Dịch: Puh

05

Cảnh sát nhanh chóng kéo chú ấy ra, giữ chặt chú Lý.

Mẹ lập tức kéo tôi ra phía sau lưng bà.

Trong lòng tôi như có một cục đá chặn ngang.

Tôi nghĩ lại từng câu nói của chú Lý, rốt cục là có ý gì đây?

Chú Lý đi chưa lâu, thì tôi tới gõ cửa nhà chú.

Thím Lý nhìn thấy tôi, thì bổ nhào tới trước mặt tôi rồi quỳ xuống.

Thím ấy dập đầu xuống đất, xin tôi tha lỗi cho mình.

Tôi vội đỡ thím Lý dậy.

Thím Lý run rẩy lấy tấm thẻ ATM từ trong ngực ra, “Đây là số tiền thím tích cóp để làm tiền dưỡng già, có tất cả 10 vạn (~350 triệu), tuy là không nhiều, nhưng cũng coi như đây là phần bồi thường mà thím có thể đưa cho hai mẹ con.”

Tôi từ chối thím Lý.

Bởi vì trong lòng tôi luôn không tin chú Lý là hung thủ.

“Thím à, con có thể đi thăm phòng chú Lý không?” Tôi mở miệng nói.

Tuy rằng thím Lý có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Phòng của chú Lý ở tầng 2.

Tôi bước tới phòng chú Lý, xác nhận thím Lý không có đi theo, bèn lập tức tìm kiếm trên sàn nhà.

Tôi thuận lợi tìm được một ngăn kéo, mở nắp, quả thật có một cuốn nhật ký.

Ngày tháng viết nhật ký là bắt đầu từ một tháng trước.

“Gần đây, tôi cảm thấy luôn có ánh mắt cứ theo dõi tôi.”

“Cuối cùng, tôi phát hiện ra khởi nguồn của ánh mắt đó, tới từ chính vợ tôi.”

“Nửa đêm hôm đó, tôi bất ngờ tỉnh giấc, thấy cô ấy quỳ bên đầu giường, bất động nhìn tôi, khuôn mặt mang theo nụ cười quái dị.”

“Tôi phát hiện một chuyện vô cùng đáng sợ, vào tháng tư hàng năm, ở trong huyện nhỏ này, đều sẽ chết 3 người, mà cái chết của 3 người này đều vô cùng quái dị, hoàn toàn không giống với chuyện mà người bình thường có thể làm được, mà mỗi người chết đó, đều giống tôi, là đến từ vùng khác.”

Trong trang nhật ký này còn kẹp vài tờ báo được cắt ra.

Trên báo, ghi lại những vụ án giết người từ năm 2019 đến năm 2021.

1/4/2019, thi thể của một cô gái bị cắt thành nhiều mảnh vụn, bị phát hiện ở trong bồn nhà vệ sinh, nguyên nhân được phát hiện là do chồng cô gái này lúc xả nước thì thấy nước biến thành máu.

5/4, một người đàn ông bị ngã từ chiếc giường chưa tới 1m, nhưng nguyên nhân cái chết của anh ta lại do ngã từ trên toà nhà cao tầng xuống, phần xương sọ bị nứt vỡ.

22/4, thi thể của một cô gái bị phát hiện trong tủ quần áo ở chính phòng của mình, lúc được phát hiện, máu của cô gái đã bị rút cạn.

Tôi đọc mà mồ hôi lạnh cứ túa ra.

Nếu đúng như những gì mà chú Lý viết trong nhật ký, thì vào tháng tư hàng năm, đều sẽ có 3 vụ án mạng xảy ra.

Mà nguyên nhân của mỗi cái chết, đều vô cùng tàn nhẫn và dị thường.

Trùng hợp thay, tháng này là tháng 4.

Tôi run rẩy mở trang tiếp theo.

Đây là trang nhật ký cuối cùng rồi.

Thời gian viết nhật ký, là vào tuần trước.

“Lại tới tháng 4 rồi, cuối cùng tôi cũng biết được bí mật của huyện nhỏ này, tôi nhất định sẽ chết trong tháng 4 này, cho dù là ai, khi bạn đọc được tờ nhật ký này, mong bạn hãy cẩn thận người bên cạnh có ấn ký màu vàng trên người.”

“Nhớ kỹ, nhớ kỹ.”

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng bước chân truyền từ dưới tầng lên.

Tôi nhanh chóng cất cuốn sổ nhật ký về chỗ cũ, giả vờ như không có chuyện gì, bước ra ngoài.

“Diêu Diêu à, thẻ ATM này, thím vẫn muốn đưa cho con, không thì lòng thím không yên được, mong con hãy nhận lấy.”

Thím Lý cố gắng nhét thẻ vào tay tôi.

Đột nhiên, tôi thấy trên thẻ có hàng chữ nho nhỏ.

Rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt.

06

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc nhìn thím ấy, thím ấy lại giống như chưa xảy ra chuyện gì, áy náy cười với tôi.

Buổi tối hôm đó.

Thím Lý chết rồi.

Thi thể của thím ấy, được phát hiện trong tủ lạnh.

Không có dấu vết cưỡng ép hay lôi kéo gì.

Càng giống như chính Thím Lý tự mình mở cửa tủ lạnh, rồi bước vào đó.

Nhưng điều khó có thể tưởng tượng là, đầu của thím Lý bị chặt xuống khi còn sống.

Nhưng trong huyện này chưa từng xuất hiện bất cứ động vật hoang dã nào.

Hiện trường cũng không có dấu vết của loài động vật nào.

Mà thi thể của thím ấy, ngồi trong tủ lạnh, bàn tay ôm lấy đầu mình.

Tôi trèo lên cửa sổ, nhìn thấy thi thể của thím Lý được kéo ra.

Đột nhiên, một cơn gió thổi tới, thổi bay một góc vải trắng.

Vào chính lúc này, tôi thấy đầu của thím Lý chợt dần chuyển động hướng về phía tôi.

Đôi mắt vốn nhắm nghiền, lại mở to.

Mắt trừng tới độ lớn cực hạn, nhìn chằm chằm tôi.

Tôi chợt thấy rùng mình, run rẩy run lùi về phía sau.

Lúc nhìn lại một lần nữa, đôi mắt của thím Lý đã nhắm chặt rồi.

Cánh tay xanh xám của thím ấy mềm oặt rơi ra khỏi khăn che.

Trên tay thím ấy, cũng có hình xăm màu vàng cổ quái y như của mẹ tôi.

Hình xăm này, rốt cục là có ý nghĩa như thế nào?

Người chết ở tháng này, tính thêm cả thím Lý nữa, không thừa không thiếu, vừa vặn 3 người.

Tháng 4 hàng năm có lời nguyền chết đi 3 người, lại một lần nữa xuất hiện.

Nhưng có một điểm, không hề giống với những án mạng đã từng xảy ra.

Trừ bố tôi, thì thím Lý và cô gái kia đều là người sinh ra và lớn lên ở huyện này.

Chỉ có bố tôi, là sau khi quen biết mẹ tôi hồi học đại học, mới tới chỗ này sinh sống.

5 năm này, chưa từng có người bản địa nào chết cả.

Tại sao lần này, lại có hai người bản địa liên tiếp chết?

Lời thím Lý để lại trên thẻ ATM, rõ ràng là một lời nhắc nhở với tôi.

Thím ấy và chú Lý đều nhắc nhở tôi phải rời khỏi đây.

Nhưng nhật ký của chú Lý cí viết, cách xa người có ấn ký màu vàng trên người.

Tất cả chuyện này, rốt cục là sao đây?

Buổi tối.

“Mẹ ơi, con muốn bàn chuyện này với mẹ, đợt này không phải là nghỉ hè sao, con muốn ra ngoài chơi mấy ngày, từ nhỏ tới giờ, con chưa từng rời khỏi chỗ này, bây giờ con cũng săp trưởng thành rồi, conn muốn ra ngoài ngắm nhìn thế giới.”

Tôi thử thăm dò, quan sát sắc mặt của bà.

Khuôn mặt đang mang nét cười của mẹ nhanh chóng u ám lại.

Bà nắm chặt đôi vai tôi, ngón tay dùng lực như muốn khảm sâu vào da thịt tôi.

“Mẹ không muốn con ra ngoài lúc này, bố con vừa mới rời bỏ mẹ, bây giờ ngay cả con cũng muốn rời đi sao?”

Đôi mắt mẹ tràn đầy tơ máu, khuôn mặt vặn vẹo nhìn tôi.

Tôi bị hình ản như thế của mẹ doạ sợ.

Mẹ thả tay ra khỏi vai tôi, dường như biết phản ứng của mình quá kích động.

“Xin lỗi con, Diêu Diêu, con ở lại cạnh mẹ lúc này được không?”

Ánh mắt mẹ như cầu xin, khẩn cầu nhìn tôi.

Lúc này tôi mới phát hiện, hai ngày nay, dường như mẹ đã già đi rất nhiều.

Đầu tôi chợt hiện lên những hình ảnh bà đối xử tốt với tôi, trong lòng bắt đầu sinh ra cảm giác nghi ngờ với cách nghĩ trước kia của mình.

“Vâng ạ.”

Mắt mẹ ngập nước, ôm chặt lấy tôi.

Mẹ con tôi lâu rồi mới ôm nhau thế này.

Đột nhiên, tôi ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt trên người bà.

Tôi cau mày lại, nhưng lại không dám nghĩ quá sâu.

Nửa đêm.

Tôi nằm trên giường, xoay qua xoay lại không tài nào ngủ nổi.

Đột nhiên, ở khe cửa chợt có bóng người được kéo dài ra.

Bóng người trên đất rất kỳ lạ.

Tay của người đó dường như cầm thứ gì đó.

Hình dáng của thứ đó, giống với một chiếc dai gọt hoa quả sắc bén.

Khí lạnh từ tim tôi lan ra khắp người.

Nắm vặn cửa nhẹ cạch một tiếng, nhẹ nhàng chuyển động.

Nhưng rất rõ ràng, người bên ngoài không hề mở cửa.

Sau khi vào phòng, tôi đã khoá cửa lại rồi.

Ánh mắt tôi dán chặt vào tay nắm cửa.

Nó chuyển động thêm hai lần nữa, rồi cũng ngừng.

Ngoài cửa, truyền tới tiếng bước chân xa dần.

Cái bóng trên mặt đất cũng biến mất theo.

Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, cảm giác lạnh lẽo lại đột nhiên bò lên sau lưng tôi.

Dường như có ánh mắt vô cùng ác độc, đang ở phía sau nhìn chằm chằm tôi.

Tôi quay đầu thật mạnh lại nhìn.

Tôi thấy khuôn mặt của mẹ đang dán sát vào tấm thuỷ tinh của cửa sổ.

Khuôn mặt của bà dán sát vào tấm thuỷ tinh, khuôn mặt bị dồn ép không nhìn ra hình dạng gì, đang nhìn tôi chằm chằm.

07

“Mẹ! Mẹ làm gì thế!”

Tôi sợ hãi tới mức kếu thật lớn.

Khoé môi bà nhếch lên.

“Ban nãy mẹ muốn đi vào nhìn con, lo con ở một mình sẽ sợ, nhưng cửa khoá trái mất rồi, mẹ rất lo cho con, nên mới ra ngoài cửa sổ nhìn.”

Mẹ giơ con dao gọt hoa quả trong tay lên, “Nếu con chưa ngủ, thì mẹ gọt hoa quả cho con ăn nhé.”

“Mẹ, con không sao, không cần đâu, con không muốn ăn, mẹ mau đi nghỉ sớm đi.”

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của bà ngoài cửa sổ, tim tôi đập cực kỳ nhanh.

“Vậy thôi, mẹ về nghỉ đây.”

Bà gật đầu, rời khỏi đây.

Tôi mở miệng thật lớn, tay đã toát đầy mồ hôi.

Vào đúng lúc này, điện thoại của tôi chợt rung lên hai lần.

Tôi nhận được một tin nhắn.

Khi tôi nhìn thấy người gửi tin nhắn là ai, đôi mắt tôi trừng lớn.

Người gửi tin nhắn cho tôi, chính là bố tôi.

“Con gái yêu quý, khi con nhận được tin nhắn này, thì rất kinh ngạc nhỉ, đây là tin nhắn đã được đặt lịch gửi đi, thiết nghĩ lúc này bố đã không còn ở bên con nữa rồi.”

“Nhưng mong con hãy luôn ghi nhớ, cho dù bất cứ lúc nào, con đều có thể tin tưởng bố, bố luôn luôn yêu con.”

“Nếu như con rất nhớ bố, thì hãy đi xem những tấm ảnh từ nhỏ tới lớn của con, ở trong đó, con nhất định sẽ có phát hiện mới.”

Tin nhắn cuối cùng, dường như bố đang nhắn gửi điều gì đó cho tôi.

Tôi lập tức bò từ giường dậy, tìm tập album dày trên tủ.

Trong album đều có những tấm ảnh từ nhỏ tới lớn của tôi.

Tấm thứ nhất, là ngày tôi sinh ra.

Khuôn mặt mẹ hiền từ bế tôi, bố thì nhìn tôi mỉm cười.

Tôi nhanh chóng lật ra phía sau.

Cho tới khi tôi lật tới tấm ảnh tôi 5 tuổi.

Trong bức ảnh, tôi đứng cùng rất nhiều đứa trẻ, cười rất vui vẻ.

Tôi nhớ, đó là hoạt động trại hè đầu tiên của trường mầm non.

Cũng là lần đầu tiên tôi qua đêm mà không có bố hay mẹ ở bên.

Đột nhiên, ánh mắt của tôi dừng ở một góc trong bức ảnh.

Hai tay vô thức không khống chế được mà run rẩy.

Phía sau cái cây cách tôi không xa, có một người đứng đó.

Khuôn mặt người đó chìm trong bóng tối, nhưng ánh mắt thì nhìn tôi không rời.

Khuôn mặt người dó chìm trong nơi tối, thế nên cực kỳ trắng bệch.

Người này, là mẹ của tôi.

Tôi như ngừng thở, lật tiếp những bức sau.

Khi tôi và đứa bạn thân 12 tuổi cùng nhau đi tới công viên chơi xây lâu đài cát.

Tôi nhớ rất rõ hôm đó, bởi mẹ nói với tôi, bà không được khoẻ, nên đi bệnh viện khám bệnh.

Nhưng tôi lại phát hiện trong tấm ảnh đó, dưới ghế tựa dài trong công viên, lộ ra một cái đầu với mái tóc đen nhánh.

Rõ ràng có một người ngồi đó.

Người đó cúi đầu, mái tóc che kín khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.

Nhưng đó chính là đôi mắt của mẹ tôi.

Bàn tay cầm bức ảnh của tôi không ngừng run rẩy.

14 tuổi, bạn thân và tôi cùng nhau đi khu vui chơi ngồi vòng đu quay.

Tấm ảnh này là khi ngồi đu quay tôi đã tự chụp.

Tôi yeah với camera, cười đến là vô tư.

Nhưng người tôi bỗng dưng lạnh toát.

Bởi vì trong bức ảnh, người ngồi ở hàng sau tôi, chính là mẹ tôi.

Dường như bà cũng phát hiện ra tôi đng chụp ảnh, nên nhìn camera, nở một nụ cười kỳ quái.

Không lạnh mà run, tôi điên cuồng lật mở từng tấm ảnh một.

Cuối cùng, tôi phát hiện ra một chuyện khiến người ta thấy khủng hoảng.

Trong mỗi một tấm ảnh, tôi đều có thể phát hiện ra bóng dáng của mẹ mình.

Thậm chí, ngay cả lần mọt mình tôi tới ngủ ở nhà bạn thân.

Tôi nằm trên giường bạn thân.

Dưới gầm giường, đầu của mẹ tôi ló ra một nửa, ngẩng cổ, trừng mắt nhìn tôi.

08

Những hình ảnh đáng sợ này, đều vô tình bị camera ghi lại.

Có lẽ sau khi lớn rồi, thì tôi không còn hay xem album nữa.

Bởi thế cho tới tận bây giờ, tôi mới biết, hoá ra mẹ tôi luôn luôn giám sát tôi.

Đây là chuyện bố muốn nói cho tôi biết, bí mật sau những tấm hình.

Chợt cảm giác ớn lạnh len lỏi bò lên lưng tôi.

Tôi thực sự không dám tin, người mẹ luôn dịu dàng và chu đáo của tôi, lại luôn giám sát tôi.

Đột nhiên, tôi nghe thây tiếng loạt xoạt ở ngoài cửa.

Đó là một âm thanh rất kỳ lạ.

Giống như có người cố gắng bước đi thật nhẹ nhàng.

Tim tôi chợt đập mạnh, nhanh chsong bỏ tập album về chỗ cũ.

“Diêu Diêu, con ngủ chưa?”

Ngoài cửa, tiếng mẹ tôi vọng vào.

Tôi ngưng thở, không dám phát ra tiếng động gì.

Qua một lúc, tiếng loạt xoạt xa dần.

Hình như mẹ đi rồi.

Tôi còn chưa kịp thở phào.

Thì tiếng loạt xoạt đó lại xuất hiện ở bên ngoài cửa phòng.

Đầu tôi lại xuất hiện ra một cảnh tượng vô cùng kinh dị.

Mẹ tôi nhẹ tay nhẹ chân bước đi bằng mũi chân, đi tới trước cửa phòng tôi.

Cách nghĩ này, khiến tôi nổi da gà khắp người, không lạnh mà run.

Tại sao mẹ lại quay lại cửa phòng tôi không đi nữa?

“Diêu Diêu, con ngủ chưa?”

Phía sau cánh cửa lại có tiếng mẹ tôi vọng lại.

Giọng nhè nhẹ, dường như cố ý đè giọng xuống nói chuyện.

Lúc này tôi vô cùng căng thẳng, ngừng thở, không dám tạo ra bất cứ tiếng động nào.

Hồi lâu, không còn nghe thấy tiếng mẹ ở ngoài cửa nữa.

Tôi mới cẩn thận từng tí một, bước xuống giường, đi tới cánh cửa, áp tai vào cửa nghe ngóng.

Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng thở yếu ớt, từ phía sau cửa.

Mẹ tôi vẫn còn ở ngoài!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play