Dịch: Puh
01
Đêm muộn, khi tôi đang ngủ ngon lành, thì bị một loạt tiếng động làm tỉnh giấc.
Tôi nghe thấy trong nhà vệ sinh phát ra âm thanh kỳ quái nào đó.
Giống tiếng có người dùng móng tay nhẹ cào cửa.
Tôi cẩn thận bước từng bước giường xuống, mở cửa phòng mình, đi tới nhà vệ sinh.
Tôi áp tai vào cửa, cẩn thận nghe, âm thanh dường như truyền từ trong ống nước ra.
Lẽ nào trong nước có chuột?
Tôi ghét bỏ cau mày, đang định quay người đi thì đột nhiên…
Ùng ục.
Dưới nước đột nhiên trào ra một dòng máu đỏ tươi.
Tôi thất thanh la lớn lên.
Nửa giờ sau.
Cảnh sát tới cửa phòng vệ sinh căng dây điều tra. 
Tôi chết lặng trong lòng mẹ, sợ tới nỗi run bần bật.
Mẹ không ngừng an ủi tôi, nói với tôi, không sao đâu bé con.
Cảnh sát gỡ bỏ ống nước xuống.
Kéo một thi thể bị ép chặt trong đó ra.
Khi tôi nhìn thấy nốt ruồi nơi khoé mắt thi thể, tôi kinh ngạc trừng to mắt nhìn.
Thi thể này, là bố của tôi.
Bố tôi, một người sống sờ sờ, bị người ta nhét vào trong ống nước.
Đây là chuyện không thể nào xảy ra được.
Tuy rằng bố tôi không cao, nhưng ông hoàn toàn có đầy đủ hình thể của một người đàn ông trưởng thành.
Tôi chỉ từng nghe nói có người nhét trẻ sơ sinh vào ống nước nhà vệ sinh, chứ chưa từng nghe thấy chuyện, một người dàn ông trưởng thành cũng có thể nhét vào trong ống nước được.
Tôi dùng hết sức thoát khỏi cái ôm của mẹ, khóc tới mức xé lòng.
Mẹ che mắt tôi lại, bà nén đau thương nói với tôi: “Bé con, đừng nhìn.”
Thi thể của bố tôi được đưa đi rất nhanh chóng.
Trong nhà không hề có dấu vết của sự vật lộn.
Chỉ có một dấu vết duy nhất, là hai dấu chân cỡ 41 xa lạ xuất hiện trong nhà vệ sinh.
Cảnh sát thông qua điều tra dấu chân phán đoán, dấu chân này thuộc về một người đàn ông cao khoảng 1m78, mắc hội chứng bàn chân dẹt.
*Hội chứng bàn chân dẹt: mặt lòng bàn chân bằng phẳng, không lõm chút nào.
Cái chết của bố tôi gây chấn động cả huyện.
Hôm tổ chức tang lễ cho ông, một mình tôi ngồi trong phòng, nín khóc mở bức thư hồi trước ông viết cho tôi.
Đây là cách giao lưu đặc biệt mà trước đây tôi và ông hay dùng.
Công việc vủa ông rất bận, vì để cho mẹ và tôi có một cuộc sống tốt hơn, ông đã làm việc bất kể ngày đêm.
Chúng tôi thường viết những lời muốn nói với người kia qua những phong thư.
Tôi lật xem từng bức thư mà ông gửi cho mình, nhưng có một bức, khiến tôi cau mày.
Bởi bức thư này có trật tự sắp xếp câu, rất kỳ lạ.
Thậm chí còn có thể dùng từ ‘không thuận’ để hình dung.
“Hồi con còn nhỏ, rất là nghịch ngợm, nhưng cũng rất đáng yêu.”
“Trong lòng có rất nhiều ước mơ, khiến con không ngừng tiến về phía trước.”
“Mẹ và bố, đều rất yêu con.”
“Mẹ con cũng đã lớn tuổi rồi, sau này con phải bao dung bà ấy thật nhiều nhé.”
Tôi cẩn thẩn nhìn kỹ lại từng câu.
Đột nhiên, tôi đứng bật dậy.
Chữ mở đầu của mỗi câu này, khi ghép chúng lại với nhau, thì thành…
“Cẩn- Thận- Mẹ- Con”
*Bốn câu trên ở bản trung là:
「小时候的你,非常调皮,但也很可爱。
「心中有很多梦想,让你不断地前进。
「妈妈和爸爸,都很爱你。
「妈妈年纪大了,你以后要多包容她。」 Ghép 4 từ đầu câu lại thì thành: 小心妈妈 với nghĩa là cẩn thận mẹ con.
Bức thư rơi từ trên tay tôi xuống.
Điều này là trùng hợp, hay là…
Đúng lúc trong lòng tôi đang chìm trong nghi ngờ, thì mẹ tôi đẩy cửa bước vào.
Bà mặc một bộ đồ đen tuyền, sắc mặt vô cùng mệt mỏi.
Mắt của bà rất sưng, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.
“Diêu Diêu, ra đây với mẹ cùng tiễn mọi người nào.”
Tôi vô thức vo tròn bức thư trong tay, nắm chặt nó vào lòng bàn tay.
“Dạ vâng ạ.”
Đột nhiên, tôi phát hiện ánh mắt mẹ tôi cứ nhìn chằm chằm vào tay tôi.
Trên mặt bà xuất hiện một biểu cảm mà tôi chưa bao giờ thấy.
“Trên tay con, cầm gì thế?”
Bà chăm chú nhìn tay tôi, nói.
Trán tôi đổ mồ hôi lạnh.
“Là thư bố viết cho con.”
Mẹ biết bố con tôi thích dùng cách này để giao lưu với nhau.
Nhưng lúc này, ánh mắt của bà lại không hề rời khỏi tay tôi.
“Có thể cho mẹ đọc không?”
Mẹ nhìn tôi, dịu dàng nói.
Nhưng ánh mắt của bà, lại không hề có ý cười.
“Đương nhiên được ạ.”
Tôi chẳng có lý do hợp lý nào để từ chối, chi đành đưa thư cho bà.
Ngay lúc mẹ nhìn thấy chữ trên bức thư, mắt bà tự nhiên đỏ lên.
Đột nhiên bà hít thở thật sâu, dường như là đang nén nước mắt.
“Bố con, thật sự rất yêu mẹ con mình.”
Mẹ trả thư cho tôi. Tia nghi hoặc về bà trong lòng tôi, cùng biến mất theo.
Tôi sinh ra cảm giác áy náy. Sao tôi có thể nghi ngờ mẹ mình được chứ?
Rõ ràng bà rất yêu bố mà.
Sau khi tiễn họ hàng thân thích về, tôi bước vào phòng sách hồi còn sống của bố.
Tâm trạng nặng nề, tôi đi thu dọn những đồ vật mà bố tôi để lại.
Đột nhiên, khi tôi cầm quyển sổ ghi chú của bố trước khi mất lên, thì một tờ giấy từ trong cuốn sổ nhẹ bay xuống.
Trên tờ giấy có viết một câu:
Con gái yêu quý, khi con nhìn thấy tờ giấy này, thì sợ rằng bố đã rời khỏi thế gian này rồi, mong con hãy nhìn lại một lần nữa tấm ảnh mà bố con mình đã chụp chung trong một tháng qua, bố luôn luôn yêu con.
Tôi cau mày, đồng thời trái tim cũng đập nhanh theo.
Một tháng trước, bố tôi đã có thể dự đoán được cái chết của mình.
Liên tưởng tới sự ra đi kỳ lạ của ông, mũi tôi mơ hồ ngửi thấy hơi lạnh.
Trên bàn sách, có đặt một bức ảnh chụp chung của bố con tôi.
Tấm này, là chụp vào một tháng trước.
Lúc đó bố tôi đang làm việc ở trong phòng sách, còn tôi thì ngồi ở bên đọc sách.
Đột nhiên ông quay sang phía tôi, mỉm cười rồi nói: “Diêu Diêu à, bố nhớ là hai bố con mình lâu rồi không chụp ảnh chung gì cả, hay là bây giờ chúng ta chụp luôn một tấm đi?”
Tuy rằng lúc đó tôi thấy yêu cầu này của bố có chút đột ngột, nhưng tôi vẫn đồng ý.
Tôi cầm khung ảnh lên, cẩn thẩn nhìn từng chi tiết nhỏ.
Đột nhiên, đồng tử tôi co hẹp lại.
Trong tấm ảnh, tôi dựa vào bố, khuôn mặt tươi cười.
Nhưng ở phía sau lưng chúng tôi, cánh cửa đáng ra nên khép chặt, thì lại tự nhiên lộ một khe hở.
Tôi nhìn chằm chằm vào khe hở trong bức ảnh đó.
Ở khe hở, tôi trông thấy một đôi mắt.
Đôi mắt đó sau khi dán vào cánh cửa, thì nhìn trân trân vào chúng tôi.
Đây là bố nói cho tôi biết, bí mật trong bức ảnh.
Nỗi kinh hoàng quá lớn khiến tim tôi điên cuồng đập loạn.
Bố tôi ở một tháng trước đã đoán được cái chết của mình, ông thông qua bức ảnh mà nói cho tôi biết, lúc đó có người đứng ở ngay sau cửa, nhìn chúng tôi.
Cái người đứng sau cánh cửa đó rốt cục là ai?
Lẽ nào là hung thủ đã giết bố tôi?
Hay là….
Trong đầu tôi lại hiện lên bốn chữ đó…..
Cẩn thận mẹ con.
Vào đúng lúc này, tôi chợt cảm thấy có một ánh mắt khiến tôi lạnh sống lưng, đang nhìn chăm chằm tôi.
Tôi quay đầu thật mạnh.
Dưới kệ sách có một khe hở.
Dưới chân tôi chợt có ý lạnh từ đâu truyền tới.
Bởi vì tôi nhớ rõ ràng, trước khi tôi vào phòng, đã đóng chặt cửa rồi.
Ban nãy có người, vẫn luôn không gây tiếng động gì, đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm từng cử động của tôi.
Tôi nhịn cảm giác sợ hãi xuống, đẩy cửa bước ra ngoài.
Trên mặt đất, có một cái móng tay giả màu đỏ.
Tôi run rẩy nhặt nó lên.
Đây là móng tay giả của mẹ tôi.
03
Tôi rất khó mà tưởng tượng được, bạn nãy, là mẹ tôi đứng ở ngoài cửa, âm thầm quan sát tôi.
Tôi tự thêm dũng khí cho mình, bước tới cửa phòng của mẹ.
Có một khe hở nhỏ dưới đất, không có một tia sáng nào.
Hiển nhiên bên trong đã tắt đèn rồi.
Yết hầu của tôi khẽ động.
Không biết tại sao, tôi làm ra một hành động mà đến mình cũng không thể tưởng tượng được.
Tôi bò trên đất, nhìn vào khe hở đó.
Nhưng vào chính lúc đó, tôi trông thấy một đôi mắt đầy tơ máu, đồng tử chợt mở to.
Rất rõ ràng, đôi mắt này, không hề thuộc về người còn sống.
Trong phòng của mẹ, có giấu một thi thể.
Tôi sợ hãi lùi về sau, phía sau lại có một đôi chân lạnh lẽo đứng ngay sau lưng tôi.
Đầu mẹ tựa lên vai tôi, nhìn tôi chăm chú.
“Diêu Diêu, con đang làm gì thế?”
Tim tôi đập thình thịch, cảm giác như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Mẹ ơi, con nhớ bố rồi.”
Tôi miết góc áo bà nói. Bà chẳng có biểu cảm gì nhìn tôi, dường như đang quan sát phản ứng của tôi.
Mồ hôi lạnh dần lan ra khắp người tôi.
Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng thở dài của mẹ.
“Diêu Diêu, mẹ cũng rất nhớ bố con, nhưng chúng ta phải vực dậy tinh thần, ngày sau còn rất dài, bố con chắc chắn cũng hi vọng chúng ta có thể sống thật tốt.”
Rồi bà ôm lấy tôi.
Nhiệt độ cơ thể của mẹ rất thấp, rất lạnh.
Tôi không nhịn được nuốt khan một tiếng.
Tôi chú ý tới việc móng tay giả của bà bị thiếu một chiếc.
Vậy thì người ban nãy đứng ngoài phòng sách quan sát tôi, đúng là mẹ tôi rồi.
Tôi rất muốn hỏi mẹ, sao mẹ lại nhìn lén con.
Nhưng tôi lại không cách nào mở lời.
“Mẹ ơi, con không muốn ở một mình đâu, con sang phòng mẹ ngồi một lát được không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn, mỉm cười nói với bà. M
Tôi muốn xác nhận, trong phòng mẹ rốt cục là có thi thể hay không.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là, mẹ tôi chẳng do dự gì mà đồng ý ngay.
Mở cửa phòng một cách tự nhiên, tôi nhanh chóng khống chế nhịp tim nhanh của mình.
Nhưng mà, trong phòng không hề có thi thể người phụ nữ mà tôi vừa thấy lúc nhìn qua khe cửa đó.
Vậy thi thể đó đã đi đâu rồi?
Lẽ nào thứ ban nãy tôi nhìn thấy, là ảo giác sao?
Thực ra trong lòng tôi vô thức nghi ngờ mẹ mình.
Từ nhỏ tới lớn, bà luôn chăm sóc tôi rất tỉ mỉ.
Bố mẹ của các bạn sẽ có lúc cãi nhau, nhưng tình cảm của bố mẹ tôi vẫn luôn rất tốt.
Tuy mẹ tôi có lúc rất nghiêm khắc với tôi, nhưng bà đúng là một người mẹ tốt.
Tôi xoá đi vài tia nghi ngờ mẹ trong lòng.
“Nào, Diêu Diêu, mẹ nằm cùng con một lúc.”
Mẹ nắm tay tôi, giống như chúng tôi vẫn thường ngủ chung môt giường như thế.
Váy ngủ của bà vô tình trượt từ đầu vai xuống.
Tôi nhìn thấy trên vai bà lộ ra, một hình xăm vô cùng kỳ quái.
Hình xăm có màu vàng, một ký hiệu méo mó kỳ lạ.
Tôi cau mày lại. Tôi chưa từng thấy bất cứ hình xăm nào như thế trên cơ thể bà.
Hình như mẹ phát giác ra điều đó, nhanh chóng kéo váy ngủ lên.
Vào lúc này, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng động kỳ lạ phát ra dưới gầm giường.
Như có người bị bịt chặt miệng, hơi thở vụn vặt.
“Mẹ, mẹ có nghe thấy tiếng gì không?”
Tôi dựng tai lên nghe, căng thẳng hỏi bà.
“Mẹ có nghe thấy, âm thanh hình như phát ra từ dưới gầm giường.”
Biểu cảm của mẹ rõ ràng cũng rất căng thẳng.
Bà tỏ ý để tôi chờ ở trên giường, đừng bước xuống.
Bà hít một hơi thật sâu, cong eo xuống, bò trên đất.
Đột nhiên, bà hét lên.
Tôi lập tức nhảy từ trên giường xuống.
Lúc tôi nhìn thấy rõ cái thứ dưới gầm giường, máu trong người như ngưng lại trong một khoảnh khắc.
Dưới giường, có một người phụ nữ.
Chính là thi thể mà tôi nhìn thấy trước đó.
Chân tay của cô ta bị kéo dài đến một độ dài không thể nào tưởng tượng được.
Tứ chi thì bị bẻ gãy, vứt vào bốn góc giường.
Điều làm tôi thấy khủng bố nhất, đó là cô gái này vẫn còn sống.
Đồng tử của cô ta, đã được phóng to tới cực hạn.
Nhưng cô ta vẫn còn sống.
Cô gái dùng hết sức xoay đầu mình lại.
Đột nhiên, miệng cô ta nhếch lên, ngay cả lông mày cũng nhếch lên một cách khoa trương, nhìn thẳng vào tôi, rồi cười với tôi.
Giây tiếp theo, cô ta dường như mất đi sinh khí cuối cùng.
Đầu cô ta gục mạnh xuống, ngay ở giây sau cùng trước khi chết, cô ta vẫn luôn nhìn tôi.
04
Sau khi mẹ tôi báo cảnh sát. Cảnh sát đã mau chóng tới nơi.
Bọn họ đi qua ổn định cảm xúc của chúng tôi, rồi bảo chúng tôi ra ngoài đợi.
Tâm trạng tôi bất an ngồi vào sô pha, mẹ tôi ôm lấy vai tôi không ngừng an ủi tôi.
“Bé con, đừng sợ, có mẹ ở đây rồi.”
Cảnh sát tìm thấy trong miệng cô gái, có một nửa tờ giấy bị cuộn tròn lại.
Tờ giấy chắc là bị nuốt xuống dưới tình huống cực kỳ hoảng sợ.
Trên đó viết tên của một người.
Là tên của chú Lý, ở ngay cạnh nhà tôi.
Bình thường chú Lý là một người hiền lành, nhân duyên vô cùng tốt.
Con của ông ấy và thím Lý vì bệnh tật mà mất cách đây 10 năm, luôn đối xử với tôi như con ruột của mình.
Tôi rất khó có thể tưởng tượng, chú Lý là một tội phạm giết người.
Thi thể nhanh chóng được cảnh sát mang đi.
Ban đêm.
Khi tôi đang chìm và giấc ngủ, thì nghe thấy âm thanh kỳ lạ truyền từ phòng khách tới.
Thình.
Thình.
Giống như âm thanh của vật gì đó đang đâm vào tường.
Sau khi tôi bị ồn mà tỉnh, chỉ cảm thấy trong nhà dường như đặc biệt lạnh lẽo.
Tuy hiện tai đang là mùa đông, nhưng lúc này nhiệt độ vẫn có gì đó không bình thường.
Trên cửa sổ, có từng tầng băng mỏng được ngưng tụ lại.
Tôi mở cửa bước ra ngoài.
Phòng khách rất tối.
Tôi mơ hồ nhìn thấy có một bóng đen mờ mờ đứng ở trước tường phòng khách.
Người đó không ngừng đập đầu vào tường, phát ra những âm thanh thình thình.
Tôi run rẩy hỏi: “Mẹ ơi?”
Mẹ tôi ngừng cử động.
Cơ thể của bà cứng ngắc cứ đứng ở chỗ đó.
“Mẹ, mẹ sao thế” Tôi lo lắng hỏi bà.
Phòng khách rất tối.
Tôi mơ hồ nhìn thấy có một bóng đen mờ mờ đứng ở trước tường phòng khách.
Người đó không ngừng đập đầu vào
tường, phát ra những âm thanh thình thình.
Tôi run rẩy hỏi: “Mẹ ơi?”
Mẹ tôi ngừng cử động.
Cơ thể của bà cứng ngắc cứ đứng ở chỗ đó.
“Mẹ, mẹ sao thế” Tôi lo lắng hỏi bà.
Tôi lo lắng như thế là bởi, tôi sợ mẹ tôi không chấp nhận nổi cái chết của bố tôi, rồi làm ra việc gì đó tự tổn hại đến mình.
Mẹ quay đầu nhìn tôi.
Giây tiếp theo, mồ hôi lạnh sau lưng tôi túa ra.
Dường như tôi thấy trong bóng tôi có thứ gì đó, cưỡng ép mẹ tôi quay đầu qua nhìn tôi.
Bà mở miệng.
“Diêu Diêu, con vẫn chưa ngủ à?”
Đó không phải là giọng của mẹ tôi.
Như nam như nữ, sắc bén dị thường.
Miệng mẹ tôi lập tức mở lớn hơn.
Tôi thấy bên trong dường như có rất nhiều vật nhỏ đang chuyển động.
Tôi thất thanh kêu lên, tỉnh giấc trong giây lát.
Hoá ra là một cơn ác mộng đáng sợ.
Đêm này, tôi ngủ không an ổn chút nào.
Nửa tỉnh nửa mơ, tôi luôn cảm thấy cổ mình có chút ngứa.
Lúc tôi gãi, thì cảm giác ngứa ngáy đó chợt biến mất.
Sáng sớm, tiếng cảnh sát gõ cửa đánh thức tôi. Tôi bật dậy nhanh chóng.
Lúc chuẩn bị xuống giường, tôi phát hiện bên gối của tôi có thêm vài sợi tóc dài màu đen.
Tôi cau mày nhặt mấy sợi tóc đó lên.
Hồi nghỉ hè tôi đã cắt tóc ngắn rồi, cắt tóc ngang vai mà.
Với độ dài của sợi tóc này, nó tất nhiên không thuộc về tôi.
Càng giống với tóc của mẹ tôi hơn.
Đầu tôi chợt hiện lên một cảnh tượng cực kỳ khủng bố.
Tối qua mẹ đứng ở bên giường tôi, cúi đầu, từng lọn tóc dài của bà rơi xuống, rơi trên cổ tôi.
Tôi bị suy nghĩ này làm toát hết mồ hôi lạnh.
Nhưng tôi không kịp nghĩ kỹ hơn, thì nhìn qua cửa sổ, trông thấy mấy chú cảnh sát đang bước vào nhà chú Lý.
Năm phút sau.
Hai tay chú Lý bị còng, cúi đầu, được cảnh sát dẫn đi.
Tim tôi đập mạnh, nhiều hơn là sự không thể tin nổi.
Chú Lý, lẽ nào chính chú là người đã giết hại cô gái kia sao?
Bởi vì chuyện mất đi đứa con, nên chú ấy đối xử rất tốt với tôi, cũng rất chiều mấy đứa nhỏ trong xóm.
Tôi khó mà tưởng tượng, chú Lý sẽ làm ra một việc tàn nhẫn tới thế.
Đột nhiên, chú Lý phát hiện ra tầm mắt của tôi.
Đôi mắt chú Lý mở to, miệng thì mấp máy, im lặng nói với tôi một tiếng…
Chạy!
Tôi kinh ngạc nhìn chú Lý.
Đột nhiên, chú Lý như nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng bố, cúi thấp đầu như bị điện giật.
Tôi quay đầu nhìn, mẹ đã đứng sau lưng tôi tự lúc nào.
Tay bà đặt lên vai tôi. Ngón tay cùa bà, đang run rẩy.
Biểu cảm trên mặt bà rất phức tạp, ẩn nét đau thương và phẫn nộ.
“Diêu Diêu, sau đây mẹ sẽ nói cho con một việc cõ lẽ con sẽ khó mà chấp nhận nổi.”
“Hung thủ giết hại bố con, tìm thấy rồi.”
Tôi ngạc nhiên nhìn mẹ, run rẩy hỏi: “Là ai, giết bố?”
“Là chú Lý, cảnh sát tìm thấy hung khí gây án trong nhà ông ta, bên trên còn có vết máu của bố con và cô gái kia.”
“Dấu giày ở trong nhà tắm của chúng ta, cũng là của chú Lý.”
“Trên tờ giấy đó, cũng chỉ có dấu vân tay của cô gái đó.”
“Bố con và ông ta bình thường có mối qua hệ rất tốt, mẹ thật sự không biết, sao ông ta có thể làm ra việc tàn nhẫn là giết bố con chứ…”
Mẹ tôi nói tới đây, nghẹn ngào không nói tiếp được.
Nghe thấy lời mẹ nói, lòng tôi âm ỉ cảm giác kỳ lạ không nói thành lời.
Mọi thứ quá trùng hợp.
Tờ giấy trong miệng cô gái đó, và dấu chân để lại trong nhà tắm.
Thủ pháp của hung thủ giết người hoàn toàn mất đi nhân tính, người đang sống sờ sờ lại phải chịu giày vò cho tới chết.
Nếu hung thủ là chú Lý, tại sao lại để lại dấu vết quan trọng như thế ở hiện trường?
Hơn nữa ban nãy chú Lý nói một tiếng “chạy” với tôi, là có ý gì chứ?
Chú ấy nhìn thấy mẹ ở sau lưng tôi, rõ ràng là lộ ra biểu cảm cực kỳ sợ hãi.
Một người đã giết bố tôi, sao lại sợ mẹ tôi tới thế?
Trong lòng tôi có một cảm giác kỳ lạ, nhưng tôi không thể mở miệng đi hỏi mẹ được.
Đột nhiên, có người gõ cửa nhà tôi.
Mẹ đang lau nước mắt, mở cửa.
Bên ngoài là hai chú cảnh sát, còn có chú Lý đang còng tay đứng đó.
Cảnh sát thấy mẹ và tôi, giọng nói mang theo nét đau thương.
“Phạm nhân nói, cho dù thế nào ông ta cũng muốn qua đây, nói một tiếng xin lỗi với hai người.”
Mắt mẹ đỏ quạnh, nhìn chằm chằm chú Lý, giọng nói mang theo tia chất vấn: “Tại sao lại giết ông ấy? Chúng tôi đã làm gì có lỗi với anh sao?”
Ánh mắt chú Lý dừng trên mặt mẹ tôi một lúc, rồi sau đó rơi trên người tôi.
Đột nhiên chú ấy thoát khỏi sự kìm kẹp của cảnh sát, điên cuồng chạy đến trước mặt tôi.
Chú Lý nhanh chóng nói một câu bên tai tôi.
Tôi mở to mắt nhìn chú.
Lời chú Lý:
Đừng tin bọn họ, kể cả cảnh sát. Bố con và người phụ nữ đó, không phải chú giết!
Mọi bí mật đều nằm trong cuốn sổ nhật ký mà chú để ở trong ngăn kéo dưới sàn nhà phòng chú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT