Và bây giờ đây, ngày cuối tuần quý hiếm của tôi thật sự là đổ bể hoàn toàn. Một đoàn người đứng trước cửa viện mồ côi Nakagiri, ai nấy cũng vui vẻ hiện rõ đầy mặt khi thấy một đám trẻ con lóc nhóc đáng yêu đứng ở ngoài cửa chào đón tất cả nhân viên Pet's House chúng tôi theo lời dặn của chị quản lý, mọi thứ đều hoàn hảo nhưng tiếc chỉ sót mỗi một mình tôi là trưng nguyên cái bản mặt nhăn nhó khó chịu ra thôi:
- Thế quái nào mà lắm con nít thế! Khó chịu quá, bọn chúng ồn ào vãi! Chúng mày làm ơn tránh xa tao ra một cái đi!
Hiển nhiên, câu nói ấy, tôi chỉ dám nói nó ở trong đầu, Handa và Aiko thì nào là ôm lấy ôm để, bẹo má chúng và có khi là hôn vào má nữa, còn bản thân tôi thì chỉ biết đứng trời trồng ở đó, mặc cho bọn chúng bu một đống xung quanh cũng chỉ để đu lên chân tôi thôi. Vào bên trong, tất cả nhân viên bọn tôi, ai nấy cũng chia ra đám trẻ con để phụ trách, Handa và Aiko kéo tôi vào chung một nhóm để phụ trách một nhóm trẻ con.
Thằng Handa khốn nạn và con ngáo ngu ngốc đó đều nhiệt tình vui đùa cùng với đám trẻ, trong khi đó, tôi chỉ an phận ngồi trong một góc tường, kiên nhẫn đếm từng thời gian trôi qua để chờ được đi về. Mà đã chơi rồi thì tập trung mà chơi với hai đứa nó đi, mắc gì cả đám bọn trẻ lại tập trung vào tôi rồi chọc ghẹo tôi như đúng rồi vậy? Đã thế, con ngáo Aiko đó còn hùa theo với lũ trẻ ấy nữa. Bọn chúng khiến tôi điên tiết lên, không kiềm nén được cơn giận mà mặt nổi đầy gân, phả phà phà sát khí dày đặc vào mặt bọn trẻ:
- Định mệnh! Chúng mày nên dừng lại cái trò này được rồi đấy! Chúng mày nhìn mặt tao có như đang vui đùa cùng với chúng mày không mà sao chúng mày giỡn nhây quá vậy?
Bọn trẻ con thấy cái vẻ mặt đáng sợ đó của tôi thì chúng nó sợ đến cứng người, khóc bù lu bù loa chạy đến ôm Aiko, cô ta thì cố gắng dỗ tụi nó. Sau một hồi, không biết là cô ta đã nói cái gì với bọn trẻ mà bọn trẻ tự nhiên đi vào phòng của tụi nó, lấy ra một cây kiếm đồ chơi trên tay rồi chạy đến chỗ tôi và chọt chọt túi bụi vào người tôi, sau đó là lớn tiếng đe dọa tôi:
- Tên yêu quái kia! Bộ ngươi đưa ra cái bộ mặt đáng sợ đó là bọn ta sẽ sợ ngươi sao? Đừng có mơ, bọn ta là anh em siêu nhân đầy dũng mãnh đến đây để bảo vệ Trái Đất! Nhân danh chính nghĩa, bọn ta sẽ tiêu diệt ngươi!
Cái quái gì vừa mới xảy ra vậy? Cái gì mà siêu nhân và nhân danh chính nghĩa chứ, tại sao chúng nó cứ đè đầu tôi ra mà đánh không vậy? Đã thế, con nhỏ Aiko đó còn cổ vũ lũ trẻ đánh mạnh hơn nữa, mấy cái vụ đầu têu lấy kiếm chọt chọt vào người tôi như vậy thì đích thị thủ phạm cũng chỉ có con nhỏ chết tiệt đó xúi bọn trẻ đánh tôi thôi. Thế là tôi không chần chừ gì, vớ lấy cái quạt giấy to bự chảng để sẵn ở góc kia mà quất một cái chát rõ đau vào người của cô ta.
Tôi tức điên đuổi theo cô ta, cô ta thì cứ cười ha hả kêu cứu bọn trẻ, còn lũ trẻ thì tiếp tục nhân danh chính nghĩa đuổi theo tôi ở đằng sau lưng. Trong khi thằng Handa đang chơi đồ hàng cùng với tụi bé gái ở góc kia thì bị bọn tôi chạy ngang qua và đạp đổ tứ tung đồ hàng. Tụi bé gái thấy vậy thì khóc ré lên, còn Handa thì tức giận vớ từng món hàng bị đổ ra tứ tung ấy mà chọi thẳng vào người tôi, tụi bé gái thấy vậy thì càng khóc to hơn, cố gắng ôm tay Handa, chặn nó, không cho nó ném những món hàng bé xinh xinh ấy nữa. Mấy người đồng nghiệp đi ngang qua phòng của chúng tôi, thấy ồn ào và náo nhiệt như vậy, còn tưởng là bọn tôi đang chơi vui nữa chứ mà đâu biết rằng nó đã trở thành một đống hỗn độn không thể nào mà giải quyết được.
Sau một hồi đuổi bắt miệt mài không ngừng nghỉ, cuối cùng bọn tôi cũng đến giới hạn của mình mà ngã lăn đùng ra đất thở dốc như một con điên. Trong khi tôi ngồi đó có gắng hớp lấy khí oxi thì lũ trẻ liền xúm lại nhìn tôi, tôi còn tưởng là bọn chúng sẽ tiếp tục kiếm chuyện với tôi nữa chứ, nhưng ai ngờ đâu, bọn chúng chỉ nhìn tôi rồi nở nụ cười thôi. Tôi nhìn những nụ cười của bọn trẻ ấy mà ngớ người ra, một tràng cười bất chấp, khùng điên và hâm dở nhưng.. cũng thật là hồn nhiên và thoải mái. Tôi ngồi dậy, hướng nhìn vào con nhỏ ngu ngốc dù mới bị tẩn một trận nhưng vẫn cười bất chấp đó, đúng như tôi nghĩ, nụ cười của lũ trẻ thật sự rất giống nụ cười ngốc nghếch của con nhỏ đó. Thật là, tôi cũng chỉ biết ngồi đó mà nhếch mép cười dù chả biết tại sao mình lại cười như vậy. Không hiểu tại sao.. mặc dù tôi rất ghét cô ta lẫn lũ trẻ nhưng tôi lại không tài nào mà ghét được.. nụ cười của cô ta và lũ trẻ ấy.
Trong khi tôi suy nghĩ vẩn vơ ở trên mây thì đột nhiên có một sự xung đột xảy ra giữa lũ trẻ, hai đứa bé trai tóc đỏ và tóc đen to tiếng dành nhau một cây kiếm gỗ, đứa tóc đỏ thì xô ngã đứa tóc đen kia và dành được cây kiếm, còn đứa tóc đen nằm ở đó mà ôm mặt khóc. Tôi thấy vậy thì ngớ người ra một lát vì chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, đợi cho đến khi bộ não của tôi xử lý xong thì lúc đó, Aiko cũng đứng ra giải quyết luôn rồi:
- Chờ đã, có chuyện gì xảy ra mà hai đứa xô xát với nhau dữ vậy?
- Hứ! Rõ ràng trước giờ đây là thanh kiếm của em mà, tự dưng cậu ấy lấy nó rồi nói nó là của cậu ấy! Em chỉ đơn giản là lấy đồ của mình thôi! - Đứa tóc đỏ hống hách lên.
- Nhưng mà.. đó là thanh kiếm mà các bảo mẫu mua cho mọi người cùng xài mà! Ai đến trước là của người đó chứ! Sao tự dưng cậu dành nó với tớ! - Đứa tóc đen ấm ức khóc nức nở trong lòng của Aiko.
- Đúng đó! Nó là của mọi người mà, nó có phải là của riêng cậu đâu mà cậu giữ khư khư như vậy chứ! Cậu đúng là đồ xấu tính! Bọn tớ không chơi với cậu nữa!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT