06
Tôi dọn ra khỏi nhà Lâm Tố Khê, mấy căn nhà khác của tôi thì tôi đã gửi gắm môi giới để người khác thuê với mức giá bình dân.
Ba tặng tôi căn hộ Lâm Tố Khê đang thuê khi tôi vừa đủ tuổi trưởng thành, năm căn cùng khu cũng đứng dưới tên tôi. Hòng phòng chuyện không may, tôi nhờ người môi giới soạn một bản hợp đồng giá rẻ cho Lâm Tố Khê ký tạm.
Vì vậy, Lâm Tố Khê cứ đinh ninh rằng anh ta nuôi tôi. Bây giờ tôi phải lay anh ta tỉnh giấc, là ai, ai là người níu giữ cuộc tình mỏng như băng của chúng tôi.
Tôi đi rồi, Lâm Tố Khê gọi tôi mấy cuộc nhưng tôi tắt hết.
Tôi chờ đủ mười cuộc gọi nhỡ mới chịu nghe máy.
Quả nhiên anh ta tức hồng hộc: "Thời Lam, vì sao em lại dọn đi, một mình em thì sống ở đâu được chứ!"
07
"Lâm Tố Khê, anh cảm thấy tôi thiếu anh là tôi không sống nổi à?"
Tôi cười đứt cả hơi.
Tôi là người dám yêu dám hận.
Lúc tôi và Lâm Tố Khê vẫn yêu nhau đậm say, anh ta thường nói: "Nếu chẳng phải em cứ bô bô câu em yêu anh, có lẽ anh đã ngỡ em không yêu anh rồi."
Tôi chưa bao giờ thiếu tình yêu.
Thế nên tôi có thể biểu đạt tình yêu của mình một cách hào phóng.
Nhưng tình yêu của tôi không dành cho kẻ hai lòng…
Tôi không nhân nhượng với đàn ông ngoại tình.
Lịch sử cuộc trò chuyện là cơ hội tôi đã trao anh ta, nhưng anh ta cứ thích lôi tôi nhảy Disco trên phần mộ của anh ta.
Vậy đừng trách tôi không nương tay.
Tôi nắm hai mươi phần trăm cổ phần nơi công ty Lâm Tố Khê làm việc, tương đương vị trí cổ đông lớn nhất.
Tôi đủ tự tin để nói rằng chỉ cần tôi muốn, mớ hạng mục Lâm Tố Khê coi như mạng sống sẽ bị hủy sạch, thời gian anh ta nỗ lực đổ sông đổ bể ngay tức khắc.
Những lời nói lạnh nhạt đến từ tôi khiến Lâm Tố Khê nóng nảy.
Anh ta hiểu sự ra đi của tôi chính là lời cảnh cáo.
Tôi không hề bông đùa.
"Lam Lam, chỉ vì vậy mà em đã kết tội anh rồi bỏ đi ư… Anh thề anh và Tô Lan không có gì hết, em hãy tin anh được không?” Ngữ điệu mềm mỏng của anh ta như đang chỉ trích tôi hiểu lầm anh ta vậy.
Giọng nói dịu dàng bấy lâu không thấy khiến tôi bật cười. Tôi nghĩ đó là do khoảng thời gian yêu nhau, tôi luôn ngoan ngoãn phục tùng anh ta. Bởi thế mà khi tôi thay đổi đột ngột, đã làm anh ta khó chấp nhận.
Anh ta bắt đầu lấn tới:
“Chúng ta kết hôn ngay lập tức nhé Lam Lam.”
Có lẽ trong lúc nước sôi lửa bỏng, Tô Lan gì đó đã bị anh ta lãng quên. Hóa ra đàn ông khốn nạn đều mang dáng vẻ này, giây trước có thể đào tim móc phổi vì một người, giây sau đã ôm ấp mặn nồng cùng người khác.
Thả con săn sắt bắt con cá rô.
Dù Tô Lan hay bản thân tôi đều không công bằng.
Nghĩ một lúc, tôi hít thật sâu, nói với Lâm Tố Khê: “Hôn lễ sẽ được tổ chức tiếp, nhưng tôi muốn tổ chức vào một tháng sau.”
Lâm Tố Khê tiếp lời:
“Cảm ơn em Lam Lam, Lam Lam anh yêu em, Lam…”
Tôi lắc đầu, chẳng buồn nghe nữa.
Hễ thêm một giây, tôi lại thấy nao nao trong họng.
Tôi đã mất hết hy vọng. Thay vào đó, tôi chỉ nhớ bản thân đã hao tổn tâm trí suốt bao năm qua vì anh ta, hà cớ gì tôi phải tha thứ dễ dàng đến vậy.
Tôi muốn đám cưới của riêng mình. Và cũng muốn chiêm nghiệm hậu quả của chính Lâm Tố Khê.
Tôi muốn Lâm Tố Khê sượng câm giữa sân khấu lễ cưới.
Tôi muốn phô bày cho bạn bè, họ hàng thân thích của Lâm Tố Khê thấy, người đàn ông giỏi giang trong mắt bọn họ, là kẻ hèn hạ đốn mạt nhường nào.
08
Tôi gọi điện thoại cho chủ nhà, đương nhiên đó cũng là cấp dưới của tôi.
Tôi bảo anh ta nói với Lâm Tố Khê rằng, vì tình hình hiện nay, giá thuê nhà buộc phải tăng gấp ba lần giá thị trường.
Anh ta không đồng ý thì kết thúc hợp đồng, dù sao cũng đã đến kỳ hạn.
Không ngoài dự đoán, Lâm Tố Khê tức anh ách.
Bởi vì căn hộ giá rẻ tôi cho Lâm Tố Khê thuê nằm trong khu chung cư Lương Thành đắt đỏ cơ mà. Chẳng những thế còn miễn tiền điện nước, nhà cửa tiện nghi tươm tất, tiền thuê nhà không ảnh hưởng tới việc chi tiêu hằng ngày.
Nhưng giờ đây, đừng nói là tăng gấp ba lần tiền nhà, riêng giá nhà thị trường đã ngốn một tháng tiền lương cộng thêm tiền thưởng của anh ta.
Sau đó, Lâm Tố Khê đành chuyển sang chỗ mới, thuê một phòng trọ bình thường hơn cả bình thường.
Song người đã thử sơn hào hải vị nào quen cơm canh đạm bạc.
Vì thế anh ta lại nhớ về tôi.
Anh ta tính thời gian tôi tan tầm, cản bước tôi ngay trước mặt đồng nghiệp chung chỗ làm.
“Lam Lam, em giận hờn đủ chưa?”
“Chúng ta sắp kết hôn rồi, em không thể ngủ mãi ở công ty mà để mình anh trả tiền thuê nhà được.”
Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, dù anh ta đang cầu cạnh tôi nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến người khác, tôi không nhịn cười nổi.
Tôi lách qua người anh ta, Hoàn Hung đứng cách đó không xa:
"Lâm Tô Khê ngại thuê nhà đắt thì không phải Lâm Tố Khê thật rồi."
"Thời Lam, em vẫn giận anh à?" Đôi lông mày của anh ta níu chặt, cố giả vờ giả vịt, "Em đừng cố tình gây chuyện được không? Anh đối xử với em không tốt ư? Cuộc sống của riêng hai chúng ta cơ mà, em mau về, hai chúng ta cùng..."
"Lâm Tố Khê." Tôi thở dài, từng câu từ thốt ra cực kỳ thấm thía, "Đôi khi anh hiểu sai vị trí của mình."
"Anh không thuộc tầng lớp ấy nên anh đừng nấn ná ở đó làm gì."
"Không ai trong giới thượng lưu đánh giá cao anh vì anh sống ở đó cả."
Lời tôi nói vừa hay chọc trúng chỗ đau của anh ta.
Mặt anh ta đổi sắc, lảng sang chuyện khác: "Thời Lam, em định ngủ ở công ty nữa à?"
"Ai bảo tôi ngủ ở công ty?"
Chiếc Mercedes bên cạnh bấm còi đúng lúc.
Tôi quay người lên xe chẳng chút lưu luyến, khuôn mặt tái mét của anh ta trơ trọi giữa đường.
Hình như nhớ ra chuyện gì đấy, tôi bèn hạ cửa xe xuống: "Bây giờ tôi không rảnh nói chuyện tầm phào với anh, tôi còn hai bữa tiệc cần tham dự."
"Thôi thì thế này, mai tôi phải đi công tác ở Bắc Thành rồi, anh đừng hở tí là đến công ty tìm tôi, làm kẻ đeo bám xấu hổ chết đi được."
"Nhớ nghỉ ngơi sớm nhé."
Dứt lời, trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của Lâm Tố Khê, chiếc xe ô tô lao vun vút.
Dành nguyên làn khói gai mũi cho Lâm Tố Khê.
09
Sau ngày hôm đó, tôi lại sai cấp dưới gửi tin nhắn kích thích Lâm Tố Khê, bảo anh ta ra vẻ, phùng má giả thằng mập*.
*打肿脸充胖子: nguyên văn raw ở đây ạ, em không hiểu ý câu này lắm mong mọi người giúp em ạ :3
Nhà còn không thuê nổi, giả vờ làm kẻ có tiền làm chi.
Câu này tòi ra, Lâm Tố Khê thấp thỏm lắm đây.
Tôi cá chắc rằng, anh ta sẽ liều mình thuê căn nhà đó tiếp.
Người đàn ông này cao thượng quá đi mất.
Ánh trăng sáng Tô Lan đã trở về để dựa dẫm vào anh ta, tất nhiên phải phô diễn khí khái đấng nam nhi cho Tô Lan xem rồi, Lâm Tố Khê dùng sự sùng bái của Tô Lan nhằm thỏa mãn lòng hư vinh.
Còn tôi muốn anh ta biết, không có tôi, anh ta là kẻ trắng tay.
Lúc tôi đang tự hỏi, ba tôi bỗng gọi điện.
"Ba nghe người trong công ty nói con định thầu công trình trên bãi đất hoang ở Bắc Thành à, thế nào, không giúp đỡ người đàn ông của con bắt đầu từ con số không nữa à?"
Tôi bị giọng điệu của ông già nhà mình chọc cười.
"Con không thể từ bỏ sự nghiệp vì tình yêu."
Ba tôi bùi ngùi: "Ôi, cuối cùng con tôi cũng trưởng thành, ba vẫn nhớ mang máng cảnh con mất ăn mất ngủ vì công ăn việc làm lắm đấy nhé."
"Ba không sợ con đột tử à."
Hai ba con chúng tôi tiếp tục thảo luận về chuyện phân chia, đầu tư vốn cho dự án.
Tôi muốn tận dụng khoảng thời gian trước lễ cưới tạo một bước tiến lớn trong sự nghiệp riêng tôi.
Đầu tiên, tôi đã lãng phí rất nhiều thời gian vào người Lâm Tố Khê, vì vậy tôi cần phải điều chỉnh công việc một lần nữa. Thứ hai, tôi định nhân cơ hội này kiểm tra mức độ kiên định của Lâm Tố Khê.
Cũng vì vậy mà tôi phát hiện.
Tôi đánh mất bản thân quá lâu rồi.
Tôi từ bỏ thân mình vì Lâm Tố Khê.
10
Kể từ màn níu kéo trước công ty hôm ấy, Lâm Tô Khê không liên lạc gì với tôi nữa.
Thực ra thì tôi có thể đoán được nguyên nhân.
Anh ta kiêu ngạo đến thế, ắt nghĩ rằng tôi sẽ không chịu được mà quay về tìm anh ta.
Nhưng anh ta đã quên.
Tính tôi vốn độc lập, trừ khi khó khăn vượt mức cho phép, nếu không tôi sẽ chẳng cãi vã với người khác đâu.
Nếu im hơi lặng tiếng tựa bây giờ, chứng tỏ tôi cực kỳ thất vọng.
Tôi điều nhân viên tạm ngưng hợp đồng cùng công ty Lâm Tố Khê, chuyển sang ký hợp đồng với đối thủ của công ty anh ta - doanh nghiệp Lục Thị.
Khó bề tưởng tượng, một Lâm Tố Khê đang hớn hở chờ xét duyệt bỗng nhận được tin dữ từ cấp trên.
Đối phương chấm dứt hợp đồng, chuẩn bị ký kết với đối thủ.
Thật tuyệt vời làm sao.
Dã tràng xe cát biển Đông, rốt cuộc ba tôi vẫn cống tiền cho người đáng ghét nhất.
Chủ ý ban đầu của tôi là để Lâm Tố Khê tự phát hiện người chặn dự án của anh ta là tôi.
Tôi muốn anh ta cầu xin tôi.
Song tôi không ngờ tới, tôi sẽ gặp Tô Lan và Lâm Tố Khê ở đất Bắc Thành.