Khoảng chừng nửa tiếng sau, Đường Hạ Linh đến khách sạn, đến quầy lễ tân để làm thủ tục nhận phòng.

Kết quả nhân viên ở quầy lễ tân lại nói với cô, gian phòng mà cô đặt đã bị hủy bỏ.

Đường Hạ Linh ngẩn ra, cô đoán nhất định là do Chu Phương Hoa làm.

Lúc ra cửa, hai người cùng nhau đặt phòng, cô đến trễ một bước, người phụ nữ kia lại có thể trực tiếp trả phòng!

"Thật ngại quá, vậy tôi có thể làm phiền cô giúp tôi sắp xếp một phòng khác được không?"

Cô gái ở quầy lễ tân vô cùng áy náy, nói: "Thật ngại quá thưa cô, hiện tại khách sạn của chúng tôi đã hết phòng."

"Chết tiệt!"

Đường Hạ Linh có chút tức giận.

Đang lúc cô suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ thì Chu Phương Hoa và đám người kia bước xuống với vẻ mặt mỉa mai, giả bộ áy náy, nói: "Thật ngại quá, Hạ Linh, chị không cẩn thận trả phòng của em mất rồi, em đành phải chịu uất ức mà thuê phòng ở khách sạn khác vậy!"

"Chu Phương Hoa, tôi thấy chị cố ý thì phải?"

Đường Hạ Linh lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt của cô lạnh lẽo, có chút dọa người.

"Đúng thì thế nào? Em có thể gây khó dễ cho chị sao?"

Chu Phương Hoa không một chút sợ hãi mà vui mừng giương cằm lên, dáng vẻ hận không thể tức chết Đường Hạ Linh.

Đường Hạ Linh híp mắt một cái, đang muốn nói chuyện, cô lễ tân ở phía sau đột nhiên vỗ vỗ bả vai của cô, nói: "Cô Đường, thật ngại quá, có người giúp cô đặt phòng tổng thống, cô có thể ký tên vào đây để nhận phòng, vừa rồi tôi có chút chậm trễ, xin cô thứ lỗi."

"Cái gì?"

Bên kia, vốn dĩ Chu Phương Hoa đang hả hê, sắc mặt của cô ta thoáng đen lại.

Khách sạn này là khách sạn năm sao cao cấp nổi tiếng ở thành phố H, phòng tổng thống của khách sạn rất khó đặt, sở dĩ bọn họ có thể ở khách sạn này là nhờ quan hệ của Vi Khiết Bảo.

Có điều, phòng tổng thống cũng không phải nói muốn đặt là có thể đặt.

Nhưng lại không nghĩ tới, Đường Hạ Linh lại có thể vào ở!

Thật ra Đường Hạ Linh không có phản ứng thái quá như Chu Phương Hoa, bởi vì cô biết, cái này nhất định là bút tích của Lục Chấn Nam.

Cô cười cười nhìn Chu Phương Hoa, có chút ý định tức chết người không đền mạng: "Cám ơn ý tốt của chị, có điều hình như tôi không cần phải thuê phòng ở ngoài."

Gương mặt của Chu Phương Hoa bị hung hăng tát hai cái, ánh mắt của cô ta dữ tợn trừng Đường Hạ Linh, giống như muốn xẻo thịt trên người của cô xuống.

Đường Hạ Linh cũng không thèm để ý, trực tiếp hoàn tất thủ tục nhận phòng, sau đó kéo hành lý lên lầu.

Bên trong phòng tổng thống.

Lục Chấn Nam đã chờ từ sớm, Đường Hạ Linh kéo hành lý đi vào, bĩu môi oán giận: "Cũng may có anh ở đây, nếu không buổi tối em sẽ không có chỗ để ngủ."

"Nếu như em đồng ý, cũng có thể ở cùng một phòng với bọn họ."

Lục Chấn Nam tiếp nhận hành lý của cô, khẽ cười nói.

"Thôi quên đi, người ta rẻ tiền, chúng ta cũng không thể rẻ tiền như họ."

Đường Hạ Linh bĩu môi, vô tình nhìn thấy bên cạnh có một bó hoa tulip, mắt của cô không khỏi sáng một cái: "Hoa mà em thích, có phải là anh mua không?"

"Vừa rồi anh thấy một cửa hàng ven đường bán hoa tulip đang nở rất đẹp, biết em thích nên anh mua."

Đường Hạ Linh ôm bó hoa, hít một hơi thật sâu, nụ cười xinh đẹp hơn cả bó hoa: "Thật là thơm."

Lục Chấn Nam nhìn dáng vẻ vui mừng của cô, có chút thắc mắc hỏi: "Trước đây em có nhận được hoa như vậy chưa?"

Đường Hạ Linh lắc đầu: "Không phải ai cũng giống anh, cố tình tặng hoa cho em như vậy. Em rất vui vẻ, cũng rất cảm động. Anh có thể đi công tác với em, thật tốt."

"Em vui vẻ như vậy sao?"

Ánh mắt của Lục Chấn Nam lập tức ngưng lại, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, khóe miệng nở một nụ cười.

Cô nghiêm túc gật đầu, nụ cười ngây thơ: "Dĩ nhiên, đây là hoa mà anh mua cho em."

Lục Chấn Nam dùng ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô: "Em thật không giống với những người phụ nữ khác, khó có được người chống lưng ở ngay bên cạnh, không muốn kim cương, không muốn nhà cửa, không muốn nhờ anh để bò lên cao, hoàn toàn không đồng ý tiêu tiền của anh, anh thân là chồng em, anh rất không có cảm giác mình tồn tại."

Đường Hạ Linh bị lời nói này của anh chọc cho cười khanh khách không ngừng: "Em có kim cương, em có nhà, có địa vị, em có thể dựa vào năng lực của bản thân để kiếm tiền, toàn bộ tập đoàn Đường Thị đều là của em, chỉ cần không phá sản, hẳn là cũng đủ cho em ăn xài cả đời. Về phần anh, ở chung với em nửa đời sau, cảm giác tồn tại có đủ hay không?"

Lời nói của cô khiến cho trái tim của núi băng mặt không đổi sắc như Lục Chấn Nam đột nhiên đập nhanh, anh hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm cô, nhàn nhạt hỏi: "Anh có thể cho rằng, hành động của em là triệu chứng đánh mất trái tim sao?"

Đường Hạ Linh ngẩn người, ngây ngốc lắc đầu: "Em... Em không biết, nhưng nếu như phải sống với anh cả đời thì em đồng ý."

Đúng vậy, cô không thể xác định trái tim của mình, thế nhưng trong đầu óc lại muốn bên cạnh anh cả đời.

Bởi vì anh tôn trọng cô, cũng sẽ thật tình đối xử tốt với cô, có thể cho cô cảm giác an toàn mà cô chưa bao giờ có.

Cho anh cả đời, đáng giá!

"Lời này anh sẽ nhớ kỹ, anh sẽ chờ em tiếp nhận anh, nhưng anh mong muốn ngày đó sẽ không còn lâu."

Nói xong, anh hôn cô, nụ hôn này vô cùng triền miên, vô cùng lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play