Mặc dù trong phòng đã có chuẩn bị cho việc tắm rửa nhưng cũng có rất nhiều nước tràn ra, sau khi Trình Thanh và bà Bạch mặc quần áo cho hai đứa thì bắt đầu quét dọn.
Bây giờ Mễ Dương đã biết lật rồi, ngã trên chiếc chăn bông mềm mại rồi bắt đầu uốn éo người.
Thấy vậy, Trình Thanh mỉm cười và bế cục bột uốn éo người trong chăn bông lên, đặt ra bên ngoài để cậu ngồi cùng với bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên, còn chọc vào đầu mũi của Mễ Dương và nói: “Bé tinh nghịch, lại chui vào chăn bông rồi, ngoan ngoãn ở đây chơi với anh đi, không được quậy phá biết không?”
Mễ Dương chính là muốn trốn đi mà.
Cậu chủ tiểu Bạch trong khoảng thời gian này ngoài việc mút mặt thì còn thích ôm lấy cậu và gặm khi vui vẻ, hiếm khi hôm nay tắm rửa và thay quần áo mới, Mễ Dương không muốn mặt lại dính đầy nước bọt.
Đợi đến khi người lớn không chú ý thì Mễ Dương lại bắt đầu trở mình, còn tính toán góc độ và khó khăn lắm mới cách xa được chút, nhưng ngay khi bên cậu khẽ nhúc nhích thì lập tức thu hút sự chú ý của bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên, trước tiên là nhìn chằm chằm một hồi, khi nhìn thấy chỗ Mễ Dương nằm ngửa cách mình một mét có cái bụng nhỏ phập phồng thì đôi mắt sáng lên và “a” một tiếng, ngồi dậy bò lên một bước, vươn tay kéo lấy cái chân nhỏ của Mễ Dương.
Mễ Dương nằm ở đó uốn éo nửa ngày cũng không thoát ra được, sức lực sắp cạn kiệt rồi, đảo mắt một cái và nảy ra ý hay, dứt khoát dùng chân đạp vào mặt của bé.
Em bé không có bao nhiêu sức lực, cú đá cũng chỉ giống như cọ vào má vậy, Bạch Lạc Xuyên lúc là em bé nhíu mày, miệng chóp chép, hai cánh tay như ngó sen non lập tức ôm lấy bàn chân nhỏ của Mễ Dương mà gặm nhấm.
Mễ Dương - người vừa tắm xong vẫn chưa kịp đi tất nhỏ: “!”
Mê Dương muốn giãy dụa cũng vô ích, chỉ có thể dùng chiêu oa oa khóc lớn để gọi người lớn.
Bà Bạch bước vào nhìn thấy vậy thì cười nói: “Chao ôi, hai ngày nay chị chính là thấy Lạc Xuyên cứ ôm lấy chân mình mà ăn nên mới cho bé mặc quần ống, sao mới rời mắt một lát đã ôm và ăn chân của Dương Dương rồi!”
Trình Thanh bước vào nhìn thấy dáng vẻ con trai đang đưa tay về phía mình với đôi mắt ngấn lệ thì cô ấy cũng bật cười.
Bà Bạch sợ con trai mình bắt nạt bạn nhỏ Mễ Dương nên đã lấy gối đặt ở giữa tách chúng ra, nhưng chẳng mấy chốc thì hai đứa nhỏ lại quấn lấy nhau. Không còn cách nào khác, Mễ Dương thấy rất khó chịu khi mãi nằm ở đó, nên muốn trở mình di chuyển, cậu chủ tiểu Bạch cũng như vậy, nhưng không gian bị bao vây chỉ lớn như vậy, không bao lâu thì hai đứa đã bò đến một nơi thắng lợi gặp nhau.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đã học được rất nhiều thứ, ăn tay đá chân, còn biết dùng một ít từ đơn đơn giản để thể hiện cảm xúc của mình, điều đơn giản nhất chính là bây giờ bé đã có thể phân biệt rõ ràng đồ chơi mình thích, gặp được thứ mình thích thì cười toe toét, còn thứ không thích thì dù đặt ở bên người cũng thờ ơ, không thèm để ý.
Điều bé thích nhất bây giờ chính là Mễ Dương, mỗi khi ra ngoài đến nhà Mễ Dương hoặc Trình Thanh bế Mễ Dương đến thì bé cũng rất phấn khích, bây giờ bé cũng rất vui khi đã tắm rửa xong và cùng Mễ Dương nằm trên chiếc giường nhỏ, bé giống như một chó con đuổi theo động tác vậy, ngay khi Mễ Dương cử động thì bé lập tức ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt to sáng lấp lánh tò mò chuyển động theo Mễ Dương, khi Mễ Dương phát ra âm thanh thì bé cũng sẽ vui vẻ vỗ tay gọi “ê a”, giọng trẻ con rất thú vị.
Mễ Dương “a” một tiếng với bé, bên kia lập tức vỗ tay phấn khích, rất ủng hộ.
Bản thân Mễ Dương cũng rất vui.
Ngoài việc thỉnh thoảng hơi khó chịu vì mọc răng ra thì trong cơ thể nhỏ bé của bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên tràn đầy sức sống vô hạn.
Đôi khi Mễ Dương cũng muốn so tài với bé thử xem, nhưng sau khi thử vài lần liên tiếp thì Mễ Dương đã bắt đầu buồn ngủ gật gà gật gù trong vòng chưa tới hai tiếng đồng hồ, còn bên phía cậu chủ tiểu Bạch vẫn đang cố gắng lăn quả bóng nhỏ qua cho cậu chơi! Chỉ xét từ cơ thể khi là em bé thì Mễ Dương cảm thấy mình đã thua rồi, thể lực của người này sao lại tốt như vậy chứ? Sạc pin bằng năng lượng mặt trời sao?
Sau khi tắm xong, Mễ Dương chơi đến cạn kiệt sức lực và mê man chìm vào giấc ngủ, thậm chí cậu cũng được mẹ bế về nhà khi còn đang ngủ, không hề hay biết gì cả.
Đợi đến khi hai mươi chín tháng chạp, trong bộ đội đã là một mảng đỏ rực, vui mừng hớn hở.
Trên cổng doanh trại quân đội đã dán những câu đối xuân và trong doanh trại cũng treo những dây đèn lồng đỏ chót, ban đêm đèn sáng đỏ rực, rất vui mừng. Sĩ quan hậu cần đã đặc biệt ra ngoài mua rất nhiều rau quả gạo mì về cho bữa cơm giao thừa, còn tặng vài thứ như củ cà rốt nhỏ cho hai quân tẩu trong doanh trại quân đội, thật thà cười nói: “Chị dâu, đã vất vả cho hai chị tới đây rồi, chỗ chúng tôi cũng không có đồ tốt gì, chỉ mua được những thứ này, hai chị hấp nó để thêm đồ ăn cho bé nhé!”
Thế là đêm đó, Mễ Dương đã được ăn cà rốt nghiền nhuyễn.
Trình Thanh nấu cho cậu ăn, mùi vị ngọt ngào, nhất là phần tim vàng bên trong, ngọt vô cùng.
Mễ Dương ăn say sưa ngon lành và đã ăn được nửa củ nhỏ.
Buổi tối, Mễ Trạch Hải đến báo cáo với chính ủy Bạch về công việc học tập trong khoảng thời gian này, Trình Thanh tiện thể nhờ anh ấy mang cả chiếc quần yếm nhỏ qua đó, Mễ Trạch Hải hơi ngượng ngùng, ấp úng không chịu lấy: “Để người ta nhìn thấy, tưởng anh tặng quà đấy…”
Trình Thanh xùy anh ấy rồi nói: “Với một miếng vải nhỏ cỡ bàn tay này sao? Người ta không ngại nhận thì em cũng không dám tặng đâu!”
Mễ Trạch Hải ngẫm lại cũng phải, mình cũng nghĩ nhiều rồi, thế là thoải mái mang theo chiếc quần áo nhỏ qua đó.
Khi trở về cũng không đi tay không, bà Bạch cho Mễ Dương một gói kẹo sữa thỏ trắng, trẻ con cũng không thể ăn quá nhiều, nhưng trong nhà có chút bánh kẹo vào dịp tết cũng luôn là điều vui mừng, bà Bạch suy nghĩ thấu đáo, lại mượn danh nghĩa của trẻ con để tặng cho, Trình Thanh cũng rất vui mừng khi nhận kẹo, lẩm bẩm đã để người ta tốn tiền rồi, lát hồi phải làm thêm vài bộ quần áo đền bù mới được.
