Đừng buông tay anh

Chương 3


1 năm


Chương 3


“Hạ Ninh!”

Bàn tay Bành Vũ Kiêu vươn đến, bóng dáng của Hạ Ninh vội biến mất giữa không trung.

Hắn ngơ ngác một lúc rồi quỳ sụp xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu.

Hạ Ninh ch.ết rồi… Cô ấy thật sự đã ch.ết rồi.

Gió đêm vẫn làm cho màn cửa lay động, nhưng dưới ánh trăng ấy đã không còn khuôn mặt mà hắn nhớ mong bao lần.

Việc Hạ Ninh chế.t qua sáng hôm sau đã đến tai ba mẹ Hạ, hai người họ ngất đi một lúc, là anh của Hạ Ninh Hạ Viễn Châu đưa hai người vào bệnh viện.

Bành Vũ Kiêu lái xe đến thăm họ trước khi đến sở cảnh sát, Hạ Ninh Viễn nhìn ba mẹ mình trong một buổi mà tóc dường như bạc hơn vài phần, lại nhìn đến chồng của Hạ Ninh là Bành Vũ Kiêu, khi chạm phải ánh mắt đỏ như muốn nhỏ máu của hắn cùng dáng vẻ vô hồn, anh ta thở dài.

Sự ra đi của Hạ Ninh, ai cũng không muốn xảy ra, ai cũng bàng hoàng đau khổ như nhau.

Sự việc này còn được đăng lên báo lớn, hơn một tuần sau kẻ thủ ác đã được bắt lại, hắn phạm tội gi.ết ng.ười, lĩnh án t.ử hì.nh.

Bành Vũ Kiêu dùng tiền đẩy ngày t.ử h.ình của hắn ta lên, chưa đến hai ngày sau khi phán xét được đưa xuống, kẻ đó đã m.ất m.ạng.

Nhưng như thế, Hạ Ninh của hắn cũng chẳng thể sống lại được nữa.

Bành Vũ Kiêu cầm hũ tro cốt của Hạ Ninh trên tay, ba mẹ Hạ Ninh thấy hắn nặng lòng như thế, liền đồng ý để Bành Vũ Kiêu chăm sóc cho “phần còn lại” của cô.

Bành Vũ Kiêu cúi đầu cảm tạ hai người họ, khi ra khỏi cổng nhà nhà họ Hạ, ngón tay hắn khẽ vuốt ve tấm ảnh chụp được đính trên hũ tr.o c.ốt ấy, khẽ nói.

“Hạ Ninh, chúng ta về nhà thôi.”

Anh sẽ đưa em... về nhà.

Tuần đầu tiên sau khi Hạ Ninh mất, Bành Vũ Kiêu không tài nào ngủ ngon. Hắn chỉ chợp mắt một lúc, hình ảnh Hạ Ninh nằm trong vũn.g m.áu đỏ tươi lại hiện trong tâm trí.

Bành Vũ Kiêu nửa đêm bật người ngồi dậy, hai mắt giăng đầy tơ m.áu, điều hòa trong phòng hắn đã bật rất cao, thế nhưng người của hắn lại lạnh lẽo đến phát run.

Hắn mười lần như một, cong người chôn mặt vào đầu gối, bả vai sụp xuống rồi run rẩy.

Tiếng khóc thê lương của Bành Vũ Kiêu tan vào màn đêm âm u, biến thành hư vô.

Tháng đầu tiên sau khi cô mất, Bành Vũ Kiêu lần đầu tiên bỏ họp giữa chừng, hắn lái xe trở về căn nhà của hai người rồi đem tất cả rượu trong tủ kính ra, ngồi ở nơi mà cô thường đợi hắn, nốc hết chai này đến chai khác.

Hắn còn chưa ăn tối, bụng rỗng lại uống đồ có cồn, qua được một lúc dạ dày hắn bắt đầu kêu gào.

Bành Vũ Kêu ôm bụng đau nhói của mình, gục xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Xung quanh tối om, chỉ có điện thoại trên bàn hắn rè rè liên tục, phát sáng vài lần rồi lại tắt.

Là ba mẹ hắn, là bạn bè hắn, là ba mẹ của Hạ Ninh gọi cho hắn.

“Hạ Ninh…”

Hắn chờ số máy được lưu với cái tên Bảo Bối gọi đến cho hắn, nhưng chờ rồi chờ, lại chẳng thể nào chờ nỗi.

Hắn đứng lên, muốn trong cơn men say này tìm lại hình bóng của cô, nhưng đầu óc hắn choáng váng, người hắn mệt nhoài.

Hắn ngã xuống, tay quơ quàng lung tung, chai rượu rỗng trên bàn rơi xuống vỡ toang thành tiếng, những mảnh vỡ sắc nhọn kia ghim vào tay hắn, thoáng chốc Bành Vũ Kiêu đã ngửi được mùi máu tanh nhàn nhạt.

“Ninh Ninh ơi, anh đau lắm…”

Bành Vũ Kiêu tuyệt vọng mà gọi, nhưng không có ai lon ton chạy đến, vừa trách hắn bất cẩn vừa thận trọng băng lại vết thương cho hắn.

Không ai càu nhàu hắn để bụng rỗng uống rượu sẽ hại thân, rồi sau đó lại lo lắng đi nấu cháo nóng cho hắn ăn lót dạ.

Không còn ai chờ hắn về mỗi ngày, làm ấm giường cho hắn lúc ngủ.

Không còn ai gọi hắn bằng hai tiếng Vũ Kiêu đầy ngọt ngào và thân thương.

Bành Vũ Kiêu càng nghĩ, tim lại đau đến độ muốn ngừng đập.

Mệt, thật mệt…

Tại sao hai người họ lại đi đến bước đường cùng như thế này?

Hắn nhớ cô lắm, nhớ cô đến phát điên, nỗi nhớ mong cồn cào trong người, dày vò hắn theo từng giờ từng khắc. Ngực hắn nghẹn chặt, hít thở không thông, đầu óc đau nhói, tất cả đều chứa những thước ảnh tang thương của ngày định mệnh hôm ấy.

Hắn không xóa được, càng không thể tự lừa bản thân mình rằng Hạ Ninh vẫn còn tồn tại trên cuộc đời này.

Tro cốt của cô, vẫn còn trong phòng ngủ của hai người.

Nửa đời còn lại dài như thế, hắn lại để mất cô.

Hạ Ninh không còn đơn thuần là làm nũng, trẻ con mà giận dỗi hắn nữa. Cô đã buông tay hắn, đi về một nơi mà hắn chẳng tìm được.

Bành Vũ Kiêu nhận ra những điều này khi đã quá muộn, hắn nở nụ cười chua chát rồi ngất đi, khi vành mắt hắn rũ xuống, một giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống, lăn dài qua gò má.

Ở nơi không ai nhìn thấy, một bàn tay vô hình vươn đến, muốn lau đi vệt nước ấy.

Tiếc là vô dụng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play