01

Những thứ đã xảy ra tất có dấu vết để lại.

Ví như ngày thử váy cưới hôm ấy, trông Lâm Tố Khê hơi hơi thất thần.

Tôi thử liền mấy bộ, anh ta đều bảo được. Nhưng cả buổi thử váy, đầu anh ta còn chẳng nâng lấy một lần, chỉ chăm chăm vào cái điện thoại.

Nhân viên tư vấn nhìn hoài mà chạnh lòng, cô ấy đứng bên cạnh khen tôi không ngớt: “Thời tiểu thư, chiếc váy cô đang mặc là báu vật giữ cửa của chúng tôi đấy, cô tinh mắt quá đi mất.”

Tôi dòm mình trong gương, kiểu váy đan dây lưng phác họa đường cong quyến rũ vốn có trên tấm lưng trần trắng nõn của tôi.

Là dạng người đàn ông vừa nhìn đã rung động.

Khá đẹp.

“Bao nhiêu tiền?” Tôi hỏi.

Mắt nhân viên tư vấn sáng trưng: “Cửa hàng chúng tôi đang có khuyến mãi, nếu cô mua bộ này sẽ được khuyến mãi một bộ đi chúc rượu, tổng tất cả là sáu vạn ạ.”

Sáu vạn à?

Với sự nghiệp mới khởi sắc của Lâm Tố Khê thì sáu vạn hơi mắc. Nhưng với tôi, chúng tương đương tiền tiêu vặt nửa tháng mà thôi.

Đăm chiều một hồi, tôi nói: “Vậy lấy tôi bộ này.”

Nếu bố tôi không khuyên tôi nên quan sát anh ta thêm ít bận, có lẽ tôi đã kể hết thảy ngọn nguồn chân tướng cho anh ta, để anh ta đỡ phải đi sớm về trễ, dành nhiều thời gian bên tôi hơn.

Tôi định nói anh ta nghe về hoàn cảnh gia đình mình vào ngày chúng tôi tổ chức hôn lễ. Đã kết hôn rồi, chuyện gì cũng phải thẳng thắn với nhau mới phải đạo chứ.

Tôi chộp chiếc ví nhỏ trên ghế sô pha, rút thẻ ngân hàng trao tay cô nhân viên.

Ai ngờ Lâm Tố Khê bỗng ngừng chơi điện thoại, đứng dậy cái rụp trúng lúc tôi chuẩn bị đưa thẻ thanh toán.

Anh ta cầm tay tôi, kéo người tôi thủ thỉ: “Kết hôn thôi em à, mua váy vóc làm gì, thuê một bộ là được rồi.”

“Sự nghiệp của anh đang trong giai đoạn phát triển, tình cảm giữa hai chúng ta nào đong đếm bằng tiền.”

Tâm trạng vui vẻ lúc ướm váy trôi tuột xuống đáy vực.

Tôi lẩm bẩm rằng: “Anh chả nói, kết hôn là chuyện trọng đại của đời người, tốn nhiêu tiền cũng chẳng quá.”

Nhưng tôi vẫn nghe lời Lâm Tố Khê.

Tôi biết, công việc của anh chưa ổn định, hễ tí là tiền tiền sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng mai sau của chúng tôi mất.

Nghĩ đoạn, tôi đè nén sự không vui trong lòng xuống, rặn một nụ cười cùng nhân viên tư vấn:

“Chúng tôi xem xét lại đã nhé.”

Nhân viên tư vấn lật mặt nhanh như chớp, lập tức xoay người, tôi ngóng được tiếng trách cứ khinh thường của cô ấy nữa là:

“Mua không nổi còn vờ rich ka rich kid.”

Khóe miệng tôi sượng cứng, tôi vốn tưởng Lâm Tố Khê sẽ nói đỡ hộ tôi dăm ba câu, hòng giữ thể diện cho tôi.

Song vừa nghiêng đầu.

