Thời gian trước ông cụ Bạch phải nằm viện, chỉ mới về nhà cũ nghỉ ngơi điều dưỡng gần đây thôi, tuy vẫn có bác sĩ gia đình chăm sóc nhưng cụ ấy cứ ho khan mãi, kéo dài thật lâu vẫn không thấy khá lên. Có hôm khó chịu quá, cụ ấy phải ngồi suốt đêm mới thoải mái hơn một ít, Bạch Lạc Xuyên không yên lòng, bởi vậy cứ nửa đêm mà nghe thấy tiếng ho khan là anh lập tức đi xuống lầu nhìn xem, nếu thấy cụ ấy khoác áo khoác ngồi đó thì anh cũng lập tức lên phòng ôm chăn xuống ngủ trên chiếc sô pha nhỏ trong phòng, cụ ấy có nói cách mấy anh cũng không chịu đi.
Ông cụ Bạch đuổi anh lên lầu: “Bộ trong nhà thiếu chỗ ở hay gì, phòng trống nhiều thế mà cháu cứ ăn vạ trong phòng ông làm chi, đi mau đi mau!”
Bạch Lạc Xuyên không chịu, anh đắp một tấm chăn mỏng cho cụ ấy: “Ông đã như vậy rồi còn bảo cháu đi đâu? Có phải là do bệnh viện đó không tốt không, ông nội, hay ông theo cháu đến Thượng Hải hoặc Bắc Kinh đi, làm gì có ai bị bệnh mà cứ để vậy mãi được ạ.”
Ông cụ Bạch ậm ừ hai tiếng, vờ như mình không nghe thấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT