Độc Cô Tổng dẫn một trung đội lính hành quân xuống hạ lưu để truy quét thảo khấu, trên đường đi có nhiều tâm tư trong lòng, một tiếng hỏi tên hầu cận một câu hỏi khó. Tên hầu cận nghe câu hỏi bất ngờ thì lặng im không nói , khuôn mặt ủ rũ hẳn ra. Độc Cô Tổng nhìn thấy như vậy cũng tâm tư, lại thở dài một tiếng nữa.
- " sao vậy, sao ngươi lại im lặng như vậy ? Có gì muốn nói thì cứ nói đi , chẳng lẽ không thể có câu trả lời cho ta?"
Thạnh Bắc lặng im một lát, suy nghĩ thật kỹ những vấn đề trong lòng, lấy can đảm mà hướng về chủ nhân.
- " thưa đại nhân, thứ cho thuộc hạ nói thẳng. Đại nhân bây giờ không những không được sự sủng ái của Ngô Hoàng, mà dường như còn bị Ngô Hoàng ghẻ lạnh. Việc Ngô Hoàng liên tục cho công tử đi làm những công việc xa nhà và khó khăn ấy cũng đã nói lên sự ghẻ lạnh của Ngô Hoàng. Bây giờ đại nhân nói xin cho công tử một công việc gần nhà, sợ rằng Ngô Hoàng sẽ không đáp ứng, mà còn..."
Thạnh Bắc nói đến đây thì ngập ngừng không nói nữa, quay mặt đi hướng khác như để che giấu đi cảm xúc của mình. Độc Cô Tổng hiểu rằng tên thuộc hạ đang muốn nói một điều gì đó rất khó nói, nhưng lại không dám nói ra. Ông ta tặc lưỡi một cái, phẩy tay cười nhạt.
- " mà còn cái gì nữa ? Ngươi cứ mạnh dạn nói xem nào, làm gì mà cứ ấp cũng như vậy? Dù người có nói cái gì đi chăng nữa, thì đó cũng là lời thật lòng của ngươi . Ta sẽ không trách phạt đâu."
Thạnh Bắc rõ ràng đang rất tâm tư, hắn đã nghĩ đến một điều gì đó không lành, nhưng ngập ngừng không dám nói ra. Bây giờ chủ nhân hối thúc , hắn đành tặc lưỡi nói tiếp.
- " thưa chủ nhân, vậy thì thuộc hạ sẽ nói thật với lòng mình. Thuộc hạ chỉ sợ rằng Ngô Hoàng không chỉ không cho công tử được một công việc gần nhà, mà sắp tới đây sẽ tìm cách đày chính chủ nhân ra một nơi xa xôi nào đó, như biên ải chẳng hạn. Lúc đấy đừng nói đến việc cùng công tử đoàn tụ một nhà, mà sợ rằng ngay cả kinh đô Kiến Nghiệp này chủ nhân cũng sẽ chẳng bao giờ được trở về nữa"
Thạnh Bắc nói xong thì hừ một tiếng, quay mặt đi chỗ khác như là đang ấm ức lắm vậy. Độc Cô Tổng khuôn mặt trầm tư lại càng trầm tư hơn, ông ta vuốt râu, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xăm. Những lời mà tên thuộc hạ này nói ra có lẽ trong lòng ông ta cũng phần nào đoán được trước rồi , nên không mấy ngạc nhiên. Độc Cô Tổng trong thoáng chốc ngoáy đầu nhìn lại phía sau lưng, nhìn về hướng ngôi nhà của mình mà có chút đắn đo. Suy tính thiệt hơn một lúc, ông ta nhẹ gật đầu.
- " nếu như Ngô Hoàng mà đày ta ra Biên ải làm tướng giữ thành cũng tốt . Lúc đó ta sẽ xin bệ hạ cho ta dẫn con trai theo để làm phụ tá, chúng ta sẽ xây dựng nhà cửa ngoài Biên ải và sống cuộc đời hạnh phúc ngoài đó. Không trở về Kiến Nghiệp nữa thì đã làm sao? Chỉ cần gia đình được đoàn viên hạnh phúc, xem như đó cũng là một cái kết đẹp cho gia tộc nhà ta"
Độc Cô Tổng có vẻ như hài lòng với viễn cảnh mà tên thuộc hạ nghĩ tới, xem đó như là một ân điển sau cùng. Tên thuộc hạ nhìn chủ nhân mình như vậy thì tự nhiên thấy đau xót trong lòng. Đường đường là một võ hoàng, lại có thể hài lòng với việc trở thành một viên tướng giữ thành ngoài biên ải sao? Như vậy không phải quá phí phạm tài năng à? Độc Cô Tổng nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của tên thuộc hạ, ông ta bật cười xua tay.
- " thôi được rồi , dù có muốn hay không thì cũng vậy thôi. Người biết rõ là ta không có quyền lựa chọn mà. Việc bây giờ là nhanh chóng truy quét thảo khấu, hoàn thành nhiệm vụ về bẩm báo lại với bệ hạ, đó mới là việc cần ưu tiên ngay bây giờ, ha ha ha..."
Độc Cô Tổng cười lên một tràng cười sảng khoái để xua tan không khí u ám đang bủa vây. Ông ta thúc ngựa một cái, ngựa nhanh chân hơn đi nhanh về phía hạ nguồn. Tên thuộc hạ thấy vậy cũng vội thúc ngựa theo, dẫn trung đội lính hành quân thần tốc tới địa điểm cần phải tới.
Đoàn người ngựa nhanh chóng tới được hạ lưu, bước chân dần dần đến ngôi làng nhỏ gần đó. Ở hạ lưu này có một ngôi làng nhỏ, dân số cũng vừa phải. Những người dân ở ngôi làng này sống bằng nghề chài lưới đánh cá và nông nghiệp, cuộc sống của họ cũng tương đối bình an. Nhưng dạo gần đây lại xuất hiện thảo khấu cướp giật nông sản và mùa màng của họ, khiến cho họ cảm thấy hoang mang. Những người dân đã viết đơn thưa kiện lên quan phủ, và không hiểu sao chuyện nhỏ như vậy quan phủ không tự giải quyết lại trình báo lên triều đình. Lại càng ngạc nhiên hơn khi mà triều đình lại tiếp nhận và phái hẳn một võ hoàng đi thảo phạt. Đội quân đi thảo phạt thảo khấu đã tới nơi, ngôi làng đang dần hiện ra trước mặt. Theo lẽ thường bọn họ sẽ vào trong gặp trưởng làng để nói chuyện, nhưng chưa kịp vào làng thì bất chợt lúc này có tiếng la hét vang lên.
- " bớ người ta có cướp... bớ người ta có cướp giật..."
Tiếng la hét kêu cứu này rõ ràng là của một người phụ nữ vừa mới bị cướp giật, và nó rất gần chỗ đoàn người đang hành quân. Độc Cô Tổng nghe được tiếng hét, lập tức ông ta xác định được vị trí tiếng hét và lao thẳng về phía ấy. Thạnh Bắc cũng nhanh chóng dẫn binh đi theo sau chủ nhân của mình. Độc Cô Tổng phi ngựa tới gần bờ sông, thì thấy một người phụ nữ đang gào khóc chỗ đấy. Ông ta nhanh chóng thúc ngựa lại cạnh người phụ nữ, nhìn xuống mà nói lớn.
- " này người đàn bà kia, ta là quan triều đình đây . Ngươi có chuyện gì mà kêu cứu , mau nói rõ cho ta nghe"
Người đàn bà đang gào khóc , nghe người cưỡi ngựa tự xưng là quan triều đình thì lập tức quỳ xuống vái lạy mà thút thít.