Một năm đã kết thúc, lại có thêm một cái xuân để chuẩn bị nhập học chào mừng một năm học mới cùng với những điều mới lạ đang chào đón tôi ở phía trước nữa, quả là một tuổi trẻ đầy bừng sáng. Nhưng tôi đã lầm, năm học mới này của tôi chả có thứ gì là mới mẻ và thú vị cả, vẫn là ba cái đứa bất thường luôn kè kè đi cùng với tôi như hình với bóng. Tôi nhìn tụi nó mà chán nản thở dài, nhiều lúc tôi cũng tự hỏi rằng tôi có cái quái gì mà tụi nó bị tôi thu hút nhiều đến như vậy?

Hai thằng Handa và Senzou thì tụi nó đỡ phiền phức hơn, nhưng con nhỏ Aiko thì siêu cấp phiền phức đấy. Năm trước đã bám chặt tôi không rời rồi, năm nay cũng chẳng thay đổi gì, vẫn cái nụ cười ha hả khùng điên đó và chạy lại ôm chặt lấy tôi khi thấy tôi trên hành lang, có khi cô ta cũng rảnh háng tặng tôi vài thùng sữa bò, hết chọc ghẹo rồi thì lôi tôi vào mấy chỗ đông người để giải trí, nói chung là cái quái gì cô ta cũng kéo theo tôi đi được hết. Tôi cảm thấy thật là mệt mỏi khi sống trên cuộc đời này, với một con người thuộc hướng nội như tôi mà cứ bị như vậy hoài thì làm sao mà sống khỏi qua kiếp nạn này chứ? Nhiều lúc tôi cũng phải tự an ủi chính mình rằng cố gắng sống sót qua năm cuối cùng của bậc trung học này đi thì tôi sẽ cao chạy xa bay ra khỏi ngôi trường này và hưởng thụ một cuộc đời sinh viên mà không có cô ta chen chân vào nữa. Nhưng có cố gắng an ủi đến mấy thì cũng chẳng thể nào chịu nổi được những trò quái gở cũng như là tính cách của cô ta.

Vào buổi chiều tại Pet 's House, quán vẫn ồn ào và náo nhiệt như ngày nào với những cuộc nói chuyện của những khách hàng nữ háo sắc và Aiko, còn tôi thì méo quan tâm đời đang diễn ra cái giống gì và chỉ chú ý vào việc làm của mình thôi. Khi quán vơi bớt một chút khách hơn rồi thì chị quản lý của Pet' s House mới bước ra ngoài và thông báo một tin khiến cho nhân viên làm việc ở đây ngạc nhiên, dừng hết lại mọi hoạt động làm việc của mình:

- Mọi người ơi! Vào chủ nhật tuần này, mọi người có muốn cùng tôi đi đến trại cô nhi viện Nakagiri không?

- Cô nhi viện Nakagiri?

Có một số nhân viên trẻ ở đây ngơ ngác nghiêng đầu nhìn chị quản lý và tôi cũng là một trong số đó. Chị quản lý thấy vậy thì cũng đoán được những người đó đang nghĩ gì và chị liền bắt đầu giải thích cho bọn tôi nghe:

- À, cô nhi viện Nakagiri là một trong những chi nhánh nhỏ của công ty chồng tôi! Bởi vì tôi cũng là quản lý phụ trách chi nhánh đó nên tôi cũng muốn cho mọi người ở đây tham quan một chút về nơi đó, sẵn tiện cùng chơi với lũ trẻ luôn! Mà chuyến đi này tôi không bắt buộc tất cả mọi người đi, người nào cảm thấy mình đi được thì đi, còn không thì thôi, tôi không ép!

Nghe sơ lược thôi thì tôi cũng cảm thấy được quyền lực của nhà chị quản lý, nó lớn đến cỡ nào rồi. Ghê thật, nội thấy cái Pet's House này cũng đủ tiêu hết gia tài nhà tôi rồi, nói chi đây cũng là một trong những chi nhánh nhỏ của nhà chị ấy, đúng là những người làm ăn thành công trên đường đời có khác, không biết mai mốt sau này tôi có làm được như vậy không nữa?

