Tên Bình Tâm đã đến địa phận của làng, thấy một người đang ở đầu làng làm việc thì liền nói bước tới nói chuyện . Hắn cất cao giọng, ra vẻ bề trên.
- " này, người dân làng kia . Ta là cao thủ cận vệ bên cạnh của trưởng trấn đại nhân, được trưởng trấn đích thân ra lệnh đem thư tới cho trưởng làng của các ngươi . Trưởng làng bây giờ đang ở đâu, ngươi mau đưa ta gặp tới gặp trưởng làng."
Mới phát đầu tiên đã bốc phét, kế hoạch đã bắt đầu thực hiện rồi. Hắn tự nâng mình lên làm cao thủ hộ vệ bên cạnh trưởng trấn thì quả thật là rất oai phong. Người dân làng ấy thật thà, nghe vậy vội cúi đầu thi lễ.
- " vâng thưa đại nhân, để chúng tôi dẫn đại nhân tới chỗ trưởng làng "
Nói xong thì không dám chậm trễ, liền quay lưng đi vô, mà tên Bình Tâm nở một nụ cười nhếch mép. Bước đầu thuận lợi, mọi chuyện với hắn thật dễ dàng . Hắn cũng đi theo vô trong với tư thế ung dung ngạo nghễ , ngẩng cao đầu tựa như mình là một viên quan lớn vậy. Rất nhanh chóng, người đó đã dẫn hắn tới nhà trưởng làng. Người đó quay sang hướng hắn, cúi đầu thi lễ mà nói .
- " thưa đại nhân , xin ngài chờ đây một chút. Tiểu nhân lập tức vô bẩm báo với trưởng làng, kêu ông ấy ra đây tiếp đón đại nhân"
Thái độ người dân ấy rất cung kính, tên Bình Tâm ưỡn ngực gật đầu, ra vẻ kẻ trên càng khiến hắn nhập vai giống hơn. Người nông dân ấy thấy vậy thì càng tin là thật, chạy tót vô trong nhà trưởng làng. Trưởng làng đang ngồi làm việc riêng, tự dưng thấy một người trong làng vội vàng chạy vào, khuôn mặt hốt hoảng nói.
- " bẩm báo trưởng làng, có vị cao thủ hộ vệ của trưởng trấn đem thư tới. Ngài ấy đang đứng đợi ở ngoài, trưởng làng mau ra tiếp đón "
Trưởng làng thoáng tròn xoe mắt ngạc nhiên , nhưng nhanh chóng xử lý thông tin và hiểu chuyện . Ông ấy vô cùng mừng rỡ, bật đứng dậy gật đầu lập tức.
- " là người của trưởng trấn đại nhân sao? Mau, mau cùng ta ra đón tiếp"
Ông ta mừng rỡ chạy ra, đoán chừng có chuyện tốt. Nếu đã là hộ vệ sát bên trưởng trấn thì chắc chắn là cao thủ , và sẽ nắm giữ chức quan lớn, điều này ai cũng có thể hiểu được. Đón tiếp một nhân vật như vậy thì không thể chậm trễ. Ông vừa chạy ra thì nhìn thấy một người trông có vẻ oai phong đang ưỡn ngực ngẩng đầu ra dáng quan lớn, ông vội cúi đầu thi lễ .
- "thưa đại nhân, không biết đại nhân tới thăm, bây giờ mới kịp ra nghênh tiếp, xin đại nhân thứ lỗi cho tội chậm trễ"
Trước thái độ cung kính của trưởng làng, tên Bình Tâm nhập vai ưỡn ngực gật đầu, giọng nói cao thượng.
- " Không sao cả . Ta phụng lệnh của trưởng trấn đem thư đến cho ông, ông hãy cầm lấy xem thử đi"
Nói xong rút trong áo ra bức thư và đưa cho trưởng làng . Ông lão đó vội đưa hai tay đón lấy, cẩn thận xem xét, thấy trên lá thư còn có dấu mộc của trưởng trấn . Trưởng làng biết dấu mộc này, hiểu rằng đây thực sự là thư của trưởng trấn, lẽ ra phải mở ra xem ngay, nhưng mà ông ta không biết chữ. Ông lão vân vê bức thư, trong lòng suy tư. Trước đây , khi có thư từ hay có thông báo gì thì người biết chữ trong trấn này là Nguyễn Văn Thiên sẽ đứng ra đọc cho dân làng nghe . Bây giờ người biết chữ ấy chết rồi, trong làng liệu còn ai biết chữ đây? Ông ngập ngừng, nhìn xung quanh hỏi .
- "những người xung quanh, ở đây có ai biết chữ có thể đọc thư của trưởng trấn đại nhân cho tất cả cùng nghe không?"
Vốn dĩ chuyện một nhân vật lớn đem thư của trưởng trấn đến làng là một sự kiện lớn, vì vậy người nào đó nghe được thì đều truyền tai nhau kéo tới đây xem, thoáng chốc đã càng lúc càng đông. Trưởng làng hỏi những người tụ tập ấy xem ai biết chữ không, thì tất cả những người xung quanh đều hướng ánh mắt vào cái tên đại nhân kia, hy vọng kẻ đó sẽ đọc. Theo lý mà nói, là hộ vệ của trưởng trấn phải biết chữ, không biết chữ sao được làm hộ vệ được chứ? Chức quyền cao thì đương nhiên biết chữ là việc hiển nhiên rồi . Tên Bình Tâm trong lòng giật mình, hắn thực sự cũng không biết chữ. Hắn chỉ là một tên bốc phét giả mạo, nhưng không thể để người ta lật tẩy được , hắn ưỡn ngực nói.
- " Quân lệnh như sơn, luật lệ trong quân quy định thư của trưởng trấn gửi cho ai thì phải để người ấy đọc, người đưa thư tuyệt đối không được phép đọc . Bức thư ấy đó là gửi cho làng, ta là người đưa thư nên không thể vi phạm quân lệnh mà đọc cho các ngươi nghe được."
Một lý do chính đáng, cả làng nghe vậy thì ồ lên thất vọng. Nghe tên kia giải thích, dân làng cũng cảm thấy có lý , xem ra không ép buộc được vị quan kia rồi. Tên Bình Tâm trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Tuy vẫn giữ phong thái ung dung bên ngoài , nhưng bên trong thì mừng lắm, xem ra thoát được một kiếp nạn.
Mọi người bắt đầu xì xầm bàn tán, những tiếng nói trong đám đông phát ra.
- " làng chúng ta trước đây thư từ giấy tờ đều nhờ Nguyễn Văn Thiên đọc cả . Nay ông ta trong chết rồi, trong làng còn ai biết đọc chữ không?"
- " cái làng chúng ta không có mấy người biết chữ, hình như người biết chữ trong làng là con gái của ông ta, đúng không?"
- " đúng vậy , hình như ta vẫn nghe ông ấy dạy chữ cho con mình. Trong làng mình, người biết chữ có lẽ chỉ có tiểu cô nương ấy mà thôi" .
Những tiếng bàn tán ấy rất rôm rả. Trưởng làng lúc này trầm ngâm suy nghĩ gì đó, liền quay sang hướng vị đại nhân kia mà nói.
- " đại nhân , người biết đọc trong làng này chỉ còn có con gái của người xấu số ấy . Có lẽ bây giờ chúng ta nên đi tới đó để nhờ tiểu cô nương ấy đọc lá thư cho chúng ta nghe vậy, ý đại nhân thế nào?"
Tại sao phải dẫn thêm tên quan đưa thư ấy cùng đi đọc bức thư, mà không thể để tên quan ấy về rồi dân làng tự đọc trong làng? Sở dĩ có chuyện này bởi không ai biết trong lá thư viết gì, lỡ đâu có chuyện gì đó cần phải tương tác với người đưa thư thì sao? Đó là lý do cho mà trưởng làng muốn mời người đưa thư đi tới đó, và cùng nghe đọc thư. Cái tên khả ố kia đương nhiên cũng muốn đi cùng. Hắn cũng không biết trong thư viết gì , có lợi cho hắn hay không. Nhưng không sao, tùy cơ ứng biến , lừa gạt là nghề của hắn rồi . Hắn gật đầu nói .