Độc Cô Tởm rời khỏi nhà đi mất, nhanh chóng tới hội quân cùng với người của mình, để lại những người thân ở đó ngó theo bóng dáng dần xa khuất. Độc Cô Tổng nhìn theo bóng dáng của con trai, lại thấy vợ và con dâu khuôn mặt vương vấn nỗi u sầu thì cũng buồn phiền mà an ủi.
- " mọi người cố gắng chờ đợi thêm một thời gian nữa . Khi nào Ngô Hoàng vui, lúc ấy ta sẽ mở lời cầu xin được cho con mình làm việc gần nhà thôi mà"
Người vợ nghe vậy thì gật đầu, cũng hi vọng một ngày mai được đoàn tụ, lúc này ngước đầu lên nhìn chồng mà hỏi.
- "không phải là chàng cũng có công vụ sao ? Khi nào chàng mới đi làm? Coi chừng trễ giờ đấy"
Độc Cô Tổng cũng không phải là người rảnh rỗi, hắn cũng đang có việc phải làm. Khi nghe người vợ nhắc nhở thì gật đầu, hướng ánh mắt về phía xa xa.
- " ta bây giờ phải đi xuống hạ nguồn , tới ngôi làng ngoại Thành. Nghe nói ở đó đang có thảo khấu , ta phải xuống đó đi thảo phạt chúng, sẽ sớm trở về thôi. "
Độc Cô phu nhân nghe vậy thì rất là ngạc nhiên, bà ta hướng đôi mắt của mình về phía chồng mà ngơ ngác.
- " đi thảo phạt bọn thảo khấu sao ? Chỉ là một đám thảo khấu, tại sao triều đình lại cử một quan tam phẩm như chàng đi thảo phạt chứ ? Không ra lệnh cho binh lính đi được à?"
Độc Cô Tổng đôi mắt nheo lại , đưa tay vuốt nhẹ chòm râu của mình mà trầm ngâm.
- " ta thật sự cũng không biết Ngô Hoàng đang nghĩ gì nữa, nhưng mà lệnh đã được ban ra thì ta phải chấp hành thôi."
Xem ra không chỉ người vợ ngạc nhiên, mà bản thân Độc Cô Tổng cũng rất ngạc nhiên về mệnh lệnh của Ngô Hoàng. Đang trong lúc còn suy tư, thì ở ngoài có một tên mặc giáp chỉnh tề bước tới cúi đầu đi lễ nói.
- "thưa Độc Cô đại nhân, binh lính đã được chuẩn bị tập trung hết rồi, chỉ chờ hiệu lệnh lên đường của Đại Nhân mà thôi."
Người ăn mặc giáp trụ chỉnh tề này là một phó tướng dưới trướng của gia đình Độc Cô, tên hắn là Thạnh Bắc, theo hầu Độc Cô Tổng đã rất nhiều năm. Tên phó tướng này theo lệnh của chủ nhân đã tập hợp một trung đội binh lính, chuẩn bị theo chủ xuống hạ lưu truy quét thảo khấu. Độc Cô Tổng nghe vậy thì gật đầu một cái , sau đó hướng vợ mà dặn dò.
- " đến lúc ta phải đi rồi , nàng ở nhà cứ an tâm mà làm việc. Chỉ là một đám thảo khấu trộm cắp bình thường thôi , ta dẹp loạn xong rồi sẽ trở về với nàng, không việc gì phải lo cả"
Nói đoạn liền bước chân rời đi. Độc Cô phu nhân đứng dậy dắt tay Yên nhiên đi theo, ra tới tận cổng mới dừng lại, lặng yên đứng nhìn chồng mình hành quân đi mất. Mặc dù vẫn biết rằng việc tiêu diệt một đám thảo khấu cỏn con so với chồng mình chỉ là một việc nhỏ nhặt, nhưng sao tự nhiên bà ta cảm thấy trái tim nghẹn lại, linh cảm về một điều gì đó chẳng lành đến với gia đình mình. Đây phải chăng là linh cảm của phụ nữ, có thể cảm nhận được những điều bất an sẽ xảy ra sắp tới? Yên Nhiên đứng bên cạnh mẹ, bàn tay em bé nhỏ được mẹ nắm trong tay, em cũng nhìn theo bóng dáng dần xa khuất của người cha, mơ hồ cảm nhận được một chút gì đó kỳ lạ. Yên Nhiên còn quá bé nhỏ để hiểu biết những điều sâu xa ẩn dấu, nhưng em cũng có thể thấy được nỗi muộn phiền trên khuôn mặt người mẹ, và cả trong đôi mắt của người chị dâu đứng bên cạnh mình. Độc Cô phu nhân lúc này thở dài một tiếng, trong lòng đầy tự sự.
- "làm dâu của gia đình Độc Cô, làm vợ của một viên quan tam phẩm, những thứ này đối với những người khác nhìn vào mà nói thì thực sự là một vinh dự vô cùng to lớn . Nhưng mà hào quang lớn thì cũng phải đánh đổi, ta thật sự muốn một gia đình yên ấm, có thể hàng ngày ngồi quây quần với nhau bên mâm cơm gia đình. Trong mâm cơm ấy có đầy đủ tất cả mọi người mà không thiếu vắng một ai, đây là điều mà bất cứ một gia đình nông dân bình thường nào cũng có thể có, nhưng đối với gia đình Độc Cô này thì lại là một điều xa xỉ biết bao nhiêu"
Nỗi lòng của Độc Cô phu nhân chính là nỗi lòng của một người mẹ khi chứng kiến con mình cứ phải xa nhà, không mấy khi được trở về với gia đình mình. Nỗi nhớ con trong lòng một người mẹ thì rất là phiền não, rất là ưu tư. Độc Cô phu nhân thì phiền não như vậy, mà con dâu của bà ta cũng phiền não không kém mẹ chồng của mình. Diệp Lan được gả vào nhà Độc Cô được 5 năm, nhưng mấy khi có thể ở cạnh bên chồng mình chứ? Người chồng liên tục phải đi làm công vụ ở bên ngoài, khiến cho người phụ nữ này đêm đêm lạnh lẽo nhung nhớ. Diệp Lan ngày ngày ngóng trông người chồng quay trở về , chờ đợi trong sự cô quạnh tủi thân. Đúng như lời của người mẹ chồng nói, việc vợ chồng quấn quýt ân ái bên nhau là điều mà bất cứ một gia đình nông dân bình thường nào đều có thể có, nhưng đối với gia đình Độc Cô thì đó là một điều sao nàng cảm thấy lại quá xa vời đến như vậy. Diệp Lan dáng người nhẹ nhàng như một cành liễu, đưa tay dựa vào thành cửa, hướng về phía xa xăm nghẹn ngào mà nói.
- " thưa trượng mẫu, nhiều khi con tự hỏi nếu để được công danh sự nghiệp chói lọi nhưng lại phải đánh đổi đi sự êm ấm của gia đình, liệu điều này có xứng đáng hay không? Con chỉ muốn được sống một cuộc sống bình thường với phu quân của mình, được quây quần đoàn tụ bên cha mẹ chồng con mỗi ngày, nghĩ rằng đó mới là điều hạnh phúc nhất"
Diệp Lan đã nói ra những điều suy nghĩ sâu bên trong trái tim của mình. Những suy nghĩ ấy không khiến Độc Cô phu nhân nổi giận , mà lại khiến bà cảm thấy thương cảm. Bà ta bước lại gần con dâu, nhìn vào ánh mắt phiền muộn ấy, khẽ vỗ về an ủi.
- " sau đêm đen trời lại sáng. Hài tử của ta nhận nhiệm vụ này cũng chỉ là tạm thời , rồi có một ngày nó sẽ được thuyên chuyển làm công việc gần nhà, gia đình chúng ta lại sẽ đoàn tụ thôi. Con cố gắng chịu đựng thêm thời gian nữa, rồi cuộc sống sẽ ổn thỏa, những điều tốt đẹp sẽ đến với chúng ta, con hãy tin ta đi"
Người mẹ xa con trai đang an ủi người vợ xa chồng về một tương lai tốt đẹp, và khuyên người con dâu ấy hãy tin mình. Cơ mà bây giờ ngoài niềm tin ra thì họ còn có cái gì khác nữa đâu? Hai người phụ nữ ấy lại hướng đôi mắt về phía xa xăm, nơi người đàn ông vừa khuất bóng, mà Độc Cô Tổng hành quân đi xa lâu lâu cũng ngoáy đầu lại nhìn về phía sau lưng, tâm tư cũng rất là muộn phiền. Những người phụ nữ làm vợ và làm mẹ kia thì sống cuộc sống bên trong phủ , đâu có hiểu gì về chuyện đấu đá tranh giành quyền lực chính trị giữa các phe phái bên trong triều đình. Gia tộc Độc Cô nhiều đời làm quan , có một chỗ đứng nhất định trong triều đình. Nhưng đến những đời sau này thì bắt đầu mất dần quyền lực, quyền lực đã được chuyển giao dần sang cho những gia tộc khác. Đến đời của Độc Cô Tổng thì có vẻ như đã hoàn toàn mất đi sự sủng ái của Ngô Hoàng, mà thậm chí còn bị ghẻ lạnh, bằng chứng là con trai hắn luôn bị giao cho những công việc vất vả và xa nhà. Độc Cô Tổng không nói những khó khăn này cho vợ và con biết, một phần vì không muốn bọn họ lo lắng, một phần vì có nói cho bọn họ thì cũng chẳng giải quyết được chuyện gì, thế nên hắn đành phải lặng lẽ và giải quyết mọi khó khăn một mình. Số phận của người đàn ông là vậy, ra ngoài tranh giành đấu đá với người đời để đoạt được chút lợi ích mang về cho vợ con, mọi khó khăn đều phải tự lực đương đầu. Độc Cô Tổng dẫn binh hành quân xuống dưới hạ nguồn, dẫn theo tên thuộc hạ trung thành với mình, đây có lẽ là kẻ mà hắn có thể tâm sự được. Hắn quay sang nhìn Thạnh Bắc, thở dài nói.
- " nhà ngươi có nghĩ rằng Ngô Hoàng sẽ nghe theo lời cầu xin của ta, sắp xếp cho hài tử của ta một công việc gần nhà không?"
Một câu hỏi mà Độc Cô Tổng buột miệng hỏi ra, có lẽ cũng không trông chờ lắm vào một câu trả lời tốt đẹp.