Buổi trưa, Mễ Trạch Hải về nhà, trong tay anh ấy còn cầm theo hai quyển sách, bắt đầu công tác ôn tập cho kỳ thi.
Trình Thanh bắt tay vào nấu cơm trưa, Mễ Trạch Hải đứng dậy định phụ giúp cô ấy theo thói quen thì bị Trình Thanh đẩy về phía bàn ngồi xuống, cầm sách lên nhét vào tay anh ấy rồi nói: “Anh bây giờ không cần quan tâm gì hết cả, chỉ cần yên tâm ngồi ở đây đọc sách học bài, thỉnh thoảng nhìn bọn nhỏ một tí là được rồi.”
Đối diện bàn học là giường ngủ nhỏ bằng gỗ của Mễ Dương, Mễ Trạch Hải đồng ý, thở dài một tiếng rồi cười khổ cầm sách lên bàn đọc.
Lúc Trình Thanh đang cán bột làm mì bằng tay thì cảnh vệ viên Tiểu Triệu đã nhanh chóng đi lấy ba phần thức ăn đem về, anh ấy chẳng những lấy cho bản thân mà còn lấy cả phần cho đại đội phó Mễ.
Trịnh Thanh cũng làm cho vị cảnh vệ viên này một phần mì, lúc đầu tiểu Triệu còn từ chối, sau này Mễ Trạch Hải đành phải ra lệnh nói: “Phải ăn cho hết, đây là mệnh lệnh.”
Lúc này Tiểu Triệu giơ tay làm tư thế chào, sau đó cười hì hì nói: “Rõ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Mấy người lớn đang ở bên ngoài ăn uống vui vẻ, Mễ Dương dần dần tỉnh dậy. Bên cạnh cậu bây giờ là một đứa nhóc toàn thân đều là mùi sữa mẹ y như cậu, hai người nằm sát ở bên nhau, bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên dù đang ngủ say cũng không quên nắm chặt quả quýt bự của bé, để hai quả quýt kẹp chặt ở giữa bé và cậu, hai tay, mỗi tay ôm chặt một quả quýt, đầu thì cụng lên đầu Mễ Dương, chân thì dán sát vào chân cậu, như là một con tôm nhỏ đang cong lại, ngủ say sưa ngoan ngoãn.
Rất đúng với câu, ăn được ngủ được.
Trong lòng Mễ Dương cho bé một câu đánh giá, hèn gì người này sau này đẹp trai hơn cậu nhiều như vậy.
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên ngủ say, cái miệng nhỏ hơi hé một tí, đôi lông mi vừa dày vừa cong khẽ rủ xuống, tạo ra cái bóng cong hình quạt bé bé, đầu tóc mềm nhũn nhếch lên một đống, so với lúc tỉnh là một tiểu ma vương thì bây giờ trông bé ngoan hơn rất nhiều. Mễ Dương nhìn bé một lúc, dùng tay chọt vào mặt bé một cái, mềm mềm, chọt một cái thấy bé không có phản ứng gì thì lại chọt chọt thêm vài cái nữa, vô tình không khống chế được thì lỡ chọt vào trong miệng người ta, bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đang ngủ mơ màng thì nhíu mày lại, hàm răng trong vô thức há ra, hai cái răng sữa nhỏ cắn xuống một cái rồi nhai nhai.
Mễ Dương phải tốn không ít sức lực mới có thể thành công cứu được ngón tay mình ra, không dám chọc người ta nữa.
Trình Thanh lo lắng hai đứa bé ở trong phòng cho nên chỉ ăn có nửa chén mì thì đã vội vã chạy vào xem. Lúc cô ấy vào thì chỉ thấy một đứa thì còn ngủ say sưa như một thiên thần nhỏ, còn một đứa khác thì đã tỉnh, đôi mắt chớp chớp nhìn lên trần nhà, sau lại tự chơi mấy đầu ngón tay của bản thân, nhìn thấy cô ấy vào thì lập tức nở nụ cười, dơ tay lên muốn cô ấy ôm nhưng lại không la khóc, y hệt một thiên thần thức giấc.
Trình Thanh ôm con trai mình lên hôn một cái rồi cười.
Có thể nói hai đứa nhỏ rất là ngoan, rất yên tĩnh, nhưng mà buổi trưa mấy ngày gần đây Mễ Trạch Hải không có thời gian nghỉ ngơi nhiều, bởi vì anh ấy còn phải đọc sách.
Năm giờ sáng là anh ấy đã phải dẫn đội viên của mình lên núi huấn luyện, buổi trưa còn phải về nhà đọc sách, ghi chép, mặc dù anh ấy không nói gì nhưng có thể thấy được đường tơ máu hiện lên trên tròng mắt. Trình Thanh rất đau lòng, cô ấy đứng dậy rót một ly trà đậm đem qua cho anh ấy. Chuyện này cô ấy không thể làm thay anh ấy được, chỉ có thể ở bên cạnh anh ấy, cổ vũ anh ấy.
Mễ Dương lại không hề lo lắng tí nào, vì cậu biết cha của cậu không những thi đậu mà còn được thứ hạng rất cao, lúc toàn bộ sư đoàn hay tin đã reo hò tới khản cổ. Trong số những người được ông sư trưởng già đặc biệt khen ngợi năm đó có cả cha của cậu, cha của cậu còn xem chuyện này là một vinh dự, khoe khoang cả một đời cho cậu nghe, mỗi lần như vậy ông ấy đều vô cùng đắc ý.
Có điều dù cậu biết được kết quả, nhưng Mễ Dương không quậy phá không cho cha của cậu học bài mà yên tĩnh nằm một chỗ tự chơi ngón tay của mình.
Qua một lúc, bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên ở bên cạnh nhíu mày, dần dần tỉnh lại, nhưng cậu chủ nhà họ Bạch không ngoan ngoãn như Mễ Dương, vừa mới mở mắt đã khóc oang oang. Trình Thanh vội vàng ôm bé lên nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng hoàn toàn không có tác dụng chi cả. Hiện tại, Bạch Lạc Xuyên cứ như muốn trút cơn giận của mình, giống như bầu trời chỉ có sấm mà không có mưa, nhất định phải khóc một trận mới chịu.
Đúng lúc này, tiếng còi báo kết thúc giờ nghỉ trưa vang lên, Mễ Trạch Hải đóng sách vở lại, dùng tay xoa xoa mặt cho bớt buồn ngủ, cười nói: “Ha ha, thằng nhóc này cũng có tướng làm lính đấy, dậy đúng lúc phết, vừa kịp giờ luyện tập buổi chiều luôn.”
Trình Thanh cũng cười nói: “Anh đi đường cẩn thận, chiều tối trời có lẽ sẽ trở lạnh, nhớ mặc thêm một bộ quần áo, cũng đừng đi trễ tới mức trời tối đen mới về đó.”
Mễ Trạch Hải "ừ" một tiếng, nhìn vào trong phòng ngoại trừ hai thằng nhóc con thì không có ai nữa liền lập tức bước tới hôn vợ mình một cái chụt, sau đó vui vẻ nói: “Em cứ yên tâm, anh biết mà.”
Hành động đó của anh ấy làm cho Trình Thanh ngượng ngùng đỏ hết cả mặt lên, cô ấy giục anh ấy mau mau rời đi đi.
Trong phòng chỉ còn lại Trình Thanh cộng thêm hai đứa nhóc, một đứa yên tĩnh ngoan ngoãn, một đứa khóc banh nhà.
Mễ Dương dù tỉnh cũng có thể nằm tự chơi một mình hết cả ngày, không khóc không quấy, chỉ khi nào muốn đi vệ sinh thì khuôn mặt mới đỏ bừng lên, sau đó nức nở vài tiếng như mèo con kêu để thể hiện ý kiến của mình, rất là dễ nuôi. Nhưng mà cậu chủ nhà họ Bạch thì lại khác, Trình Thanh vỗ về nhẹ giọng ru ngủ bé thì bé vờ như nhắm mắt ngủ một lát, nhưng vừa mới đặt bé xuống giường một cái là bắt đầu khóc, giống như là cố ý kêu người lớn phải chú ý tới bé, phải ở bên cạnh bé không được rời đi, đúng là một thằng nhóc hư.
Mễ Dương tức giận, sao thằng nhãi này từ nhỏ đã đáng ghét như vậy chứ. Bà ấy là mẹ ruột của cậu đó, sao bé dám hành hạ bà ấy như vậy hả.
Ngày hôm nay cậu nhất định phải dạy cho thằng nhãi chết tiệt này một bài học mới được.
Mễ Dương đợi tới lúc Trình Thanh vừa mới đặt Bạch Lạc Xuyên xuống giường thì lập tức vươn tay động đậy, nỗ lực hoàn thành cú lật người đầu tiên, sau đó kề mặt tới gần chỗ bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên. Trình Thanh còn chưa kịp reo lên vui mừng thì Mễ Dương đã dọn xong tư thế để tấn công cậu chủ nhà họ Bạch. Cậu chu miệng nhỏ lên, phun nước miếng: “Phụt!”
Mễ Dương lại nhân cơ hội này phun nước miếng vào bé tiếp: “Phụt phụt phụt…!”
Trình Thanh nhanh chóng bế Mễ Dương dậy, nói: “Con làm gì thế, con muốn nói chuyện với anh hả? Sao tự nhiên lại phun nước miếng vào mặt anh thế.”
Mặc dù Mễ Dương đang nằm trong lòng Trình Thanh nhưng vẫn không từ bỏ ý định tấn công Bạch Lạc Xuyên, cậu tiếp tục phun nước miếng "phụt phụt" về phía Bạch Lạc Xuyên như một cái bình tưới nhỏ vậy. Kết quả là Trình Thanh không thể khoanh tay đứng nhìn thêm nữa, vừa buồn cười vừa lấy cái khăn nhỏ lau miệng và mặt cho cậu: “Con học cái trò này từ ai thế hả?”
Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên ngồi một bên nghiêng đầu nhỏ nhìn Mễ Dương, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra biểu cảm rất nghiêm túc, một lát sau bé bắt đầu bắt chước Mễ Dương: “A! Phụt!”
Mễ Dương lập tức tấn công lại: “Phụt!”
Đây là lần đầu tiên bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên học được cái này, cho nên ở một bên vừa nhìn vừa bắt chước theo: “A! Phụt… Phụt…” lúc đầu xác suất thành công còn thấp, nhưng sau một lúc luyện tập thì bắt đầu tốt hơn rất nhiều, lại qua một lát sau thì vô cùng đắc ý mà ngồi ở một bên "phụt" nước miếng vô cùng thành thạo.
Trình Thanh: “...”
Bản lĩnh phun nước miếng của cậu chủ nhà họ Bạch học được từ con trai nhà mình thật không tồi tí nào.
Chờ tới lúc xế chiều, vợ chồng chính ủy Bạch tới đón con trai về thì bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đã học xong kỹ năng phun nước miếng, lúc chính ủy Bạch ôm bé lên để thay quần áo thì bé còn vùng vẫy không chịu đi, chờ lúc bé được bế lên sau khi thay quần áo xong xuôi thì lập tức không vui phun nước miếng vào cha mình: “A! Phụt!”
Bà Bạch đứng ở bên cạnh thấy thế thì buồn cười nói: “Ái chà chà, ngày hôm nay học được kỹ năng mới đó hả?”
Trình Thanh nghe thế thì ngượng ngùng nói: “Hai đứa bé cùng ngủ trưa với nhau, không biết vì sao lúc tỉnh dậy lại bắt đầu chơi trò này.”
Bà Bạch vẫy vẫy tay cười nói: “Không sao đâu, con nít là vậy đó, chắc là đang luyện nói.”
Chính ủy Bạch là một người nghiêm túc và bảo thủ, cho nên đối với việc bị con trai tấn công như vậy thì anh ấy cũng đáp trả lại vừa đơn giản lại vừa thô bạo, trực tiếp đeo khẩu trang lại cho bé, nhìn thấy dáng vẻ khó chịu của con trai mình cũng không thèm quan tâm, anh ấy quay lại gật gật đầu với Trình Thanh tỏ ý cảm ơn, sau đó cùng với vợ mình bế con đi về.
Chờ bọn họ đi rồi thì Trình Thanh lại dạy dỗ lại con trai mình, Mễ Dương thì giả vờ ê a kiểu ngây thơ không biết gì hết, hoặc là vờ nhắm mắt giả bộ ngủ, không hề có một chút gì giống như đang lắng nghe hết.
Trình Thanh cũng chỉ nói vài câu cho vui thôi, đừng nói tới con trai mình chỉ mới có mấy tháng tuổi, ngay cả một đứa trẻ ba bốn tuổi nhiều khi có dạy thì nó cũng còn chưa hiểu hết được.
Ở trong doanh trại bộ đội không có gia đình quân nhân nào đi theo tòng quân cả, vợ của quân nhân thì cũng có hai người Trình Thanh và bà Bạch, có đôi khi bà Bạch sẽ bế con mình sang nhà Trình Thanh chơi, cũng có khi Trình Thanh bế Mễ Dương sang nhà bà Bạch ngồi chơi một tí.
Chính ủy Bạch không muốn được nhận sự đối đãi đặc biệt, cho nên chỗ ở cũng rất đơn giản, nhưng mà dưới sự chỉnh chu của bà Bạch thì căn nhà lập tức trở nên khác biệt, chỉ đơn giản là một bộ ấm trà cũng được lau sạch bong sáng bóng, chứ đừng nói tới mấy thứ lặt vặt mà cô ấy mang tới, tất cả đều là vài thứ đồ dùng trong nhà đang rất được yêu thích, được nhiều người trong thành phố hay dùng và cả đồ điện nữa. Đừng nói đâu xa, chỉ mỗi cái bình giữ nhiệt đã đủ để Trình Thanh nhìn mãi không thôi.
Thân bình giữ nhiệt màu đỏ cứng cáp, nắp vặn có thể được dùng làm thành cái ly, trên thân ly còn có một cái tay cầm có thể gấp gọn lại được, cầm nắm rất tiện lợi, Trình Thanh đoán dung tích của nó chắc cũng đủ để pha ba bình sữa, vô cùng vừa vặn đủ cho một đêm uống sữa của bé con.
Cô ấy tới nơi này để thăm chồng, đợi tới cuối năm là phải về rồi, đường đi về cần phải ngồi tàu lửa hết ba ngày hai đêm, trời lạnh như vậy, nước nóng ở trên tàu lửa luôn là thứ bị người ta dành hết đầu tiên, nếu chỉ có một mình cô ấy thì cô ấy còn thể cố gắng nhịn một tí, nhưng mà đứa bé thì sao có thể nhịn được chứ.
Trình Thanh thầm nhớ kỹ hình dáng của cái bình giữ nhiệt tiện lợi này, nghĩ chờ cơ hội trước khi về nhất định cũng phải mua một cái.
Mễ Dương chớp chớp mắt nhìn cái bình giữ nhiệt tiện lợi kia, vừa hay đúng lúc nhà cậu cũng có một cái, mẹ cậu thường hay nhắc tới cái bình giữ nhiệt này bằng tuổi với cậu, tới lúc cậu lên lớp bảy thì nó vẫn còn xài được đấy.
Có điều cậu không thể nhìn nó lâu, bởi vì bà Bạch đã cười và ôm cậu bảo rằng: “Vào chơi với anh nè.” Có lẽ là do cảm nhận được sự quen thuộc ở nơi đây cho nên bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên vô cùng dễ chịu, không có la lối muốn có người lớn ở cùng mình, một mình ngồi ở giữa đống gấu bông như một ông vua nhỏ, nhìn thấy Mễ Dương được bế tới đây cũng không hề có một chút khó chịu nào.
Cậu chủ nhỏ chơi con gấu bông hình gấu mèo một lát, sau đó lại "chơi" Mễ Dương một lát, vô cùng vui vẻ.
Mễ Dương: “...”
Mễ Dương cảm thấy lý do mà cậu chủ nhỏ nhà họ Bạch không khó chịu với cậu là bởi vì anh ta hoàn toàn coi bản thân mình là một con búp bê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT