Diệp Lan lúc này cũng có chút tủi thân trong lòng, siết chặt đôi bàn tay của mình lại , khẽ mím môi.

- " thưa trượng mẫu, con chỉ là con gái của một phú thương bình thường, được gả vào nhà Độc Cô là một vinh dự đối với con rồi. Gia tộc Độc Cô nhiều đời làm quan to, được làm con dâu của gia tộc này đó là một vinh dự , con nào dám suy nghĩ nào hơn chứ"

Quả thật mà nói, thì việc một thiếu nữ của một gia đình giàu có gả cho con trai của một gia tộc quan lớn thì là điều môn đăng hộ đối. Diệp Lan cũng không dám đòi hỏi gì hơn . Tuy vậy , trên đôi môi nàng khẽ mím lại thể hiện một chút gì đó uất ức trong lòng. Độc Cô phu nhân rất hiểu điều này, sự uất ức đó là việc một người vợ không mấy khi được ở bên cạnh chồng mình, khi mà con trai của bà ta suốt ngày lăn lộn làm công vụ ở ngoài kia , chẳng mấy khi có mặt ở nhà. Độc Cô phu nhân siết chặt bàn tay con dâu, cảm thấy thương cảm rất nhiều. Cùng là phụ nữ như nhau, cùng làm dâu như nhau, cho nên Độc Cô phu nhân lại càng yêu quý đứa con dâu ấy. Mẹ chồng và nàng dâu đang nắm tay nhau , cảm nhận sự đồng cảm trong tâm hồn, thì lúc này có tiếng người hầu nói lớn.

- " bẩm lão gia, bẩm phu nhân, bẩm thiếu phu nhân. Độc Cô công tử đã trở về rồi ạ"

Âm thanh của tiếng bẩm báo to rõ vang vọng đến tai của người mẹ và người vợ. Độc Cô Phu nhân khuôn mặt trở nên mừng rỡ, mà Diệp Lan còn mừng rỡ hơn . Cả hai quay phắt về hướng ngoài cửa, mong ngóng một người mà họ đã chờ đợi rất lâu. Từ bên ngoài, bóng dáng của một người đàn ông tầm 25 tuổi to lớn vạm vỡ đang bước mạnh mẽ vào phía trong . Bước chân nhanh và chắc chắn cho thấy người này là một người rất rắn rỏi. Độc Cô Tởm bước vào bên trong nhà, vừa vào tới trong đã lập tức hướng cha và mẹ cúi đầu thi lễ.

- " tham kiến phụ thân , tham kiến mẫu thân . Hài tử vừa đi công vụ trở về , lập tức ghé nhà thăm phụ mẫu, không biết phụ mẫu dạo này có khỏe không?"

Bước chân Độc Cô Tởm vừa bước vào bên trong đã thu hút sự chú ý tất cả mọi người. Mọi người đều bước về phía hắn, mà người mẹ là nhanh chân nhất. Bà tới gần con mình , đưa tay vuốt lên mái tóc của đứa con trai mà hỏi.

- " chúng ta khỏe, chúng ta đều khỏe cả. Còn con thì sao, ở bên ngoài có được khỏe mạnh không ? Mọi chuyện có tốt không? Hình như mẹ thấy con gầy đi thì phải , con ăn uống không được đầy đủ à?"

Người mẹ nào cũng yêu thương con mình, cũng lo lắng cho con mình như vậy cả. Độc Cô Tởm hiểu điều này , hắn cười vui sướng mà lắc đầu nói.

- " xin mẹ đừng có lo lắng quá, con trai của mẹ vẫn khỏe, ăn uống rất đầy đủ không hề gầy đi chút nào đâu, xin Mẹ cứ yên tâm."

Người mẹ nghe vậy thì yên tâm đi phần nào, gật đầu một cái rồi quay sang bên đứa con dâu, tay vẫn nắm chặt bàn tay con trai mình mà nhắc nhở.

- " con đó, suốt ngày đi làm bên ngoài để vợ ở nhà hàng ngày trông ngóng . Bây giờ về rồi , cũng nên đến hỏi thăm vợ vài câu đi."

Độc Cô Tởm nghe mẹ nói vậy thì hướng ánh mắt về người phụ nữ kia, người mà là vợ của hắn. Người phụ nữ ấy yểu điệu thục nữ, cúi đầu trước mặt hắn mà dịu dàng nói.

- " tướng công, chàng đã về rồi à ? Công vụ bên ngoài có mệt mỏi lắm không?"

Những lời hỏi han dịu nhẹ của người vợ đã khiến cho mọi mệt mỏi của người đàn ông thoáng chốc tan biến đi. Hắn nhìn vợ mình mà nở một nụ cười mãn nguyện.

- " ta tuy hơi có vất vả, nhưng mà mọi chuyện đều êm đẹp cả"

Đoạn bước tới nắm lấy bàn tay của người vợ xinh đẹp, ân cần nói.

- " bao lâu nay ta bận chuyện công vụ, không có thời gian ở bên cạnh chăm sóc nàng, đã để nàng phải thiệt thòi rồi"

Người phụ nữ ấy run run đôi bàn tay, khẽ lắc đầu.

- " không, không có thiệt thòi gì lắm đâu"

Lời nói tuy là như vậy, nhưng đôi mắt đã thấy rưng rưng, dường như vẫn có gì đó uất ức trong lòng. Độc Cô Tởm hiểu được nguyên nhân của vấn đề, hắn ôm chầm lấy vợ vào lòng vỗ về an ủi.

Gia đình Độc Cô lúc này đã đông đủ cả, mọi người lại túm lại với nhau hỏi han trò chuyện, cảm giác đoàn viên thật khó tả. Gia đình đoàn viên đối với những gia đình bình thường khác thì là việc nó cũng bình thường như chính họ vậy. Thế nhưng với gia đình Độc Cô thì sự đoàn viên quả thật rất khó khăn, khi mà đứa con trai liên tục phải làm công vụ rời xa nhà , vì vậy mà khoảnh khắc đoàn tụ này đối với những con người ở đó thật sự trân quý biết bao nhiêu. Bọn họ sau một hồi trò chuyện vui vẻ, kể được đủ thứ chuyện trên đời dưới đất , nói những điều tâm sự chất chứa trong lòng. Độc Cô Tởm thấy thời gian không còn nhiều nữa, liền hướng phụ mẫu mà cúi đầu.



- " Thưa cha mẹ , con hiện giờ vẫn đang làm công vụ, chẳng qua vì có việc đi ngang qua nên mới ghé nhà chơi một chút . Bây giờ con phải lập tức ra ngoài hội quân để tiếp tục làm việc triều đình giao phó, đành phải cáo từ cha mẹ ở đây rồi."

Không khí gia đình đang vui vẻ, ấy thế mà chỉ sau câu nói ấy đã lập tức chuyển sang phiền muộn. Người cha muộn phiền thở dài.

- " con về chưa lâu , chúng ta còn nhiều điều muốn trò chuyện với con nữa. Nhưng mà việc triều đình thì không thể chậm trễ, đành phải từ biệt con ở đây vậy . Con đi làm việc tốt nhé, để buổi thiết chiều ngày mai ta bẩm tấu cầu xin bệ hạ thuyên chuyển công việc khác được làm gần nhà cho con , để con không phải xa nhà như vậy nữa."

Độc Cô Tổng nói vậy để an ủi gia đình thôi , chứ chưa biết bao giờ, bởi việc cầu xin một công việc khác gần nhà cho con trai mình là điều mà ông đã nhiều lần cầu xin bệ hạ, nhưng vẫn chưa được ân chuẩn. Tuy là chưa biết khi nào, nhưng có hi vọng vẫn là hơn không. Người mẹ lúc này lại nhìn con trai , trong lòng có nhiều điều vướng mắc.

- " mẹ biết công vụ là điều không thể sao nhãng được , nhưng mà con có thể cố gắng thường xuyên về nhà thăm vợ được không? Con xem vợ con đi , cưới về nhà ta đã được 5 năm rồi mà vẫn chưa thấy thai nghén bầu bì gì cả. Con cũng biết là chúng ta mong ngóng hài tử để nối dõi tông đường chứ?"

Ánh mắt của Độc Cô Phu nhân chất chứa muộn phiền , mà Diệp Lan đứng bên cạnh cũng phiền muộn không kém. Độc Cô Tởm biết rằng việc hiếm muộn ở đây không phải là lỗi của vợ, mà là do hắn cứ đi bên ngoài suốt không dành thời gian ái ân cùng vợ mình. Hắn hướng mẹ hắn cúi đầu thi lễ.

- " Vâng, thưa mẫu thân . Con biết rồi, con sẽ cố gắng hết sức để thường xuyên về nhà hơn , xin mẫu thân cứ yên tâm"

Chung quy vẫn là những lời nói động viên nhau , bởi việc ban công vụ là chuyện của Ngô Hoàng, không biết lúc nào mới có thể được đổi công việc gần nhà. Yên Nhiên bé nhỏ đứng bên cạnh , nãy giờ im lặng nghe chuyện cũng hiểu rằng anh trai lại sắp phải đi xa. Đứa bé ngây thơ vươn bàn tay nhỏ xíu với tới trước mà nói.

- " đại ca lại đi ra ngoài đó à ? Khi nào đại ca mới về chơi với tiểu muội đây? Tiểu muội nhớ đại ca lắm"

Đôi mắt long lanh của bé gái nhìn đại ca của mình đang sắp phải đi xa mà trong lòng có gì đó không muốn. Độc Cô Tởm cúi lưng xuống thấp , đưa tay bế lấy Yên Nhiên lên ôm vào người mà mỉm cười dỗ dành.

- " đại ca xin lỗi , đại ca phải đi bây giờ rồi . Đại ca cũng không muốn rời muội đâu, nhưng mà đây là chuyện của triều đình giao phó, không thể không đi được. Yên Nhiên ở nhà ngoan nhé, rồi đại ca làm xong việc sẽ trở về với muội mà"

Nói đoạn đặt lên má Yên Nhiên một nụ hôn dịu nhẹ, sau đó thả đứa em của mình xuống dưới đất, rồi hướng phụ mẫu một lượt mà cúi đầu.

- " Thưa cha , thưa mẹ , con đi đây"

Nói xong liền quay lưng hướng ra ngoài mà bước đi, bước được dăm ba bước lại quay lại nhìn mọi người mà vẫy tay chào từ biệt. Những người trong gia đình cũng đưa tay chào hắn. Mọi người ai cũng không muốn hắn phải rời đi suốt như vậy, nhưng mà tất cả đều hiểu rằng đây không thể là chuyện có thể muốn hay không. Làm quan nắm giữ quyền cao chức trọng , nghe vì oai phong nhưng đôi khi lại phải hi sinh quá nhiều thứ, liệu có xứng đáng hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play