Còn Handa và Aiko khi nghe tin đó thì cả hai đứa đều sáng mắt rực rỡ nhìn chị quản lý mà gật đầu lia lịa đồng ý, với những đứa ham mê muốn đi đây đi đó cho biết như hai tụi nó thì làm sao mà giống tôi được. Tôi thì ngược lại bọn chúng, tôi chả muốn đi một chút nào cả, vì sao tôi không đi? Hừm, đơn giản là vì tôi cực ghét trẻ con, bọn trẻ con lúc nào cũng ồn ào và chạy bát nháo ngồi không yên thì làm sao mà phù hợp với những đứa thích sóng lặng bằng phẳng như tôi chứ. Mà cũng thật bất ngờ là trong cái quán này, chỉ có mình tôi là từ chối không đi thôi:

- Ano, cuối tuần này em bận lắm nên em không đi được đâu, em xin lỗi chị nha!

- Cuối tuần em bận gì sao, Hajimete - kun (*)!

Chị quản lý có hơi bất ngờ và tò mò về lý do của tôi, chẳng lẽ giờ đây tôi đứng trước mặt chị và nói "Em lười đi lắm!" hoặc "Em không thích nơi có nhiều trẻ con, vì chúng nó ồn lắm!" hay sao. Mọi người nghe vậy thì nghĩ gì về tôi, chính vì vậy mà tôi cố gắng tìm mọi lý do lý trấu để giải thích:

- Ờ.. Thì.. Em.. À, em còn phải ở nhà làm bài tập nữa nên em không thể đi được, chị hãy thông cảm cho em nhé!

Chị quản lý nghe vậy thì cũng không hỏi gì nữa, cũng là một chuyến đi đâu có bắt buộc đâu nên chị không tìm hiểu sâu làm gì. Tôi thì thở phào nhẹ nhõm, nguyên tuần có mỗi cuối tuần là được nghỉ thôi thì tôi ngu gì mà phung phí vào những thứ mà mình không thích chứ. Nhưng thật là đắng lòng khi tôi có một thằng bạn thân phản bội tôi như đúng rồi ấy:

- Ủa, mày mà cũng có lúc siêng đột xuất ở nhà làm bài tập nữa à? Hay là mày chỉ muốn ở nhà nằm ngủ thôi?

Handa thì thầm vào tai tôi với giọng nói mỉa mai của nó, tôi nghe mà muốn nổi sùng lên, cố gắng nhẫn nhịn bẻ tay răng rắc ở đằng sau lưng và trừng mắt nhìn nó như ăn tươi nuốt sống, nó thì có sợ cái mọe gì tôi đâu, còn cười khinh tôi nữa mới đau chứ. Không những vậy, cái con ngáo đó còn chêm dầu vào lửa nữa:

- Em không muốn đi đến cô nhi viện mà không có anh đi cùng đâu! Như vậy chán lắm! Em sẽ qua nhà anh và làm bài tập cùng với anh luôn cho nhanh nhé, senpai!

- Đúng đó! Tao cũng qua nhà mày làm bài tập cùng mày cho vui nhà vui cửa luôn! Quyết định như vậy nha, Aiko - chan (*)!

- Ừm, em đồng ý!

Đồng ý cái *** ấy, thế méo nào mà tụi nó quyết định dùm tôi luôn vậy, cái thằng Handa chết tiệt, hình như là nó hít khí oxi chung với tôi hơi bị lâu rồi đấy! Chưa bao giờ tôi có cảm giác muốn chôn sống nó ngay bây giờ vào lúc này cả, cả con ngáo ngu ngốc ấy nữa, ước gì tôi có thể chôn tập thể hai đứa tụi nó cùng với đám đầu lâu ở dưới mồ luôn, đừng để cho hai đứa súc vật này sống trên cõi đời này nữa. Vào lúc đó, tôi cũng chỉ biết bất lực quỳ lạy hai tụi nó tha cho tôi thôi.

(*) kun, chan: Là những từ chỉ cách gọi thân thiết và lịch sự trong nhiều mối quan hệ của mọi người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play