Để có thể đọc được bức thư của trưởng trấn đương nhiên phải cần người biết chữ , mà người biết chữ ở đây có lẽ chỉ có Nguyệt Hằng mà thôi . Mọi người hướng Nguyễn phu nhân chờ đợi, và bà quay vô nhà gọi lớn.
- " Nguyệt Hằng con ơi , ra đây cho mẹ nhờ một chút"
Tiếng gọi của người mẹ cất lên, bên trong nhà có tiếng bước chân, một cô gái ngại ngùng khép nép núp sau cửa nhìn ra. Nguyệt Hằng từ nhỏ bị người ta kỳ thị , cho nên nàng không muốn đến nơi đông người . Dù rằng thời gian qua, đám đông đến dự đám tang của cha nàng khiến nàng dần quen với không khí đông người, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hòa nhập. Người mẹ thấy con mình còn sợ hãi đám đông liền cất tiếng gọi thêm lần nữa, Nguyệt Hằng lúc này mới rón rén bước ra ngoài . Những bước chân từ từ chậm rãi , ánh mắt nhút nhát như e sợ sự soi mói của người khác. Và khi nàng bước ra, xuất hiện trước mặt mọi người là một mỹ nữ xinh đẹp với mái tóc bạch kim cùng đôi mắt xanh lam dịu nhẹ. Hàng xóm láng giềng sau nhiều sự cố cũng đã bớt đi sự e dè với nàng, không còn xa lánh như trước nữa, thế nên bước chân của nàng cũng mạnh dạn hơn . Bình Tâm đứng ngoài, hắn vẫn giữ thái độ của một vị quan cao, khi thấy Nguyệt Hằng lại suýt không thể kiềm chế mà tròn xoe mắt . Bình Tâm là người sống trong trấn , gia đình cha mẹ lại là người Kinh từ đồng bằng di cư lên . Mặc dù hắn sinh ra ở cái trấn vùng núi này , nhưng ảnh hưởng của người đồng bằng không phải là không có . Hắn không phải là kẻ quá mê tín dị đoan, vừa nhìn thấy Nguyệt Hằng với vẻ đẹp còn xinh gấp mấy lần mẹ mình, hắn đã vô cùng thèm muốn . Trong ánh mắt của tên đào mỏ đã lóe lên ý đồ chiếm hữu, bụng rạo rực khao khát, mong muốn chiếm đoạt ồ ạt cuồn cuộn tận sâu thẳm trong linh hồn . Bình Tâm nuốt nước bọt kiềm chế, ý niệm đã muốn đánh hoa nguyên cụm , hốt cả mẹ lẫn con rồi . Hắn hít một hơi thật sâu trấn tĩnh, chuyện hốt cả mẹ lẫn con với hắn là điều không phải là không thể, nhưng cái gì cũng phải có trình tự, không thể nóng vội mà làm hỏng đại sự . Hắn suy nghĩ như vậy, bản thân phải cố gắng kiềm chế để giữ một cái hình tượng quan lớn của hắn. Nguyệt Hằng bước lại gần mọi người , từng bước chân lại gần càng khiến cho tên Bình Tâm kia càng rung động , tựa như con hổ đói đang nhìn thấy con nai tiến lại gần mình. Nguyệt Hằng đến bên mẹ mình , sợ hãi trốn sau lưng mẹ . Lúc này A Tú mới quay lại nắm lấy bàn tay của con mình mà vỗ về, đoạn đưa bức thư tới cho Nguyệt Hằng và nói.
- " đây là thư của trưởng trấn gửi cho làng chúng ta . Con là người biết chữ, hãy đọc lên cho cả làng cùng nghe"
Nguyệt Hằng hai tay đón lấy bức thư, ngoan ngoãn nghe lời . Mẹ nói sao thì nàng nghe vậy, nàng nhẹ nhàng cầm bức thư lên. Bàn tay trắng nõn ấy lại càng khiến cho Bình Tâm ứa nước miếng , đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn của nàng mấp máy khiến hắn càng đê mê . Cơ mà hắn lẩm bẩm trong bụng "phải bình tĩnh, bởi con đường còn dài". Nguyệt Hằng đưa thư lên trước tầm mắt, bắt đầu đọc lớn cho mọi người cùng nghe.
- " hỡi người dân trong làng , ta là trưởng trấn Nông Văn Rau , là người cai quản toàn bộ khu vực này . Trước hết, ta xin chia buồn với làng và chia buồn với gia đình đã có người bị cướp hãm hại . Việc một người dân trong làng, cũng là một người con dân của ta bị cướp chặn giết là một điều hết sức đau lòng. Với vị trí là người cai quản của cả vùng đất rộng lớn, để bọn cướp đánh giết dân làng mình là một sự xúc phạm nặng nề với ta. Trách nhiệm của ta là bảo vệ con dân mình, vì thế ta không thể tha thứ cho bọn cướp được . Ta quyết định tiêu diệt lũ cướp, nên đã huy động 800 quân đánh lên núi Lương truy quét bọn cướp. Quân vừa đông vừa tinh nhuệ, khí thế áp đảo, chúng ta đánh thẳng vô doanh trại đuổi chúng chạy tóe khói . Chúng không thể đương cự nổi khí thế quân ta, hoảng sợ nhanh chân chạy sang bên kia biên giới trốn thoát, khiến cho ta không thể tiêu diệt tận gốc rễ . Nhưng bà con yên tâm, bọn cướp đã bỏ chạy khỏi đất nước này, chạy sang đất nước khác rồi . Chúng sẽ không còn dám quay trở lại gây rối với bà con nữa đâu, vùng đất này đã trở lại bình yên. Mọi chuyện đã trở lại bình thường, không còn dấu chân lũ cướp nữa, bà con cứ yên tâm vui vẻ làm ăn . Dưới sự bảo hộ của ta, không một tên cướp nào có thể lộng hành được, đó là điều chắc chắn. Ta mong mọi người cứ sống cuộc sống bình thường mà đừng lo lắng gì, trưởng trấn Nông Văn Rau kết bút."
Nguyệt Hằng vừa đọc xong bức thư, mọi người đã reo mừng sung sướng . Theo như lời nói trong bức thư thì bọn cướp đã bị đuổi khỏi đất nước này, không còn dám trở về nữa . Vùng đất này đã thực sự trở lại bình yên, con người có thể yên tâm sống cuộc sống vui vẻ bình thường rồi . Dân làng ai nấy vui mừng khôn xiết, ồ lên khen ngợi.
- " quả là trưởng trấn tài giỏi, đã đánh đuổi được lũ cướp cứu dân làng chúng ta thoát một kiếp nạn"
- " phải đó, phải đó. Trưởng trấn đại nhân uy dũng, đem quân đánh thẳng vô sào huyệt bọn cướp, khiến chúng phải bỏ chạy khỏi đất nước này. Dân làng chúng ta từ nay không phải sợ bọn chúng nữa"
- " không sai, quân đội oai hùng của trưởng trấn đại nhân đã lập được chiến công , đem lại bình yên cho muôn dân. Đây thật sự là một điều hết sức tuyệt vời"
Những tiếng ca tụng của dân làng không ngớt, nào đâu biết bên trong bức thư ấy có ẩn tình. Mặc dù lời nói trong thư nghe có vẻ thật, nhưng sự thực lại hoàn toàn trái ngược. Dân làng bị lừa dối quá dễ dàng, thật đáng tiếc, tri thức thật sự rất quan trọng. Những người dân trong làng được lá thư trấn an, vui mừng quay trở lại cuộc sống bình yên. Nhưng họ đâu biết rằng cái bình yên của họ chỉ là bình yên giả tạo, bởi tai họa sẽ sập đổ xuống đầu họ bất cứ lúc nào. Họ không biết điều đó, cảm giác hiện tại là thấy được sự bình yên tràn ngập trong làng xóm, thế nên ai nấy cũng vui mừng. Mẹ con Nguyệt Hằng cũng ôm nhau khóc rưng rức , miệng lẩm bẩm tạ ơn trưởng trấn đã trả thù cho họ, từ nay không sợ lũ cướp tấn công nữa rồi. Hai mẹ con đang ôm nhau khóc thương, dạt dào cảm xúc, thì trưởng làng lúc này suy nghĩ gì đó. Ông ta liền quay sang vị đại nhân đưa thư kia mà hỏi.
- " bẩm đại nhân, không biết trưởng trấn đại nhân có còn căn dặn gì khác ngoài những chuyện trong thư không? Xin đại nhân chỉ giáo."
Bình tâm các ngón tay của hắn giật giật, đây chính là điều hắn chờ đợi . Hắn đã vạch sẵn kế hoạch trong đầu, chỉ đợi trưởng làng hỏi câu đó liền ưỡn ngực mà nói.
- " trưởng trấn tuy đã đánh đuổi bọn ăn cướp chạy sang kia biên giới, khiến chúng không còn dám quay về nữa, nhưng vẫn có một số tên nhỏ lẻ không chạy kịp mà trốn vô trong rừng. Những tên nhỏ lẻ lác đác này vẫn còn đó, dù bọn chúng không đông nhưng có thể gây ra phiền phức. Bởi địa hình phước tạp, để đại quân truy quét trong rừng quá khó khăn, đành phải để bọn chúng sống. Trưởng trấn lo lắng bọn chúng sẽ tới quấy phá ngôi làng này, nên để bảo đảm an toàn, ngài ấy quyết định phái người tới đây canh gác. Bởi vì vậy, ngài lệnh cho ta , vốn là một hộ vệ thân tín của ngài tới đây trấn thủ cái làng này, bảo vệ ngôi làng khỏi tàn dư bọn ăn cướp."
Lời nói của hắn chưa hết, cả làng nghe vậy thì ồ lên ngạc nhiên, ai nấy đều rưng rưng cảm động . Vậy ra không chỉ đánh đuổi lũ cướp, mà còn cho một hộ vệ thân tín tới bảo hộ ngôi làng, quả nhiên là thương dân như con. Bọn họ nhìn vị đại nhân đưa thư kia, nếu là hộ vệ thân cận của trưởng trấn thì tất nhiên võ công vô cùng cao cường . Trưởng làng vội cúi đầu thi lễ nói .
- " trưởng trấn thật biết suy nghĩ đến con dân, khiến cho làng chúng tôi vô cùng cảm động . Vậy xin đại nhân hãy tới ở nhà của tôi, để chúng tôi được chăm sóc cho đại nhân."
Bình Tâm nghe vậy thì hài lòng, trong lòng vô cùng sung sướng. Kế hoạch đầu tiên đều diễn ra như dự tính, đó là đặt được một chân trong cái làng này. Tuy vậy, việc ở trong nhà trưởng làng không phải là điều hắn muốn, mà cái điều hắn khao khát là được chui vào trong nhà của mẹ góa con côi xinh đẹp kia. Cái đầu hắn ứng biến rất nhanh , hắn bắt đầu tính kế. Bản thân cũng không biết lá thư kia viết gì, nên khi Nguyệt Hằng đọc lá thư lên thì hắn rất chăm chú lắng nghe. Bức thư vừa đọc xong, đầu hắn đã nghĩ ngay ra một kế hoạch . Hắn nhận mình làm người bảo hộ của làng, mục đích của hắn muốn ở trong nhà của người vợ góa để tiện bề giở trò đen tối . Hắn ưỡn ngực hừ một tiếng, nói lớn.
- "trước khi đi, trưởng trấn đại nhân đã căn dặn ta rất kỹ là phải vào ở trong ngôi nhà của người mới bị cướp giết ấy . Thứ nhất là để bảo hộ ngôi làng , thứ hai là phải bảo vệ mẹ con người nhà đó, giúp họ có chỗ dựa, để họ cảm thấy yên tâm trong cuộc sống"
Ở trong nhà họ Nguyễn sao? Nguyên cả cái làng ồ lên, bắt đầu xì xầm.