Nhìn ngắm khung cảnh dòng người đi bộ tấp nập trên đường phố Tokyo, nhìn ngắm những tên otaku (1) xếp thành một hàng dài từ tối hôm qua đến chiều hôm nay cũng chỉ chực chờ để cướp lấy figure (2) phiên bản giới hạn ở cửa hàng kia. Đặc biệt hơn là tôi phải giương đôi mắt ếch của mình ra để nhìn cái lũ trạc tuổi mình đang tung tăng đi đến những quán điện tử trung tâm để cày trình, tôi nhìn bọn nó và nhìn lại mình mà đắng lời, một mình cơ nhỡ lạc trôi từ trường về đây mà méo có một mống bạn bè nào.

Hazzz, quên giới thiệu với mọi người. Tôi, Hajimete Shiraku, một học sinh trung học, giới tính: Nam, tuổi: 16, cung hoàng đạo: Bạch Dương, cân nặng: 59 và chiều cao thì.. Ờ, ờ, tôi chỉ cao có 1m65 thôi đó, rồi thì sao, làm gì được nhau. Vì tôi thuộc cung Bạch Dương mà, nên tôi khá nóng tính và nói chuyện nghe lúc nào cũng bố đời. Cũng chính vì nó mà tôi đây không có nhiều bạn bè cho lắm, bởi vậy, mỗi khi đi học về là toàn thấy cái cảnh người người chán ngắt không à? Một mình mỗi ngày ngắm tới ngắm lui dòng đời nghiệt ngã này mà nản đến tận não luôn rồi. Tại sao chỉ có mình tôi là bị chịu thiệt với số phận này chứ, tôi không hiểu, ông giải thích điều này cho tôi nghe đi, ông trời?

Tôi ngửa đầu ngửa cổ, mắt nhìn trời xanh mây trắng mà muốn não nề, tôi cứ giữ nguyên cái tư thế ấy mà đi về phía trước. Không may, tôi lỡ va vào một người nào đó rất mạnh ở trên đường, cả hai chúng tôi đều bật ngửa ra đằng sau và sau đó là "hôn" đường bằng mông. Tôi ngồi dậy xoa cái vai đang đau ê ẩm của mình mà nhăn mặt muốn chảy nước mắt ra luôn, còn người kia thì vội bật dậy, ngồi xổm xuống thua dọn đống tạp chí bị rơi vãi ra đường. Dù đau kinh khủng dữ lắm nhưng tôi cũng phải cố gắng vươn tay ra để giúp người kia thu dọn đồ đạc lại, tôi cũng có lỗi vì đã không để ý đến xung quanh và va vào người đó mà.

Sau khi sắp xếp những quyển tạp chí ấy và xin lỗi người đó xong, tôi đây mới có cơ hội nhìn thẳng người đối diện ở trước mặt tôi. Bỗng tôi phát giác đỏ mặt lên không một lý do, tôi vô cùng ngạc nhiên trước con người ở trước mặt tôi. Từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ, tôi chưa bao giờ thấy ai đẹp trai đến nỗi nghiêng thùng đổ nước luôn, một vẻ đẹp dịu nhẹ, nho nhã và thanh lịch, chứ không phải là kiểu ngầu lòi, nam tính đâu. A, tôi đang nghĩ cái gì vậy? Bậy rồi, sao tôi có thể khen con nhà người ta đẹp trai vậy chứ? Không, không, không! Vai tôi bị đập chứ đầu tôi có bị đập đâu mà tại sao tôi lại có những suy nghĩ tào lao đó vậy? Tôi là con trai mà! Guaaa, điên chết mất!

Thế là tôi điên cuồng vò đầu bứt tóc, đầu óc rối loạn mà lỡ hành hạ cái vai đang đau của tôi, tôi ôm vai và khụy xuống nghiến răng khiến cho chàng trai đối diện ở trước mặt tôi lo lắng, dìu tôi ngồi vào gốc cây ở bên đường. Anh ta liền lục vào balo của mình và lấy ra một miếng dán giảm đau, sau đó là dán vào vai tôi, xong xuôi hết rồi, anh ta ân cần hỏi han tôi:

- Vai cậu đã đỡ hơn chưa? Có cần tôi đưa cậu vào bệnh viện khám không?

- Không sao, không sao! Đừng làm to tát chuyện lên, tôi chỉ bị nhức một chút xíu thôi à!

Trời ạ! Đã đẹp rồi mà giọng còn thanh và ấm nữa, thôi rồi, chết tôi rồi! Sát thương kinh khủng vê lờ, không biết là anh ta đã sát bao nhiêu đứa con gái trên thế giới này rồi nữa. Thiệt, ngay cả tôi là một thằng đàn ông đích thực mà còn cưỡng không nổi cái sức hút ghê gớm này chứ đừng nói chi là những sinh vật nguy hiểm mang tên con gái ngoài kia. Trong lúc tôi đang mông lung đâu đó trên trời thì chàng trai đó liền chợt nhớ ra một điều gì đó vô cùng quan trọng, anh ta vội vàng ôm một chồng tạp chí và cáo từ đi trước, để lại một mình tôi bơ vơ giữa chợ với biết bao nhiêu những suy nghĩ lung tung trên trời.

- - -

Qua ngày hôm sau, tôi thẩn thờ ngồi trong lớp, nghĩ ngợi mông lung trên trần nhà. Mỗi khi tôi nghĩ đến chàng trai ấy vào ngày hôm qua là mặt tôi đỏ lên không ngừng, tôi điên cuồng đập đầu xuống bàn để quên nó đi mà chả có tác dụng gì. Thằng bạn thân của tôi thấy tôi như vậy mà hoảng hồn, đập vai tôi và hỏi:

- Oy, Shiraku! Mày bị sao vậy? Sao tự nhiên mày lên cơn đập đầu vậy?

- Uây, Handa! Chết tao rồi! Tao không thể nào mà ngừng suy nghĩ cái thằng mà tao gặp vào ngày hôm qua được! Tao nghi là tao bị gay rồi mày ơi, thôi xong tao rồi, cứu tao!

- Mày nói cái gì vậy, mày đừng có làm tao sợ chứ, thằng khỉ?

Thằng bạn của tôi xám nghét hết cả mặt, cố gắng giãy giụa ra khỏi bàn tay tôi đang nắm lấy cổ áo của nó. Sau một hồi lấy lại được bình tĩnh, Handa trấn an tôi:

- Chắc mày hồi tối hôm qua nằm mơ thấy ác mộng nên mới hành động kì quặc như vậy thôi! Không sao đâu, đi xuống canteen ăn trưa với tao là ổn lại thôi!

Đúng là bạn thân từ hồi mẫu giáo có khác, tâm hồn tôi như được an ủi một phần nào, nó là đứa bạn duy nhất và cũng là đứa tốt với tôi nhất từ trước tới giờ, tôi mắt rưng rưng xúc động đậy và lặng lẽ đi theo nó xuống canteen.

Xuống đến canteen, tôi và Handa nói chuyện rôm rả với nhau là nên xem coi chúng tôi sẽ ăn cái giống gì vào trưa hôm nay. Đúng là tôi chưa bao giờ cảm thấy rằng cái Trái Đất này, nó nhỏ kinh khủng hơn tôi tưởng, cái sự cố của ngày hôm qua đã bắt đầu lặp lại vào ngày hôm nay, có một ai đó vô tình va vào vai tôi. Nói cho mà biết, khi ở ngoài đường tôi lịch sự, lễ phép lắm nha, nhưng khi ở trong trường thì tôi bật mode là một thằng bố láo bố lếu. Chính vì vậy, tôi điên người la chửi um sùm lên cái người vừa mới va vào tôi. Người đó thì liền quay mặt lại để xác nhận có phải là tôi vừa mới chửi họ hay không? Đang chửi văng tục tùm lum tùm la thì tôi liền cứng họng ngay, giọng tôi lắp ba lắp bắp nói không nên lời, mắt chữ ô, miệng chữ a kinh ngạc khi người mà tôi chửi lên chửi xuống, đó chính là chàng trai tôi gặp vào hồi hôm qua. Nhưng tôi càng bất ngờ hơn, càng há hốc mồm ra hơn, mặt tôi đổ mồ hôi hột từa lưa hột dưa, trợn mắt khủng bố nhìn muốn rách cả võng mạc luôn khi anh ta lại mặc đồng phục của một nữ sinh.

(1) otaku: Chỉ những người là fan trung thành của anime.

(2) figure: Búp bê thu nhỏ của các nhân vật anime.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play