Tôi nhìn cái mũi kiếm sắc bén ở ngay trước mắt mình và chủ nhân cầm thanh kiếm đó mà ngỡ ngàng, phản ứng lẫn lộn vào nhau, vừa sợ hãi trước mũi kiếm ấy nhưng cũng vừa vui mừng vì giờ đây, Aiko đang đứng ngay trước mặt tôi. Còn cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ sát thủ, lạnh lùng lên tiếng:

- Trước khi em chuẩn bị chém anh, thì anh hãy rời khỏi đây đi! Và đừng bao giờ đến đây một lần nào nữa!

- Tại sao con phải tha cho nó? Cứ giết chết nó đi!

Đằng sau lưng Aiko có một giọng nói vang lên, tôi nhìn người đàn ông ở sau lưng cô ta đang chầm chậm tiến bước tới đây mà ngạc nhiên đến tột độ, người đàn ông đó làm tôi nhớ đến lời cảnh cáo của Senzou khi chúng tôi ở trên tàu điện đến Okinawa:

- Handa! Shiraku! Còn một điều nữa mà hai người bắt buộc cần phải biết! Khi chúng ta đột nhập vào tòa nhà truyền thống của gia tộc Homikawa mà lỡ có bị lạc nhau, nếu như hai cậu gặp một người đàn ông mặc Yukata màu xám với đôi mắt đỏ đáng sợ thì không cần biết các cậu đang làm gì lúc đó, hãy dùng hết bình sinh mà chạy thoát khỏi ông ta!

- Tại sao vậy?

Cả hai bọn tôi tò mò, đưa ra bộ mặt như muốn được nghe giải thích rõ ràng hơn, Senzou thì mặt cúi xuống, tay run sợ và cố gắng nói cho bọn tôi:

- Bởi vì.. ông ta là bang chủ yakuza, một trong những thủ lĩnh tàn ác nhất lịch sử của gia tộc Homikawa và cũng là cha của Aiko! Ông ta được gia tộc tụng xưng là một Shinigami (*) đấy! Ông ta thật sự rất là nguy hiểm! Chỉ cần để ông ta nhìn thấy các cậu là các cậu sẽ bị chém ra làm hai ngay!

Nghe cái câu đó cùng với giọng run run của Senzou, trên đời này cũng có một người có thể làm cho một tên ác quỷ mạnh vô song như hắn mà cũng phải sợ hãi đến nỗi cúi đầu như vậy thì người đó không phải là một người bình thường rồi. Và giờ đây, tôi đã thấy tận mắt người đàn ông đó, tôi như mới thật sự chứng kiến được sự thật trước mắt mình. Đúng như hắn nói, Senzou chả là gì so với người đàn ông này cả, cái sát khí tỏa ra từ người đó cũng đủ để nói lên sự nguy hiểm tràn trề trong không gian này rồi. Trong khi tôi đang run lên bần bật vì cái sát khí địa ngục đó thì Aiko chỉ hừ lạnh một tiếng, giương đôi mắt sắc lạnh của mình về phía ông ta và lên tiếng:

- Không cần thiết! Giết người này cũng chỉ tổ làm hư nhanh thanh kiếm của con thôi! Chỉ cần đuổi người này đi là được!

- Đừng có mà đưa cái sự mềm lòng ngu dốt đó phơi ra ngay trước mặt ta! Ta ra lệnh cho con giết nó thì giết ngay đi!

Tôi nhìn ông ta ra lệnh rồi quay sang nhìn Aiko, tôi thấy rất rõ biểu hiện đau khổ hiện lên trên khuôn mặt của cô ta, tay của cô ta đang chần chừ và run lên trước mặt tôi. Thì ra là vậy, chỉ vì cô ta muốn bảo vệ tôi nên cô ta mới nói những điều lạnh lùng này, quả nhiên là cô ta vẫn còn là Aiko mà tôi từng biết trước đây. Cũng chính vì điều đó, tôi đã không còn sợ hãi nữa, tôi nghiêm nghị đứng thẳng lên, cầm cái mũi kiếm đang chĩa vào mặt tôi, đưa ra trước ngực mình, sau đó là tôi mỉm cười với cô ta và nói rằng:

- Aiko, nếu như mày muốn giết tao thì.. hãy đâm vào đây đi!

Cô ta nhìn tôi mà ngạc nhiên đến tột độ, nhìn bàn tay đang rỉ máu của tôi mà run người lên, còn tôi thì sau khi nói xong câu đó với cô ta thì khuôn mặt tôi liền hướng về người đàn ông đó, lạnh lùng nói:

- Một con người chỉ biết làm đau khổ đến con gái của mình và coi con gái mình như một cỗ máy để ra lệnh giết người thì ông nghĩ mình có tư cách làm cha của Aiko sao?

Cô ta nghe câu đó mà trái tim xúc động đến khôn cùng, nước mắt liền khẽ chực trào ra, còn ông ta thì tức điên lên, gằn giọng ra lệnh cho Aiko:

- Im đi, nít ranh! Ta không cần một tên như ngươi dạy đời ta! Aiko, giết nó mau! Đây là mệnh lệnh!

Sau lời nói của cha mình, cô ta không những không tuân lệnh, mà còn chĩa mũi kiếm ngược lại vào cha mình, cô ta đối diện với ông ta và hét lên cùng với biết bao cảm xúc giận dữ được giấu kín trong lòng suốt mười năm qua:

- Ông làm ơn thôi ngay cái thái độ thích ra lệnh cho người khác đi! Việc gì tôi phải nghe theo ông chứ? Bởi vì tôi là con gái của ông là ông sẽ bắt tôi làm theo lệnh của ông ư? Vậy tôi hỏi ông, ông đã làm được gì cho tôi với tư cách là một người cha chưa? Ông chả cho tôi thứ gì cả, ông chỉ biết cướp đi của tôi thôi! Tự do, sở thích, bạn bè, tất cả mọi thứ của tôi và kể cả mẹ của tôi, ông đều cướp hết từ tay tôi! Thế việc gì tôi phải phục tùng một kẻ mà đã tước đoạt hết tất cả của tôi chứ?

- Vậy thằng nhãi đó đã cho con thứ gì nào? Là tình bạn á? Cái thứ cảm xúc giả tạo đó, con tin được sao?

Ông ta liền lên tiếng khinh bỉ, sát khí càng trở nên nặng nề hơn, ông ta rút thanh kiếm ra và chĩa thẳng mũi kiếm vào cô ta. Còn cô ta thì quay sang nhìn tôi mỉm cười và sau đó là đối diện nhìn ông ta rồi cười lạnh:

- Ông lúc nào cũng áp đặt quan niệm "giết hoặc bị giết" của ông lên người tôi hết! Lúc nào cũng bắt tôi phải làm những điều man rợ như giết người! Chính ông đã biến ngôi nhà của tôi trở thành một địa ngục kinh khủng nhất của đời tôi! Nhưng.. Shiraku - senpai thì khác, dù anh ấy lúc nào cũng đấm vào mặt tôi và đánh tôi tơi tả, nhưng anh ấy là người đã cho tôi có một cảm giác như đang là chính mình vậy, anh ấy đã khiến tôi không còn cảm thấy cô đơn nữa, anh ấy đã cho tôi một tình bạn vô cùng ấm áp, cho tôi một tự do, cho tôi những cảm xúc của một con người và đặc biệt hơn, anh ấy còn cho tôi một nơi mà tôi có thể thoải mái gọi nó là "nhà của mình". Anh ấy đã cho tôi tất cả, tôi trân trọng tất cả mọi thứ mà anh ấy cho tôi, tôi yêu tất cả những điều đó, chính vì vậy, tôi sẽ đứng lên bảo vệ anh ấy bằng cả sinh mạng của mình!

Nghe một tràng lời nói của cô ta, ông ta chỉ đứng đó, hừ lạnh một tiếng và nói trong sự khinh bỉ:

- Vậy sao? Được thôi! Vì ta cần một bang chủ trong tương lai nên ta sẽ không giết con, nhưng ta sẽ giáng cho con một hình phạt vô cùng nặng nề! Còn thằng nhãi kia, chính tay ta sẽ giết chết nó!

- Vậy thì.. Ông bước qua xác của tôi trước đi!

Thế là cả hai cha con đều lao vào và đấu kiếm một cách dữ dội, khác với Senzou, uy lực của ông ta mạnh hơn nhiều, dù Aiko biết là mình sẽ không thể nào mà thắng được ông ta nhưng cô vẫn phải cố gắng dùng hết sức lực của mình mà để bảo vệ tôi, trong khi tôi chỉ biết đứng đó rồi tự chửi mình là đồ vô dụng. Trận đấu kiếm ấy cứ tiếp tục diễn ra cho đến khi cô ta bị áp đảo hoàn toàn, ông ta đã không ngần ngại gì mà chém một đường vào cánh tay của cô ta, tôi nhìn thấy vậy mà hốt hoảng lên. Còn ông ta nhìn đứa con gái của mình nằm dưới đất, cắn răng ôm chặt tay của mình mà lạnh lùng quay mặt đi, ông ta liền tiến bước tới chỗ tôi, móc súng bạc ra, chĩa thẳng vào mặt tôi, khuôn mặt ông ta giận dữ và nghiến răng thốt lên:

- Oắt con, chết đi!

"Đoàng", tiếng súng vang lên, tôi nhắm chặt mắt lại và chờ đợi cái chết đến với tôi, nhưng không, Aiko đã nhanh chóng gượng dậy và đỡ viên đạn ấy cho tôi. Cô ta liền gục xuống trước sự ngỡ ngàng của tôi và ông ta, tôi vội vàng đỡ cô ta, lay kiệt liệt cô ta dậy, nhưng rất tiếc là cô ta đã không còn ý thức nữa, còn ông ta thì đứng đó, mặt tối sầm không một lời nào.

Tôi nhìn vũng máu ngày càng chảy nhiều ở ngực của cô ta mà tôi hoảng sợ, vừa ôm cô ta vào lòng vừa khóc nức nở. Trong khi đó, nghe tiếng khóc oái oan của tôi, Handa chập chĩu, đứng không vững vì những vết thương do những tên yakuza kia gây ra dìu Senzou vào trong căn phòng ấy và ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng khủng khiếp đó liền hiện ra trước mắt nó. Thấy tôi khóc bên cạnh Aiko như vậy thì nó dùng sức lực còn lại của mình, lấy điện thoại của mình ra và gọi xe cứu thương đến.

Thế là tất cả những người liên quan đến vụ việc này đều tới hết bệnh viện. Tôi ngồi bên ngoài phòng mổ chờ đợi cô ta làm phẫu thuật đến hàng giờ cùng với Handa băng bó ở chân. Sau mấy tiếng, bác sĩ đi ra và thông báo cho tôi biết rằng cô ta đã cứu chữa kịp thời nhưng vì viên đạn đã trúng vào điểm chí mạng của cô ta nên cô ta có thể sẽ sống thực vật cả đời. Khi tôi nghe điều đó từ bác sĩ, tâm trạng của tôi đã sụp đổ hoàn toàn.

(*) Shinigami: Tử thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play