Mễ Trạch Hải nằm trên giường lật cuốn sách lý luận quân sự, thuận miệng nói: “Không cần đâu, qua tết thì chính ủy Bạch sẽ trở về sư đoàn, lần trước anh nghe nói vợ của anh ấy cũng không phải gia đình đi theo quân đội, hình như có công việc ở Thượng Hải. Thượng Hải phát triển biết bao, có quần áo tốt gì mà mua không được chứ nên em cũng đừng phí sức này.”
Sự nhiệt tình của Trình Thanh cũng vơi đi, thở dài nói: “Cũng đúng.” Cô ấy ngồi đó suy nghĩ một hồi rồi vươn tay vỗ Mễ Dương, sau đó nói: “Sau Tết thì kỳ nghỉ thăm người thân của anh cũng dùng hết, vốn dĩ cũng hơi quá thời hạn rồi, lãnh đạo người ta chính là thấy Dương Dương rời đi vào mùa đông sẽ lạnh cóng, đợi sau Tết thời tiết trở nên ấm áp thì em sẽ đưa Dương Dương về quê nhà.”
Mễ Trạch Hải không lên tiếng, nhưng cũng không thể đọc sách được nữa, xoay người ôm vợ và nói: “Anh không nỡ rời xa hai mẹ con em.”
Trình Thanh bị anh ấy chọc cười: “Đáng lẽ em nói lời này mới đúng chứ, sao anh lại cướp lời của em! Đại đội phó Mễ, không phải anh là đàn ông cứng rắn ở bên ngoài sao, sao còn có lúc gục trên vai vợ khóc lóc thế, này này, đừng đùa nữa… Khóc thật đấy à?”
Mễ Trạch Hải không có khóc, nhưng sắc mặt cũng không ưa nhìn, tủi thân như một con chó săn vậy.
Mễ Dương nằm ngửa ở một bên nhìn trần nhà thổi bong bóng, trợn đôi mắt nhỏ cảm thấy cha mình đúng là hai mặt, nhiều năm như vậy cũng không thể thay đổi được.
Nhưng cho dù thế nào thì vẫn phải ăn Tết thôi.
Bộ đội không nghỉ lễ, các binh sĩ khắp nơi xách chiếc ghế nhỏ đến tụ tập trong phòng họp để xem một chiếc TV màu, tư thế ngồi của quân sự y hệt nhau, thẳng lưng, ngồi ngay ngắn như kẻ vạch bằng thước vậy, chỉ phát ra ồ một tiếng khi cười và vỗ tay nhiệt liệt sau mỗi chương trình, vẻ mặt nghiêm túc như đang xem buổi diễn trực tiếp.
Mễ Dương và bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên cũng được ôm ra ngoài dạo một vòng, hai đứa mặc quần yếm giống hệt nhau, đội chiếc mũ len nhỏ có kiểu dáng tương tự, thậm chí đến khăn quàng cổ cũng giống nhau, trông như hai anh em vậy, cục bột trắng hồng tinh xảo, rất đáng yêu.
Bà Bạch cho Mễ Dương một phong lì xì nhỏ, bỏ vào túi áo trên bụng cậu, cười ha hả nói: “Chúc mừng năm mới, cho Dương Dương chúng ta tiền mừng tuổi này.”
Mễ Dương vui mừng sờ phong lì xì kia, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy tiền!
Trình Thanh cũng đưa một phong lì xì cho cậu chủ tiểu Bạch, nhưng bị cậu chủ nhỏ đưa tay đẩy ra, bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên “ê a” một tiếng rồi muốn đưa tay túm lấy Mễ Dương.
Trình Thanh trêu đùa bé: “Nào, cái này không thể cho con được.”
Các người lớn ở xung quanh cũng bật cười.
Có rất nhiều người đến chúc tết trong dịp năm mới, chính ủy Bạch và Mễ Trạch Hải một người là chính ủy, một người là Đại đội trưởng nên cũng phải ra ngoài chủ trì công việc, thậm chí khiến cho bà Bạch và Trình Thanh cũng không thể nhàn rỗi được, người bên ngoài ra ra vào vào thỉnh thoảng mang theo một luồng khí lạnh vào, họ sợ bọn trẻ lạnh nên đã đặt hai đứa bé vào phòng kế buổi họp nhỏ, ghép hai chiếc ghế vào nhau và kê cái đệm cho chúng ngồi ở đó rồi tìm lính cảnh vệ trông chừng.
Mễ Dương tò mò ngẩng đầu lên quan sát, trong phòng này có treo một tấm bản đồ lớn chiếm hết một bức tường, bên cạnh còn đặt một bàn cát lớn bằng hai bàn làm việc, trên đó có rất nhiều cây thông nhỏ và xe cộ, xe tăng và binh lính, trông rất mới lạ.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên không thư thả như cậu, đột nhiên đến một môi trường mới, không có người quen thuộc ở bên cạnh, bé ngồi đó với cơ thể nhỏ rất căng cứng và nhiều lần muốn xoay người bò ra ngoài. Lính cảnh vệ giật mình, cậu ta cũng là tạm thời bị gọi tới, chưa từng tiếp xúc với trẻ con, chỉ có thể cứng ngắc bế cậu chủ tiểu Bạch về, nhưng cậu chủ nhỏ rất chống cự với người lạ, vặn người qua lại, khi được nhét đồ chơi vào trong tay thì bé còn nổi cáu, “a” một tiếng rồi ném xuống đất.
Sau một hồi chống cự thì bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên bắt đầu dựa chặt vào Mễ Dương không nhúc nhích.
Mễ Dương nghiêng đầu nhìn bé, một đứa bé nhỏ đã có thể diễn đạt cảm xúc rồi, bây giờ trong mắt của cậu chủ tiểu Bạch không còn vẻ oai phong lẫm liệt như trước, trong đôi mắt to như nho đen hiện lên vẻ nôn nóng bất an.
Mễ Dương suy nghĩ một hồi rồi chủ động đưa tay qua và bị cậu chủ nhỏ bắt lấy gần như ngay lập tức.
Cậu cử động ngón tay và bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đã bị hấp dẫn, cúi đầu xuống nhìn đầu ngón tay đang chuyển động của cậu.
Mễ Dương quơ tay dỗ dành bé, trong lòng thầm nghĩ Tiểu Bá Vương có lợi hại biết mấy cũng biết sợ hãi à, nghĩ vậy, khi ngẩng đầu lên lại nhìn cậu chủ nhỏ thì trong lòng không khỏi mềm nhũn vài phần.
Vẫn là một đứa trẻ mà.
Mễ Dương và bé ở trong chơi một hồi lâu, mơ hồ có thể nghe thấy một ít tiếng TV, lời thoại kinh điển của bà lão Triệu Lệ Dung truyền đến: “Tư Mã đập nát hết chum - Loảng xoảng!”
Mễ Dương cười khúc khích.
Lính cảnh vệ âm thầm quan sát chúng và thở phào nhẹ nhõm khi thấy không thực sự bật khóc, cậu ta không khỏi liếc nhìn vài lần đứa con của nhà Đại đội phó Mễ, cảm thấy mặc dù không đẹp bằng đứa con cục bột tuyết của nhà Chính ủy Bạch bên cạnh, nhưng khi cười thì thực sự rất dễ thương!
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên dựa sát Mễ Dương, khi hai đứa ôm nhau sắp ngủ thì bên ngoài pháo nổ lốp bốp đột nhiên vang lên!
Mễ Dương giật mình, còn bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên thì sợ tới mím môi muốn khóc, cũng may lúc này mẹ của chúng cũng đã trở về, mỗi người bế con lên và nhỏ giọng dỗ dành.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên thấy bà Bạch bước vào, những giọt nước mắt uất ức lăn dài như hạt đậu vàng vậy, bàn tay nhỏ nắm lấy quần áo cô ấy và khóc nấc.
Mễ Dương tốt hơn bé nhiều, nép vào vòng tay của Trình Thanh và ngáp thật to, sau đó nghiêng đầu nheo mắt nhìn ánh pháo cuối cùng sáng rực ở bên ngoài, tết rồi, thật tốt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT