận mà.”
Trình Thanh ngước mắt nhìn anh.
Mễ Trạch Hải giãi bày lòng mình: “Thật mà, chúng ta khổ một chút cũng được, để sau này đám Dương Dương có thể trải qua những ngày tháng tốt đẹp!”
Không, hai người hoàn toàn không biết sau này Dương Dương khốn khổ thế nào.
Mễ Dương với khuôn mặt nhỏ bình tĩnh nghiêm túc suy nghĩ.
Cậu tiết kiệm tiền bao nhiêu năm như vậy, vất vả lắm mới trả hết tiền vay nợ mua căn nhà kia, còn chưa kịp ở một ngày nào!
Càng gần thời gian phải rời xa hai mẹ con Mễ Dương, Mễ Trạch Hải càng không nỡ, thường xuyên ôm con trai và vợ, chuyện có thể làm không nhiều, anh dùng hết khả năng để làm.
Mễ Trạch Hải làm thêm một tuần, cầm 182 đồng tiền lương vừa mới được phát tới tay, dẫn Trình Thanh ngồi xe đi một chuyến vào thành phố mua đồ.
Đây cũng là lần đầu tiên Mễ Dương rời khỏi quân doanh, đưa mắt nhìn trái nhìn phải, vô cùng tò mò.
Có một thành phố công nghiệp cũ gần với quân doanh nhất, đường phố lâu đời hơn, nhà cửa cũng khá thấp. Ngay cả tiệm bách hóa nằm ở trung tâm thành phố cũng chỉ cao mấy tầng, nom thấp lè tè, thế nhưng so với những căn nhà xung quanh thì đã ra dáng lắm rồi. Trước cửa tiệm bách hóa in mấy chữ màu vàng chói lọi, nhìn rất bắt mắt.
Trước tiên Mễ Trạch Hải đưa Trình Thanh đến khu quần áo nữ, họ ngắm nhìn mấy món đồ bằng vải thô trong tủ kính, giá thành đều rất cao, Trình Thanh liên tục nói rằng mình không muốn mua rồi kéo anh sang khu bách hóa.
Trình Thanh vẫn nhớ bình nước giữ nhiệt nhỏ dài của nhà họ Bạch, gia đình họ đi loanh quanh khu bách hóa mấy vòng, vừa khéo tìm được một cái bình giống y chang, hỏi giá mới biết hết 43 đồng. Người bán hàng nói với nhà họ: “Đây là sản phẩm mới về từ Thượng Hải, có đúng hai cái thôi, anh chị không mua thì trong ngày hôm nay cũng bán hết.”
Trình Thanh khẽ cắn răng, nói với cô bán hàng: “Phiền chị bọc lại giúp chúng tôi, chúng tôi lấy cái này.”
Tầm mắt Mễ Dương dừng lại ở chiếc bình nước giữ nhiệt màu đỏ, thầm nghĩ, hóa ra đây là nguồn gốc của món đồ cổ này.
Trước khi trở về thời tuổi thơ, Bạch Lạc Xuyên cũng từng đề cập với cậu một hai lần, bà Bạch từng kể cho cậu nghe chuyện thú vị hồi hai đứa còn bé mấy lần, cậu đều không nhớ rõ, còn tưởng rằng cậu chủ Bạch cố tình đùa mình nên cũng chẳng hứng thú cho lắm. Bạch Lạc Xuyên nói được mấy lần thì thẹn quá hóa giận, từ đó không chịu mở miệng kể lại nữa.
Bảo sao, một người có lòng phòng bị như Bạch Lạc Xuyên lại vô cùng thân thiết và săn sóc cậu.
Cậu cho rằng hai người chỉ cùng thôn, Bạch Lạc Xuyên lại coi cậu là bạn thân từ thuở còn quấn tã.
Đang suy nghĩ miên man, cậu bỗng nghe thấy giọng nói mang ý cười của Trình Thanh: “Cái bình này có kích cỡ thích hợp, khả năng giữ nhiệt cũng tốt, mang theo dùng trên xe lửa là chuẩn bài.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT