Hôm nay bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên mặc một bộ quần áo mới, đội mũ len có một quả cầu nhung ở phía trên, khi bé quay đầu lại thì nó cũng lắc lư theo. Bé ngồi đó cười khúc khích với một quả quýt đỏ chót trên tay, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết, trông rất vui.

Mễ Dương đang nằm động đậy mấy ngón tay nhỏ thì bị Trình Thanh bế lên và đặt cùng một chỗ với Bạch Lạc Xuyên, cười nói: “Dương Dương cũng tỉnh rồi hả, nào, chơi với anh bé đi, anh bé lại đến thăm con này, con có vui không?”

Mễ Dương chớp mắt, vươn tay về phía người lớn muốn bế, nhưng không được bế đi như mong muốn, ngược lại còn được nhét một quả quýt lớn vào tay.

Bà Bạch cười ha hả, nói: “Cũng cho Dương Dương của chúng ta một quả giống với anh trai, được không?”

Mễ Dương cúi đầu nhìn quả quýt, trong mũi ngập tràn mùi trái cây, cái mũi nhỏ của cậu khẽ nhúc nhích, lòng thầm nghĩ cũng được thôi.

Mễ Dương không ăn được quýt, nhưng ôm ngửi cho đã cơn ghiền cũng không tệ. Mùi quýt thơm ngát, lớp vỏ lành lạnh truyền tới các đầu ngón tay khiến Mễ Dương nhớ lại vị chua ngọt của thịt quýt, miệng chẹp chẹp.

Bà Bạch trông như đang nhìn cả hai nhưng thật ra tầm mắt lại đồ dồn lên người Mễ Dương, khen ngợi: “Đôi mắt của Dương Dương giống như nho đen vậy, lông mi cũng dài, lúc đầu chị còn tưởng nó là cô bé đấy, thảo nào người ta nói con trai giống mẹ, xinh đẹp giống hệt em vậy.”

Trình Thanh hơi ngượng ngùng nên cũng vội vàng khen: “Đâu có, Lạc Xuyên trông mới đẹp, da trắng giống chị Lạc.”

Mễ Dương cũng quay đầu qua liếc nhìn cậu chủ tiểu Bạch, không thể phủ nhận, người này đúng là trắng từ nhỏ đến lớn, làn da cho dù có phơi nắng đến mấy thì cùng lắm chỉ là hơi đỏ thôi chứ chẳng đen đi chút nào. Cậu nhớ có lần họ ra ngoài cắm trại dã ngoại, Bạch Lạc Xuyên cảm thấy khó chịu vì trên núi quá nắng nóng nên cứ một hai lôi cậu xuống sông bơi lội. Sau khi anh cởi chiếc áo phông trên người xuống thì đúng là trắng đến muốn phát sáng, lớp cơ bắp mỏng mà săn chắc trên người khiến cậu khá ghen tị.

Có lẽ đã nhận ra được ánh mắt của Mễ Dương, bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên cũng quay đầu lại nhìn về phía cậu, nhưng mất cân bằng, vừa quay người lại đã suýt ngã lên người Mễ Dương, Mễ Dương vồi vàng ngửa đầu cố gắng né ra sau, muốn tự cứu lấy chính mình. Từ kinh nghiệm của hôm qua, cậu chủ tiểu Bạch lại muốn mút mặt của cậu rồi!

Mễ Dương đoán không sai, nhưng đoán đúng cũng không đồng nghĩa sẽ trốn thoát thành công. Chẳng mấy chốc cậu đã bị cậu chủ tiểu Bạch cười khúc khích mút một bên khuôn mặt nhỏ, để lại vài vệt nước miếng.

Mễ Dương bị đè bẹp dí, chỉ có thể vung vẫy tay chân nhỏ bé, miệng “A a” hai tiếng gọi người lớn!

Nhưng hai người mẹ đứng bên giường chỉ mỉm cười nhìn họ, Trình Thanh cười cong mắt, bà Bạch thậm chí còn kêu lính cảnh vệ về lấy máy ảnh chụp lại để làm kỷ niệm.

Mễ Dương cũng không giãy dụa nữa, nằm ở đó với khuôn mặt không còn gì luyến tiếc để bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên mút mặt.

Cậu chủ tiểu Bạch ôm lấy cậu chơi nửa ngày, có lẽ cách bày tỏ thân thiện của trẻ nhỏ cũng chỉ có hai loại, ôm thật mạnh và mút mặt yêu thương, sau khi bày tỏ sự thân thiện xong thì lại bắt đầu chơi lăn quýt, còn “a” một tiếng với Mễ Dương.

Mễ Dương: “…”

Mễ Dương quay đầu nhìn về phía Trình Thanh, cố chấp vươn tay, cậu muốn rửa mặt trước! Trên mặt toàn là nước miếng của Bạch Lạc Xuyên đấy!

Cũng may Trình Thanh đã chăm sóc cậu vài tháng nên cũng biết được một số thói quen nhỏ của cậu, cầm khăn tay lau mặt sạch sẽ cho cậu, sau khi lại trở thành một đứa bé thơm tho thì lại đặt hai đứa nhỏ chung với nhau. Lần này Mễ Dương hợp tác hơn nhiều, vừa qua đó thì lập tức dốc sức phối hợp trò chơi lăn quýt của cậu chủ Tiểu Bạch, đẩy luôn quả của mình cho cậu chủ tiểu Bạch chơi, cố gắng giữ an toàn cho bản thân.

Nhìn thấy hai đứa chơi vui vẻ thì Trình Thanh cười nói: “Lúc trước em còn lo Dương Dương chưa gặp qua các bạn nhỏ khác, tự hỏi các bé phải mất bao lâu mới có thể chơi với nhau, lúc này mới vài phút trôi qua thì đã thân với nhau như vậy rồi!”

Bà Bạch cũng rất vui, cô ấy cùng chồng qua đây ở vài tháng, các người lớn bọn họ ở đây chịu khổ cũng không sao, nhưng cô ấy một mình chăm sóc con, thật khó khi tìm được một người bạn nhỏ chơi với con trai. Điều này tốt hơn nhiều so với những gì cô ấy mong đợi, khi nhìn sang Mễ Dương, trong ánh mắt cũng mang theo vẻ yêu mến.

Bà Bạch có chút việc vào buổi trưa, vốn định bế con đi về, Trình Thanh làm người khôn khéo nên khuyên rằng: “Chị Lạc, trong doanh trại chỉ có hai chúng ta là vợ của quân nhân, chị bế về cũng là Tiểu Triệu trông dùm chị, nếu chị yên tâm thì chị để Lạc Xuyên ở chỗ em và bảo Tiểu Triệu cũng ở lại giúp đỡ, em chăm Dương Dương cũng là chăm, chăm thêm một bé cũng không tốn sức gì!”

Tiểu Triệu là lính cảnh vệ của Bạch chính ủy, mặc dù bình thường cũng có giúp đỡ, nhưng một người đàn ông chăm trẻ thì luôn khiến người ta hơi không yên tâm, bà Bạch cũng rất vui khi nghe Trình Thanh nói như vậy, hỏi: “Không cản trở em làm việc chứ?”

Trình Thanh cười ha hả nói: “Em có việc gì chứ, chỉ là nấu cơm cho cha của Mễ Dương, không cản trở!”

Bà Bạch mím môi cười và nói: “Vậy làm phiền em rồi.”

Bà Bạch để lính cảnh vệ ở lại đây giúp đỡ Trình Thanh cùng nhau chăm sóc các con, cô ấy tự đi trước và nói rằng sẽ trở lại vào buổi chiều.

Trình Thanh ở lại trải một tấm thảm nhỏ cho hai đứa nhóc, sau đó dùng gối vây quanh một vòng để chúng khỏi rơi ra ngoài, sau đó ngồi một bên bắt đầu đan áo len, cô ấy trông nhẹ nhõm thoải mái, thỉnh thoảng còn trêu đùa với bọn trẻ, thay vào đó là lính cảnh vệ Tiểu Triệu ở một bên mang túi đeo chéo hơi căng thẳng, canh chừng thời gian và hỏi: “Chị dâu, bọn trẻ có phải nên ăn chút trái cây nghiền nhuyễn không?”

Mễ Dương cũng hơi đói, ngẩng đầu lên giương mắt nhìn mẹ mình.

Trình Thanh gật đầu rồi nói: “Được, tôi đi chuẩn bị cho bọn trẻ.”

Lính cảnh vệ nói: “Tôi có mang theo, tôi luôn mang theo chút đồ ăn vặt khi đi ra ngoài, hôm nay là táo.”

Trình Thanh nói: “Vậy được, cậu chăm sóc bọn trẻ một chút, tôi vừa hay phải đi pha sữa bột cho Dương Dương.”

Lính cảnh vệ đồng ý rồi từ trong túi đeo chéo lấy ra một cái yếm màu vàng nhạt cho bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đeo vào, đoán chừng cậu chủ nhỏ cũng biết đeo vào là có đồ ăn nên ngoan ngoãn ngồi đó, đặt hai tay mũm mĩm lên chiếc bụng nhỏ, đảo đôi mắt to long lanh về phía lính cảnh vệ, sau khi nhìn thấy lính cảnh vệ lấy hộp cơm hoạt hình của mình ra thì đôi mắt lại sáng lên vài phần, vươn tay ra rồi lại vỗ bụng mình: “Ê a!”

Bên trong hộp cơm nhỏ là một quả táo và một cái muỗng nhỏ, sau khi cắt đôi thì lính cảnh vệ muốn cho Mễ Dương ăn một ít, nhưng Trình Thanh mỉm cười từ chối, lắc bình sữa trong tay và nói: “Không cần đâu, Dương Dương không thể ăn quá nhiều, bé nó ăn cái này.”

Lính cảnh vệ bắt đầu cho cậu chủ tiểu Bạch ăn trái cây nghiền nhuyễn, đưa một muỗng qua đó thì lập tức bị cậu chủ nhỏ há mồm chờ đợi đút ăn ăn nhóm nhém. Đứa bé ăn quá ngon miệng, hai mắt nheo lại, sau khi ăn một ít trái cây nghiền nhuyễn thì bé còn cầm một miếng táo đã cắt sẵn ôm trước cái yếm và gặm say sưa ngon lành.

Mễ Dương ở bên khác cũng đang đợi bữa ăn thêm của mình.

Cậu thường ngày là uống sữa bột, lúc này đang chờ Trình Thanh pha xong và khẽ kiểm tra nhiệt độ trên mu bàn tay thì mới chậm rãi uống lấy. Sau khi ăn vài ngụm và không thấy đói lắm thì Mễ Dương bắt đầu lơ đãng vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn tuyết rơi đêm qua đã ngừng, nhưng thứ màu xanh duy nhất được một màu bạc bao phủ ở bên ngoài có thể chính là vài cây thông có tuyết rơi dày đặc trên cành, chỉ nhìn thôi cũng đã cảm thấy lạnh dữ dội rồi.

Em bé rất dễ buồn ngủ, trường hợp ngủ gục khi đang ăn rất thường thấy.

Mễ Dương bú bình sữa, nhắm mắt lại không bao lâu thì ngủ thiếp đi, lúc đó có lần được mẹ bế lên lại cho bú bình lần nữa, ngay cả khi Mễ Dương đang ngủ thì cậu cũng duỗi cánh tay nhỏ ra ôm lấy bình sữa nhắm mắt uống ừng ực cho đến khi ợ hơi.

Bạch Lạc Xuyên nhìn thấy rồi đưa tay sờ vào bình sữa của cậu: “A?”

Mễ Dương nổi giận, đây là cái chứng bệnh gì vậy! Trước đó cậu thích gì thì Bạch Lạc Xuyên cũng cướp đi, từ lúc đi học đã là như vậy rồi, thứ gì nhìn vài lần cũng muốn cướp đi, hoa khôi viết thư tình cho cậu cũng cướp đi, bây giờ đến một bình sữa cũng cướp!

Mễ Dương nhả núm vú cao su ra, dựng lông mày nhỏ lên, phun một ngụm sữa “phụt” vào bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên - Cướp hả mậy!

Cậu chủ tiểu Bạch kiên nhẫn, tinh thần cướp giật vẫn còn sôi sục. Bé đoạt lấy bình sữa của Mễ Dương cố bỏ vào miệng mình, nhóm nhém uống hai ngụm lớn.

Đợi đến khi Mễ Dương cướp bình sữa về thì đã ít đi rất nhiều rồi, cậu cúi đầu xuống nhìn, khá lắm thằng kia, núm vú cao su cũng muốn bị bé cắn thủng một lỗ nhỏ, chẳng trách vừa nãy lại uống nhanh như vậy!

Trình Thanh ngạc nhiên nói: “Chao ôi, Lạc Xuyên mọc răng rồi!”

Mễ Dương vốn đang ôm bình sữa trốn vào trong vòng tay mẹ cũng vội quay đầu lại nhìn khi nghe thấy vậy, bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên đang vui vẻ cười toe toét ở đó và lộ ra hai chiếc răng sữa lớn bằng hạt gạo, trong lòng cậu lại ghen tị, mặc dù ngày sinh cách nhau hai tháng, nhưng cảm thấy sự phát triển kém rất nhiều.

Mễ Dương nhớ Bạch Lạc Xuyên sau này có thể cao đến hơn một mét tám, lúc đó cậu thấp hơn Bạch Lạc Xuyên hơn nửa cái đầu. Hồi đó, ở phía Bác, cao một mét bảy sáu đã thuộc dạng thấp rồi, nhưng giờ vẫn chưa muộn, ăn nhiều cơm uống nhiều sữa và canh xương hầm gì đó, chắc hẳn ít nhiều có thể bổ sung thêm hai centimet đúng không? Cậu không yêu cầu gì nhiều, một mét bảy tám đã đủ thỏa mãn rồi.

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên còn muốn đưa tay ra cướp bình sữa, Mễ Dương lần này không hề nhường bé chút nào, mở miệng tự mình ngậm lấy trước và uống ừng ực.

Trình Thanh chọc vào trán cậu, trêu đùa cậu: “Đồ keo kiệt, cho anh uống một chút có sao đâu?”

Bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên giương mắt ngồi một bên chờ đợi, có lẽ cảm thấy Mễ Dương uống xong thì còn có khả năng có phần của mình, cầm quả táo trong tay gặm cắn rồi lại chớp đôi mắt to nhìn bình sữa của Mễ Dương.

Mễ Dương quay đầu uống tránh bé rồi hứ một tiếng.

Trình Thanh bị bọn chúng chọc cười đến không chịu nổi, lại tìm ra một bình sữa để pha sữa bột cho bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên uống, hai đứa nhỏ mỗi người ôm một bình sữa uống ừng ực, giống như tranh tài vậy, thật ngon lành.

Lính cảnh vệ ở một bên thở dài: “Đúng để hai đứa ở bên nhau thì dễ nuôi hơn thật.”

Trẻ con ăn no rồi sẽ buồn ngủ, Bạch Lạc Xuyên mạnh hơn Mễ Dương một chút, nhưng dù sao cũng là em bé, sau khi uống hơn phân nửa bình sữa thì nhanh chóng bắt đầu dụi mắt. Trình Thanh cầm chăn nhỏ đến, được làm bằng bông mới nên rất mềm, cô ấy bế hai đứa nhỏ qua đó để chúng ngủ trưa, Mễ Dương ngáp một cái, đặt tay nhỏ cọ vào bên mặt rồi nhanh chóng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Tư thế ngủ của bạn nhỏ Bạch Lạc Xuyên ở bên cạnh không tiêu chuẩn như vậy, tự lật người ngủ sấp ở đó, gò má trắng nõn cọ vào chiếc chăn nhỏ mềm mại, như thể đang xác định mùi của bé vậy, đôi mắt nhắm mở vài lần và lúc này mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play