Anh ta đã ra ngoài cửa hàng nghe điện thoại từ thuở nào.

02

Câu chuyện hôm nọ lặng lẽ trôi qua, tôi muốn Lâm Tố Khê đi thử đầm cưới với tôi tiếp.

Nhưng anh ta từ chối.

Thoái thác rằng lãnh đạo điều anh ta đi công tác gấp, phải đến nước bạn để ký hợp đồng.

Tôi mở Wechat xanh xanh trên điện thoại anh ta, sắc xanh rọi rõ khuôn mặt đầy rẫy sự khó ở.

Anh ta chau mày: “Em lại rộn gì đấy.”

Có phải tôi cố ý nhìn điện thoại anh ta đâu, ai bảo anh ta chưa tắt điện thoại đã ném ngay lên kệ đầu giường.

Lịch sử trò chuyện chỉ có một câu từ Tô Lan.

Tô Lan: Em nhận được mười một vạn rồi, anh cứ yên tâm, em chắc chắn sẽ trả lại.

“Tô Lan, bạn gái cũ của anh đã quay về, sao anh không nói với em?”

“Anh cho bạn gái cũ mượn mười một vạn, mà không có nổi sáu vạn mua váy cưới cho em à.”

“Cả hai người nhắn mỗi một câu, anh xóa lịch sử trò chuyện đúng không?”

Tôi như rồ lên.

Này khác gì ngoại tình tư tưởng.

“Lam Lam, anh sợ em nghĩ nhiều, Tô Lan đang bị bệnh nên cần tiếp gấp, dẫu gì cũng là một mạng người mà em.” Đôi tay của Lâm Tố Khê giữ hai bả vai tôi, bắt tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Tôi thấy được nỗi trông mong từ mắt anh ta.

“Em yên tâm, sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ không làm em tổn thương.”

“Em từng nói, em tin tưởng anh vô điều kiện đấy thôi.”

Dứt lời, anh ta thơm trán tôi, thỏ thẻ rằng chỉ cần hoàn thành vụ mua bán này, chúng tôi ắt trả hết nợ và tiết kiệm được một khoản tiền nho nhỏ.

“Thế anh hủy kết bạn cùng Tô Lan nhé.” Dù sao cũng là tình cảm mặn nồng sáu năm, sau đợt cân nhắc ngắn ngủi, tôi chọn bản thân tự lùi một bước, mong Lâm Tố Khê đừng vượt quá ranh giới ấy.

Anh ta khựng người, đương lúc tôi định bảo ban gì đó, Lâm Tố Khê bỗng bế tôi lên.

Tôi thảng thốt một trận.

Anh đặt tôi giữa chiếc đệm êm ái, cởi áo sơ mi, khóe môi treo một nụ cười xoàng.

Như về năm tôi gặp anh ta lần đầu tiên, vẻ càn rỡ, chẳng khuất phục bất cứ điều chi.

Xa vời vợi với những cậu trai tôi từng quen.

Lâm Tố Khê chưa từng tỏ tình tôi, chúng tôi ở bên nhau cứ tựa chuyện nước chảy thành sông, thẳng tắp lự tới ngõ đường hôn nhân.

Tôi rất yêu Lâm Tố Khê.

Thế nên, khi tôi biết anh ta có một cô bạn gái cũ quá đỗi yêu thương, phản ứng đầu tiên của tôi là, dang tay ôm chầm lấy anh ta, an ủi:

“Bỏ lỡ anh là lỗi của cô ấy.”

Khoảnh khắc ấy, anh ta kể lể gì đó nhưng tôi không nhớ rõ.

Tôi chỉ nhớ, anh ta dắt tay tôi, đến trước mặt đám bạn bè thân thiết của anh ta, tuyên bố:

“Từ hôm nay trở đi, Thời Lam là bạn gái của tôi, là vợ tương lai của tôi.”

Dưới ngàn ánh mắt kinh ngạc, tôi cảm động in môi mình lên môi anh ta.

03

Sau khi Lâm Tố Khê đi công tác, tôi đã đi thuê một chiếc váy cưới rẻ nhất trong hàng nhà người ta.

Chủ cửa hàng hỏi tôi: “Cô cần chồng sắp cưới đến xem như thế nào không?”

Tôi lắc đầu.

Mấy năm gần đây, phường tiêu xài hoang phí như tôi cuối cùng cũng học được thói tiết kiệm.

Ngày Lâm Tố Khê về nước, tôi cố ý ăn diện đẹp đẽ. Tôi gửi một nhắn cho Lâm Tố Khê, thưa tôi muốn đến đón anh ta.

Mấy tiếng sau đó, anh ta mới trả lời, anh ta bảo, anh ta về công ty rồi.

Tôi vốn định tặng Lâm Tố Khê một bất ngờ nho nhỏ.

Trên đường tới công ty, trời bỗng đổ cơn mưa to như trút.

Ôi, lớp trang điểm của tôi.

Tôi xòe tay như chiếc ô, chạy vội vào sảnh công ty Lâm Tố Khê.

Nhưng tôi - một con gà rớt vào nồi canh - bị chặn ngay cửa công ty anh ta.

Tôi đứng đối diện đám bạn bè Lâm Tố Khê đang lê bước rời khỏi công ty, định tiến lên chào hỏi họ vài câu. Nào ngờ, tôi thấy một người nọ làm mặt quỷ.

“Thằng nhãi Lâm Tố Khê này được vỗn lài, vợ trong nhà, mỹ nhân trong ngực.”

“Mối tình đầu Lan Lan đã về, chắc nó cũng chẳng vấn vương cô Thời Lam ấy nữa đâu nhỉ, mấy thằng đẹp trai nhiều tiền mới tìm thế thân thay thế.”

Thời Lam? Thế thân?

Tôi lơ tơ mơ.

Không rõ ai gọi tôi.

“Ủa, chị dâu, sao chị đến đây!”

Giọng điệu nào có ngạc nhiên, mà là nhuốm vẻ hoảng sợ.

Tôi nói: “Tôi đến đón Tố Khê."

Mặt người nọ cứng đờ, không nói không rằng, người bên cạnh nhảy xồ lên giải thích: “Anh Lâm không ở đây, nãy anh Lâm và cấp trên đi gặp khách hàng rồi ạ.”

Cuối cùng tôi nhìn nhận ra có chuyện gì đấy sai sai ở đây.

Tôi nhíu mày, vận sức đẩy hàng người cao lớn, chuẩn bị lao đầu vào trong.

Bọn họ ngăn tôi lại:

“Chị dâu à, trông chị như vậy không ổn lắm.”

Tôi cười gằn: “Công ty mấy người trông mặt mà bắt hình dong à?! Nói, Lâm Tố Khê đang làm gì?!”

Toán người kia cứ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Đương lúc tôi định mở lớp cửa đang khóa chặt, miệng cửa bỗng “Két” một tiếng.

Chàng trai mặc áo thun bận quần bò mở điện thoại, phơi bày một tràng ảnh trước mắt tôi.

Trong hình, Lâm Tố Khê mặc tây trang màu xanh biển do chính tôi mua cùng chiếc cà vạt thắt lệch, còn Tô Lan mặc chiếc váy dài xinh xắn.

Một đôi trai tài gái sắc rúc vào lòng nhau, cách Lâm Tố Khê ôm cô ta, như thể muốn dung hòa cô ta vào tận cốt tủy.

Anh ta chưa từng ôm tôi như vậy.

04

Tôi vẫn nhớ chiếc váy kia lắm, đó là khi tôi đi dạo phố cùng anh ta, tôi đứng ngắm chiếc váy ấy lâu ơi là lâu.

Ngày hôm đó, tôi đứng lặng như vậy đấy. Tôi dòm chiếc váy rực rỡ, lấp lánh, tỏa sáng giữa muôn vàn ánh đèn.

Tôi nói: “Nếu ngày hai ta kết hôn, em mặc được nó thì tuyệt.”

Tất nhiên, tôi đã dự trù rằng tôi sẽ tự mua nó rồi.

Còn Lâm Tố Khê trả lời như thế nào?

Ha, anh ta trả lời: “Cái váy này tính làm gì? Lúc chúng ta kết hôn, anh sẽ mua tất cả chiếc váy đẹp nhất trần đời, dâng chúng trước mặt em, để mỗi giờ em thay một bộ! Làm khách khứa lác mắt luôn, cho họ chiêm ngưỡng vợ anh đẹp tới ngần nào!”

Tôi bị những câu từ dối gian che mắt, chao lòng.

Khắc ấy, tôi ngỡ như mình hóa thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới, tôi ôm eo Lâm Tố Khê, nức nở khe khẽ:

“Em không cần váy cưới đắt tiền, chúng ta hãy tựa bao cặp đôi bình thường khác, chú rể mang tên anh là được rồi.”

Nhưng ngày hôm nay hệt ngọn dao sắc bén, mổ xẻ con tim tôi.

Hóa ra từ đầu chí cuối, tôi như con hề, làm thế thân của Tô Lan.

Tô Lan*, Thời Lam*, anh ta thích gọi tôi là Lam Lam hơn cả. Mỗi lần động tình, anh ta đều buột miệng thốt vậy.

(澜 [lán]: Lan, 岚 [lán]: Lam, do cách đọc hai từ này giống nhau đâm ra sự tình như vậy nhé.)

Chẳng rõ anh ta đang gọi tên tôi, hay là con ả ánh trăng sáng của anh ta nữa.

Thật ghê tởm.

05

Tôi và Lâm Tố Khê ở bên nhau suốt sáu năm.

Ngày tôi bắt đầu quen anh ta, cũng là ngày ba tôi và dì Tôn đi đăng ký kết hôn.

Khi ấy, mẹ tôi vừa qua đời chẳng được mấy bận.

Dưới cơn thịnh nộ, tôi đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông ấy. Xách theo mớ tiền do mẹ để lại, đặt chân tới Dị Thành dốc sức làm ăn.

Nhưng lúc đó tôi đã mất sự che chở của gia đình, vấp phải trắc trở khắp nơi khắp chốn, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng bị người ta khinh thường cỡ vậy.

Cũng là khắc ấy, tôi vô tình chiêm ngưỡng cảnh Lâm Tố Khê đang thuyết trình vô cùng tự tin.

Ánh đèn ấm áp, kiểu tây trang cũ mèm không thể khỏa lấp nét kiêu ngạo trong con ngươi của anh ta, anh ta nhếch khóe miệng, phô bày thế mạnh trước người phỏng vấn.

Đáng tiếc, cuối giờ, người phỏng vấn dùng lý do “Ý tưởng rất tốt nhưng thực thi thì không khả quan.” để từ chối anh ta.

Anh ta không bực cũng không nán lại lâu, lễ phép gật đầu đi ngay.

Lúc xoay người, tầm mắt anh ta dừng ở đôi mắt tôi.

Tôi mách nước: “Anh cứ cầu xin người phỏng vấn kia xem, khéo lại được duyệt đấy.”

Anh ta lắc đầu, cười cợt: “Chắc em gái đây mới chập chững vào đời nhỉ, đây là từ chối đó. Thay vì xin xỏ bọn họ, chi bằng vận sức mình thâu tóm một mảnh trời riêng.”

“Tôi chẳng tin đâu nhé, tôi tài năng xuất chúng như này đây, còn sợ không đánh lại bọn tư bản.”

Trước đây, những người đàn ông tôi quen toàn là mấy kẻ nhà giàu dốt nát, hiếm ai học hành đến nơi đến chốn lắm. Nhưng tất cả đều chung một câu nói: “Lắm kẻ sinh ra đã là người chiến thắng, kẻ có tiền chỉ biết lấy tiền sinh tiền, chớ hão huyền sức mình có thể đánh bại tư bản.”

Đã từng, tôi đã từng si mê hạng người như Lâm Tố Khê.

Sau này, tôi bị hiện thực vả bôm bốp.

Nhưng, yêu… Đã thành một thói quen, tôi muốn che chở anh ta. Tôi thừa nhận bản thân là kẻ phạm tiện, tuy nhiên tôi ích kỷ mà hy vọng rằng Lâm Tố Khê có thể giữ vững cốt cách của chính mình, chớ bị mài dũa giữa thế tục trần ai.

Bẵng qua vài năm, ba tôi và dì Tôn đi tìm tôi, ông ấy bảo ông thương tôi vì tôi phải chịu bao đắng cay ngoài kia, nhưng ông ấy không muốn tôi ở bên Lâm Tố Khê.

Tất nhiên là tôi cãi ông ấy rồi, tôi cứ khăng khăng rằng: Ắt phải là Lâm Tố Khê.

Hai bên giương cung bạt kiếm.

Dì Tôn sợ hai ba con chúng tôi lại trở mặt lần nữa, bèn đề ra một biện pháp vừa lòng đôi bên, đó chính là khảo sát Lâm Tố Khê ba năm.

Nếu Lâm Tố Khê không biết mô tê gì về gia đình tôi nhưng vẫn thật lòng đối đãi với tôi, và tự bản thân anh ta làm nên sự nghiệp, ông sẽ đồng ý cho chúng tôi kết hôn.

Song ba tôi cứ nhai mãi chuyện năng lực của Lâm Tố Khê là chiếc kìm giữ anh ta lại.

Song hành với đó, anh ta cũng không tin tôi.

Tôi lặng lẽ điều động nhân lực giúp đỡ Lâm Tố Khê.

Khả năng cao là do tôi không muốn nhận thua cùng ba tôi.

Tôi muốn chứng minh cho ông già kia thấy, bố xem đi, mắt bố cũng chẳng rõ lắm đâu.

*

Có lẽ anh em bên đàng Lâm Tố Khê đã báo cáo sự tình cho anh ta.

Chỉ hai phút ngắn ngủi, tôi đã thấy Lâm Tố Khê vội vã xuất hiện nơi cửa ra vào.

Anh ta vội tới mức áo sơ mi cũng rớt mất hai cái cúc.

Giọng anh ta nghe sốt ruột lắm, giở điệu răn dạy tôi liền: “Anh đã bảo là anh về công ty mà, sao em không chờ anh ở nhà?”

Móng tay găm sâu vào máu thịt, lý trí kiềm tôi chửi nhau cùng Lâm Tố Khê trước mặt mọi người.

Chuyện đã thành ra như vậy, anh ta còn dám đẩy lỗi lầm lên thân tôi ư?

“Lâm Tố Khê.” Tôi không nâng bước, chỉ đứng xa xa trông người đàn ông tôi yêu nhiều năm phía đối diện: “Thuở non xanh, tôi gặp nhiều thằng đẹp trai sáng láng hơn anh lắm. Chẳng qua tôi vẫn biết giữ thân giữ phận, bởi vì tôi có anh. Nhưng anh có tôi, thì không hề.”

“Anh biết mười ngày nữa chúng ta sẽ kết hôn nhỉ?”

Tôi ngoảnh mặt: “À, anh vốn biết mà, do anh không muốn biết thôi.”

“Lâm Tố Khê, chúng ta chia tay đi.”

Dứt câu, tôi không chờ câu trả lời của anh ta, quay gót rời đi chẳng chút do dự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play