Tôi thật sự không thể ngờ được là tôi phải cùng Senzou đi đến tận Okinawa để tìm Aiko, nhưng từ đó tôi cũng biết rằng hiện giờ cô ta đang ở đó, ít ra là như vậy. Chúng tôi phải mất gần ba tiếng mới có thể đến nơi được, và ngay ở hiện tại, bọn tôi đang đứng trước cửa của gia tộc Homikawa. Tôi đứng đó và nhìn chăm chăm vào cánh cửa được chạm khắc hình con rồng ấy mà nuốt nước bọt ừng ực, vừa hồi hộp vừa lo sợ. Còn Senzou liếc nhìn tôi rồi sau đó là nói:
- Nếu cảm thấy không vừa sức thì cậu có thể rút ngay tại đây! Dù đã van xin cậu nhưng tôi thực sự cũng chả muốn cậu đặt chân tới nơi nguy hiểm này đâu!
Tôi nghe câu đó thì liền phản bác, lắc đầu lia lịa, vuốt ngực lấy sự bình tĩnh và đinh ninh chắc chắn:
- Không, đã mất công tới đây rồi, cậu còn muốn đuổi tôi về nữa sao? Không phải tôi đã nói rằng dù có phải mất mạng, tôi cũng ráng lết đến chỗ của cô ta!
Sự quyết tâm cao độ của tôi đã khiến cho Senzou yên tâm hơn một phần nào, có thể chú ý vào công cuộc giải cứu Aiko. Nhưng mà nói gì thì nói, hắn vẫn không thể nào mà không lo được cho cái con người đang hớn hở chụp hình ở bên cạnh tôi:
- Oy, Handa! Chúng ta không phải đi du lịch chơi đâu! Làm ơn đừng giỡn nữa! Đây là hang ổ yakuza của gia tộc Homikawa đấy!
Tôi cũng theo lời nói đó mà nhìn cái thằng Handa nhoi nhoi không yên một chỗ đấy, cứ tiến tới chỗ cánh cửa sờ soạng này nọ và hào hứng thốt lên:
- Nhà của cậu đẹp quá đi! Đẹp nức nở luôn đấy! Không thể nào mà ngừng kiềm chế được! Ôi, nhìn cái cửa này nè! Đây đúng là một tuyệt phẩm nghệ thuật!
- Mày dừng lại được rồi đó!
Tôi gõ cái bốp vào đầu nó, nó ôm đầu rên la lên, vừa khóc vừa xoa cái cục u trên đầu, còn Senzou thì thở dài:
- Handa, đây không phải là nơi để cho cậu tham quan đâu! Bọn tớ còn có việc quan trọng cần phải làm nữa! Cậu về đi!
Handa đứng dậy, tiến tới lại gần Senzou, nó nắm lấy hai vai của hắn, kéo sát hắn lại gần khuôn mặt của nó và nghiêm nghị thốt lên:
- Không! Aiko cũng là bạn của tớ, tớ cũng muốn cứu em ấy! Nếu như thiếu em ấy, đội hình của chúng ta sẽ tan rã! Tớ muốn tất cả chúng ta đều quay lại những năm tháng vui vẻ trước đây! Chính vì vậy, hãy cho tớ tham gia cùng với các cậu!
Hai đứa bọn tôi nhìn nó nghiêm túc như vậy thì cũng không nỡ đuổi nó đi, bởi chúng tôi cũng cùng mục đích với nó mà. Senzou nghe vậy thì lẳng lặng quay lưng lại, tiến bước về phía cánh cửa. Trước khi mở cánh cửa ấy ra, hắn nói với bọn tôi:
- Tôi sẽ cố gắng hết sức hỗ trợ các cậu đột nhập vào! Hãy nhớ rằng, khi bước chân vào đây, chúng ta sẽ đối mặt với những con người đáng sợ cùng với vũ khí nguy hiểm! Xác suất chúng ta mất mạng sẽ rất cao! Nên chính vì vậy, các cậu hãy cẩn thận!
Hai đứa tôi nghe xong thì nhìn nhau rồi cười, Handa cười tươi rói khen ngợi hắn:
- Tôi.. Tôi chả tốt bụng gì đâu! Tôi chỉ cố gắng hỗ trợ mấy người hết mức có thể thôi!
Senzou liền đỏ mặt và quay sang chỗ khác, tránh để cho hai đứa bọn tôi nhìn thấy. Một lát sau, hắn mở cánh cửa một cách chậm rãi và tiến bước vào trước. Hai đứa bọn tôi phải ở ngoài một chút, vì cần phải để Senzou xử mấy gã canh cửa nữa. Chúng tôi đứng ở ngoài mà nghe được tiếng vang vọng chào Senzou của những tên canh cửa, rồi sau đó là bọn tôi nghe tiếng bốp binh đánh nhau. Rất nhanh sau đó, hắn ngoắt bọn tôi rón rén đi vào, đúng như bọn tôi nghĩ, tổng cộng có năm tên canh cửa đều bị hắn cho đo ván nằm đất. Handa nhìn thấy vậy thì xanh mặt, ấp a ấp úng hỏi hắn:
Không kéo dài thời gian nữa, Senzou lập tức kéo bọn tôi đi sâu vào bên trong. Để tránh sự chú ý của một đám yakuza khác ở bên trong, hắn dẫn chúng tôi chui xuống sàn đất, lăn lê bò lết ở dưới đó và bò qua rất nhiều nơi. Đi tới đâu, chúng tôi cũng đều nhìn thấy chân của biết bao nhiêu tên yakuza đi qua đi lại, có khi bọn tôi cũng phải bò qua cái phòng ăn nhậu chè chén thái quá của bọn chúng nữa. Vừa đi, tôi và Handa đều để ý, tất cả bọn chúng bên hông đều mang ít nhất là một thanh kiếm katana, một cây kiếm ngắn và một cây súng. Đúng như Senzou nói, nơi này quả thật đáng sợ, số đông bọn chúng mang nhiêu đó vũ khí thôi mà phát hiện ra bọn tôi, dù Senzou có mạnh tới đâu đi nữa thì cũng méo thể nào cân hết được.
Chúng tôi cũng bò được một quãng xa rồi, mà sao vẫn chưa thấy đến nơi vậy nhỉ? Tôi bắt đầu mệt rồi đấy, cứ phải bò như vậy đến bao giờ đây. Tôi liền khẽ đánh vào vai Senzou và hỏi:
- Ê, Senzou! Chừng nào chúng ta mới đến chỗ của Aiko vậy? Nãy giờ bò ở dưới đây, đầu gối của tôi sắp mòn tới nơi rồi đấy!
Sau đó, hắn ta dừng lại, thấy hắn suy tư một chút thì tự dưng đập đầu xuống đất và khẽ hét lên:
- Chết bà, phòng Aiko ở đâu vậy ta?
Cả tôi và Handa nghe vậy thì đều úp mặt vào đất, cạn lời với sự ngu ngơ của hắn. Còn hắn thì nhanh tay lấy cái điện thoại của mình, bấm bấm cái gì đó, tôi ngước mặt lên và hỏi hắn:
- Ê, như vậy là sao chứ? Rốt cuộc cậu chỉ bọn tôi đi đường nào vậy?
- Từ từ, để tôi coi lại bản đồ cái đã!
Bọn tôi đều đồng thanh úp mặt vào đất lần hai, thế là cả tôi và Handa đều dọng một cú vào mặt hắn và chửi hắn xối xả:
- Định mệnh, nãy giờ lăn lê bò lết không thấy tương lai ở đâu, giờ tự dưng phun ra một câu không biết đường đi thì ai mà chịu nổi chứ! Mà có cái nhà của mình thì làm cái quái gì mà định vị luôn cái bản đồ vậy hả?
- Mấy người thì biết gì chứ? Gia tộc Homikawa là chủ sở hữu nguyên vùng đất Okinawa này mà! Cái nhà này cũng phải xây một phần tư vùng đất của nó đấy! Bởi vì thế mà nơi này mới được gọi là hang ổ của yakuza khét tiếng nhất Nhật Bản! Chứ đâu phải là xây bằng căn hộ xoàng của hai người đâu!
- Ê, ê! Nói vậy là có ý gì? Giờ đang xúc phạm nhau hả? Đừng ỷ nhà mình to và giàu là ăn hiếp những đứa nghèo bọn tôi nha!
Hai đứa bọn tôi đứng lên cãi nhau với hắn cũng chỉ vì sĩ diện của một kẻ nghèo không có mồng tơi để rách, quên luôn cả mục đích bọn tôi đến đây để làm gì. Cả ba bọn tôi cãi nhau và đánh nhau cho đã vô rồi vô tình tay của đứa nào đó trong ba người bật một công tắc nào đó ở dưới sàn đất rồi tự dưng khắp xung quanh đều nghe tiếng còi báo động như xe chữa cháy. Tiếng còi ấy liền réo lên ầm ĩ làm cho Senzou giật mình, xanh hết cả mặt và thúc giục hai đứa bọn tôi chui ra và chạy trốn ngay tức khắc.
Tất cả chúng tôi đều đang biết tình hình hiện giờ của mình nguy hiểm đến mức nào, mà chúng tôi óc bò hay sao, đến giờ phút này rồi mà còn cãi nhau ba cái vụ không đâu vào đâu để rồi kéo một rừng yakuza đuổi theo mình. Thế là giờ đây, bọn tôi cũng phải cắm mặt chạy lấy chạy để. Đang chạy thì tự dưng bọn tôi đều nghe tiếng súng vang lên, tôi chỉ kịp nghe tiếng của Senzou kêu: "Coi chừng, Shiraku!" và dùng thân mình che tôi. Và thế là, vai của hắn bị trúng đạn, máu thấm ướt hết cả áo, tôi và Handa liền to mắt nhìn vũng máu ấy mà sợ hãi. Còn Senzou thì nhăn nhó, bóp chặt lấy vết thương và dồn hết sức vào cánh tay bên kia, rút kiếm và phá nát bức tường, dùng nó để chặn bọn chúng, cả hai chúng tôi đỡ lấy người hắn và tiếp tục chạy trốn. Chạy được một đoạn rồi, hắn liền đẩy hai đứa bọn tôi ra và liền kêu tụi tôi:
- Hai cậu đi trước đi! Tôi sẽ ở đây chặn lại bọn chúng!
- Làm sao mà tôi có thể bỏ cậu ở đây một mình được chứ! Chắc chắn cậu sẽ chết đấy!
Tôi liền giận dữ hét lên nhưng hắn lại hét vào mặt tôi dữ dội hơn:
- Im đi! Chúng ta đến đây để cứu Aiko, chứ không phải là lo lắng cho tôi! Giờ đi đi, nếu tất cả chúng ta đều chết ở đây thì ai sẽ cứu em ấy chứ!
Tôi và hắn, không ai nói một lời nào trong khi một lũ người kia đang dần kéo đến. Thế là Handa đã tình nguyện đứng ra cùng Senzou chặn bọn chúng:
- Không sao đâu! Tớ sẽ ở lại cùng với Senzou để chặn hết bọn chúng! Còn cậu thì hãy đi tìm Aiko đi! Hai đứa tớ sẽ cố gắng hỗ trợ cho cậu hết mình!
Handa liền nhanh tay lấy cây gậy bóng chày được dựng ở trong góc phòng này ra mà chiến đấu. Tôi nhìn hai người chạy lại đơn thân chọi hết biết bao nhiêu lũ bặm trợn kia, Senzou đang bị thương nhưng hắn cũng chiến đấu vô cùng dữ dội. Dù không muốn bỏ hai người ở đây nhưng bây giờ, tôi còn một việc rất quan trọng cần phải làm nữa, thế là tôi tức tốc chạy thẳng về phía trước và để lại đằng sau lưng là một cuộc chiến vô cùng ác liệt.
Tôi chạy đại vào một căn phòng để trốn mấy lũ kia đang truy sát gắt gao, đột nhiên có một tên đâu ra ở trong phòng đó bổ nhào ra định chém lấy tôi, nhưng rất tiếc là đã có ai đó đánh ngất tên đó trước khi chém được tôi. Tôi nhìn người đứng trước mặt mình mà ngạc nhiên đến cực độ, định lên tiếng gọi tên thì người đó đã chĩa thẳng mũi kiếm vào mặt tôi và đe đọa:
- Lúc nãy là em dùng lưng kiếm để đánh tên đó! Nhưng bây giờ, em sẽ dùng lưỡi kiếm để chém vào anh, Shiraku - senpai!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT